Mạt Thế Xâm Nhập

Hai tàu con thoi phát ra tiếng gầm lớn khủng khiếp, lửa phần đuôi phun ra có thể chớp mắt đốt trọi con người. Đường Húc Hải đóng trang bị phanh lại, không thiên V bắt đầu chậm rãi trượt. Tốc độ từ từ tăng lên, rất nhanh đầu máy mượt mà liền nâng lên, thuận thế bay lên trời.

Phó Sử Ngọ nhìn chằm chằm gợi ý trên bộ chỉ thị, khi tàu cách mặt đất một khoảng bỗng bao lấy toàn bộ khung máy nâng lên nhẹ nhàng, không thiên V như một mũi tên được bắn ra, “Vèo” một tiếng biến mất trước mắt mọi người.

Không có trọng lượng ràng buộc, không thiên V nhanh chóng bay lên 2000 m, 4000 m, 6000 m…

Bởi vì có từ trường của Phó Sử Ngọ bao bọc, áp khí biến đổi lớn cũng không ảnh hưởng đến các đội viên trong buồng lái, nhưng dù là vậy, mọi người cũng siết chặt lấy trang bị phòng hộ, không dám thả lỏng. Hiện tại không thiên V đã lấy một góc ngưỡng lớn để bay vèo lên, trong quá trình kéo, ai cũng bị lực nén đè mạnh xuống ghế, trái tim điên cuồng đập loạn.

Trong kênh thông tín phát ra tiếng nhân viên trung tâm đang khẩn trương nhắc nhở độ cao, ngắn ngủn mấy chục giây bọn họ đã vọt lên một vạn mét rồi.

Tiếng nhân viên truyền báo trong kênh thông tín vặn vẹo cả lên, hắn run rẩy nói: “Quá nhanh, tốc độ quá nhanh! Đã đạt tới mỗi giây 7. 9 km, đạt tới tốc độ vũ trụ cấp một… Đã vượt qua tốc độ vũ trụ cấp một! Còn đang tăng nhanh!”

Ngay lúc này Nhiếp Trường Sơn đột nhiên chen vào một câu: “Tốc độ quá nhanh. Đường Húc Hải, tốc độ có thể hạ chút không? Tàu của các anh đừng cách không thiên VI quá xa, bằng không thời gian tiến vào tinh vực cả hằng thiên tinh sẽ sai lệch rất nhiều, sinh biến cố lớn.”

Đường Húc Hải thở phì phò nói: “Tốc độ đã phát, làm sao có thể khống chế nổi! Các ông lúc trước chưa nghĩ đến vấn đề này sao?”

Nhiếp Trường Sơn bên kia khựng một lúc lâu mới lên tiếng: “Xin lỗi, chúng tôi không ngờ năng lực của Phó Sử Ngọ ứng dụng vào còn tăng mạnh tốc độ hơn cả phù chú của Ngụy Ly. Chờ một chút, hiện các khoa học gia đang khẩn trương tiến hành đo lường tính toán… Rồi, chờ một lát sau khi thoát ly tầng khí quyển, các anh vòng qua quỹ đạo vệ tinh cận địa một vòng, chờ không thiên VI tiến vào quỹ đạo rồi cùng tiến vào màn trời.”

Đường Húc Hải căm tức, nhưng lúc này các đội viên vì bất ngờ phát sinh có vẻ đang khẩn trương, hắn không thể phát tiết bất mãn, chỉ có thể cố mà nhịn xuống.

Rất nhanh, không thiên V bỗng nhẹ nhàng đi, chính thức thoát ly tầng khí quyển tiến vào vũ trụ.

Đường Húc Hải cũng không thèm tức nữa, tầm nhìn trước mắt một mảnh trống trải, hình cung khổng lồ của Trái đất hiện ra trước mắt, từ góc độ này nhìn lại, rất xa có thể nhìn thấy mặt trời đang chiếu rọi bán cầu bên kia.

“Nhìn kìa! Đại triều Alien!” Phó Sử Ngọ khẽ kêu lên.

Mọi người quay đầu hướng về bên khác nhìn, một mặt phẳng đỏ nhạt đột ngột xuất hiện phía trên Trái đất, alien không ngừng từ mặt phẳng này rơi xuống, lũ alien còn nhiều hơn lượng alien vây công bọn họ của bất kì lần nào.

“Nhiều vậy!” Miêu Gia sợ hãi kêu lên một tiếng.

Ngay lúc này trong kênh thông tín bỗng truyền đến nhắc nhở khẩn trương của nhân viên: “Đã tới độ cao quỹ đạo vệ tinh cận địa.”

Đường Húc Hải điều khiển không thiên V, thong thả thay đổi góc độ, hỏa lực cũng chậm rãi chậm lại.


“Sử Ngọ, từ trường của cậu đã triệt chưa?” Hắn hỏi.

Phó Sử Ngọ nói: “Thoát ly sức hút Trái đất tôi đã triệt.” Y bất an nói: “Lúc ấy triệt, đã chậm.”

Đường Húc Hải bình tĩnh nói: “Được, căn bản không là vấn đề của cậu. Trước đó không có cơ hội tiến hành trắc nghiệm thực tế, may mà sơ suất này không quá nghiêm trọng.”

Các khoa học gia đầu kia căn bản cũng không dám nói gì, bọn họ cũng bị dọa trợn tròn mắt, nghĩ mà sợ không thôi. Lúc trước chế định ra phương án bay này, một mặt là vì hai tàu có thể đồng thời cất cánh, mặt khác cũng là để tiết kiệm thời gian chế tạo hỏa tiễn nâng. Còn có một mục đích là vì họ chuẩn bị cho chuyến về, phải biết bên kia không có đường băng, chỉ có thể làm hai tàu này giảm trọng, sau đó dùng giá kim loại nâng lên cất cánh mà thôi.

Bọn họ đã chế tạo một mô hình trong thành phố hàng không, thực nghiệm năng lực của Phó Sử Ngọ cùng Ngụy Ly có thể giảm trọng nhiều ít, lại không ngờ thực tế bên không thiên V của Phó Sử Ngọ không chỉ giảm trọng, theo từ trường khuếch tán, cũng đẩy lực hấp dẫn của Trái đất càng mạnh theo độ cao, bay càng cao tốc độ lại càng nhanh, nhanh đến mức đạt tới tốc độ vũ trụ cấp một.

Không thiên V bay vòng quanh Trái đất một vòng, khiến hành động vốn không công khai lần này triệt để lộ ra trước mặt các quốc gia.

Ngay lập tức các nước xôn xao lên, sôi nổi nghe ngóng coi nước nào giờ này lại phóng tàu lên vũ trụ. Lúc đi ngang qua trạm không gian bán cầu ban ngày đối diện, khoa học gia nước A phi thường kích động chào hỏi bọn Đường Húc Hải.

Chào xong chờ bọn Đường Húc Hải bay qua, liền hưng phấn trực tiếp dùng vô tuyến công khai tuyên bố việc Hoa Hạ phái tàu con thoi bay lên màn trời. Điều này triệt để dẫn phát sự chú ý của mọi người đối với hành động bay lên của Hoa Hạ lần này.

Trước đó Hoa Hạ và Nước A đều hành động vào ban đêm, ban đêm bởi vì màn trời di động đến bổn quốc, để bảo trụ vệ tinh đã không còn nhiều, những vệ tinh đó đều được cho chuyển qua bên kia. Trừ phi đúng lúc dùng kính thiên văn, không thì không cách nào nhìn thấy tàu vũ trụ. Cho nên hành động bay lên vũ trụ nhiều lần trước đó, đều không bị đại chúng biết được.

Hoa Hạ lúc này đang ban đêm nên không gây ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng những quốc gia phát triển bên kia bán cầu lập tức oanh động, mọi người sôi nổi tự phát mà cầu phúc cho nhóm anh hùng không rõ tên lần này, mong họ có thể mọi chuyện thuận lợi.

Chờ bên Hoa Hạ hừng đông, thông qua vệ tinh internet, các quốc gia tỏ vẻ chúc phúc và khâm phục chính phủ Hoa Hạ. Tin tức vẫn luôn bị niêm phong nghiêm mật không có cách này che dấu nữa, người Hoa Hạ đều biết tiền căn hậu quả hết.

Phe Ngô nhân cơ hội thu nạp dân tâm, phe trung lập sôi nổi ngã về hướng phe Ngô, ngay lập tức thế lực duy trì đóng màn trời chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, chủ trương của phe Hoắc triệt để mất đi thị trường, không thể không nhượng bộ.

Một loạt biến cố phát sinh do bọn Đường Húc Hải đi dạo một vòng, tạm thời bọn họ còn chưa biết, để bảo trì tốc độ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn bay quanh Trái đất một vòng. Chờ nửa giờ sau, không thiên V bay trở về nguyên điểm, lúc này không thiên VI đã đến.

“Không thiên VI gia tốc!”

“Không thiên VI bắt đầu gia tốc.”

Một loạt thao tác trôi qua, hai tàu con thoi một trước một sau bay về phía mặt phẳng màu đỏ nhạt.

Tha một vòng, khiến các đội viên vốn kích động đều triệt để bình tĩnh lại, bọn họ trừng mắt quan sát đường hầm vẫn liên tục mang alien đến Trái đất này.


“Đúng là một mặt phẳng.” Miêu Gia duỗi cổ nhìn nhìn, sau đó quay đầu nhìn Thiệu Nhạc ngồi bên cạnh, hỏi: “Anh nghĩ đây rốt cuộc là cái gì ha?”

Thiệu Nhạc không hiểu nhìn cậu: “Đây không phải là một đường hầm sao?”

Miêu Gia lắc đầu nói: “Em không có ý này, anh nói coi đường hầm này có phải lỗ sâu trong truyền thuyết không? Có thể đem hai tinh cầu không chung một vũ trụ kết nối lại với nhau.”

Thiệu Nhạc nói: “Chắc không phải đâu. Lỗ sâu nếu gần Trái đất vậy, Trái đất đã sớm tiêu tùng.” Dừng một chút Thiệu Nhạc còn nói thêm: “Tuy đây không phải lỗ sâu thật, nhưng công dụng của nó cũng tương tự, có thể kết nối hai không gian khác nhau. Chẳng qua càng ổn định hơn lỗ sâu, gọi là đường hầm không gian cũng không đủ.”

Miêu Gia ngạc nhiên nhìn hắn, nói: “Anh Thiệu không ngờ anh biết nhiều vậy nha.”

Thiệu Nhạc mỉm cười, đáp: “Trước kia anh là thiếu niên mê khoa học viễn tưởng đó chứ.”

Miêu Gia nói: “Cái quỷ này đỉnh vậy, nếu thuộc về con người thì tốt rồi. Đến lúc đó tạo nhiều vài đường hầm không gian, còn không phải muốn đi đâu thì đi đó à.”

Ôn Triệu Minh quay đầu lại cười lạnh: “Phe Hoắc cũng nghĩ vậy mới không muốn đóng đường hầm lại, em cũng thấy không nên đóng tốt hơn đúng không?”

Miêu Gia lắc đầu lia lịa, nói: “Không không không! Thứ này tuy tốt, nhưng không có mạng cũng không hưởng nổi.”

Đường Húc Hải nói: “Đã ổn hết! Lập tức sắp đi vào đường hầm! Đóng cửa cửa hồi đầu!”

“Cửa hồi đầu đã đóng!!”

Cửa hồi đầu kim loại che cửa sổ lại. Tàu con thoi vẫn luôn mở đèn, cho nên cửa hồi đầu đóng cũng không có vẻ tối tăm, nhưng hoàn cảnh kín bưng làm họ cảm thấy bất an.

“Đừng lo, tôi sẽ thông qua cảm quan để canh chừng.” Lúc này Phó Sử Ngọ đột nhiên mở miệng nói.

“Sử Ngọ!” Đường Húc Hải không đồng ý nghiêng đầu qua nói: “Quá mạo hiểm, năng lượng trong đường hầm quá dữ tợn, sẽ làm cậu bị thương.”

Phó Sử Ngọ lẳng lặng nói: “Không sao, tôi dùng là từ trường quan trắc, nhiều lắm chỉ tiêu hao hơn chút, còn chưa tới mức làm tôi bị thương.” Đường Húc Hải vẫn không yên lòng, Phó Sử Ngọ cam đoan: “Nếu tôi cảm thấy không ổn, liền lập tức ngừng.”

Đường Húc Hải đành phải gật đầu: “Được rồi.”


Tàu con thoi vốn vững vàng bỗng chấn động mạnh, sau đó bắt đầu không ngừng lắc lư, cứ như đang trải qua một đợt trùng kích xóc nảy.

Phó Sử Ngọ triển khai cảm quan, tầm nhìn mãnh liệt thoát khỏi tàu thận trọng mà nhìn quanh bốn phía.

Quả thật như Đường Húc Hải lo lắng, năng lượng trong đường hầm hung tợn mà cuộn tròn, cho dù là cảm quan của Phó Sử Ngọ cũng bị trúng kích run lên, có khả năng tùy thời vỡ nát. Phó Sử Ngọ thầm giật mình, lại bất động thanh sắc tăng mạnh năng lực phát ra, cảm quan chồng chất thật dày lại, chậm rãi khuếch trương từng chút một.

Cảm quan lan tỏa dọc theo khung tàu, có thể nhìn thấy tình cảnh năng lượng không ngừng đốt cháy xác ngoài kim loại, cảm quan của Phó Sử Ngọ run lên một cái, phóng nhanh vào trong đường hầm.

Toàn bộ đường hầm là một thế giới rực rỡ đến kỳ lạ, rất nhiều năng lượng nguyên tố Phó Sử Ngọ chưa từng gặp qua va chạm kịch liệt với nhau, tuy không ngừng phát sinh phản ứng nhiệt hạch, lại cố tình vô pháp ảnh hưởng đường hầm ổn định này. Năng lượng khổng lồ tràn ngập không gian bên trong đường hầm, khiến tàu con thoi như thuyền lá chơi vơi giữa bão táp, không ngừng phiêu đãng.

Phó Sử Ngọ nhìn nhìn, bất tri bất giác năng lượng đã cạn, nhưng lúc này y như có chút sở ngộ, không muốn bỏ qua cơ hội này, vì thế bóc lột tiềm lực của mình, càng làm cảm quan co rút dầy thêm.

Sâu trong thân thể y bỗng thình thịch một cái… như có gì đó được mở ra, một năng lượng cuồn cuộn bừng lên, duy trì lần thám hiểm này của y.

Qua thật lâu, Phó Sử Ngọ thu hồi cảm quan, Đường Húc Hải vẫn luôn không ngừng quay đầu lại nhìn y, thấy thế hỏi ngay: “Cậu thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”

Khí sắc Phó Sử Ngọ thoạt nhìn không vã mồ hôi lạnh sắc mặt tái nhợt như lúc cạn kiệt năng lực trước kia, ngược lại lộ ra thần thái sáng láng. Mắt y sáng lóa, nói: “Không có, tôi không sao. Tôi lại phát hiện cách dùng cảm quan mới, hơn nữa tôi có lẽ đã lên cấp 6 rồi.”

“Cái gì?! Đội trưởng anh cấp 6 hả?”

“Đội trưởng anh trâu vừa vừa thôi! Vậy mà cũng đột phá được!”

10 người trong khoang thuyền hưng phấn líu ríu lên, thậm chí cả thành viên Tốn Tổ lâm thời đổi chỗ cũng kinh ngạc khâm phục. Bởi vì ba người lái tàu đều là của Long Cốt, thời điểm bay yêu cầu có một người phải qua bên VI, trao đổi vị trí là Lưu Hoằng làm chủ điều khiển.

Đường Húc Hải cũng vừa kiêu ngạo vừa mừng rỡ, hận không thể ôm Phó Sử Ngọ hôn mạnh một phát. Đáng tiếc hiện tại hắn không thể rời khỏi ghế điều khiển, chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc nói: “Rồi, đều lãnh tĩnh một chút! Lập tức sẽ đến lối ra đấy!”

Bất kể trước đó tốc độ tiến vào là bao nhiêu, nhưng trong đường hầm đều có vận tốc giống nhau, cho nên căn cứ thời gian bọn họ có thể dễ dàng phán đoán thời điểm nào ra khỏi lối ra.

Trong khoảng khắc lao khỏi lối ra, không cần Đường Húc Hải phân phó, Bạch Khải Phong lập tức mở cửa hồi đầu.

“Bảo trì góc độ, đóng động cơ, chúng ta chờ một lúc.” Đường Húc Hải nói.

Không thiên V đợi chỉ chốc lát, liền nhìn thấy không thiên VI cũng lao tới. Đường Húc Hải thở phào, liên hệ với Lưu Hoằng Thi Vệ bên không thiên VI, xác định nếu hai bên không có dị thường gì, liền song song điều chỉnh góc độ, dựa theo tọa độ đã định trước bay về hướng hằng thiên tinh.

Trên quỹ đạo Hằng thiên tinh có một vành đai hoàn toàn từ thiên thạch cấu thành, theo quan sát, hành tinh này cũng không có vệ tinh. Bất quá vì được vành đai chói lóa này chiếu rọi, ban đêm Hằng Quang Tinh cũng không tịch mịch.

Hai chiếc không thiên thuận lợi tiến vào tầng khí quyển, xuyên qua tầng khí quyển trực tiếp đi tới một mảnh không trung rừng rậm nguyên thủy khổng lồ.


Tàu con thoi dưới sự trợ giúp của Phó Sử Ngọ cùng Ngụy Ly, lông tóc vô thương đáp xuống cánh rừng.

Mở khoang thuyền ra, để phòng ngừa, bọn họ vẫn mặc đồ vũ trụ trên người.

Tuy đã xem trong video Chu Kỳ mang về, nhưng khi thật sự dùng hai mắt mình ngắm nhìn bề mặt Hằng Quang Tinh, cảnh sắc nhìn thấy là sắc màu càng phong phú tuyệt đẹp hơn so với video.

Miêu Gia thì thào: “Không thể tin nổi, không ngờ em thật sự dẫm lên mặt đất ngoại tinh. Anh Thiệu, anh nhéo em một cái, em thực sự có cảm giác đang nằm mơ.”

Thiệu Nhạc bất đắc dĩ lườm cậu một cái: “Anh đang mang bao tay làm sao nhéo chú đây, cho chú một đề nghị, cây kia thoạt nhìn rất cứng, dùng đầu tông vô một cái thử coi.”

Phó Sử Ngọ thận trọng đạp đạp mặt đất, đất này rất xốp, giẫm ra một hố sâu. Ôn Triệu Minh ngồi xổm xuống, dùng bàn tay đeo găng nắm một nhúm đất lên: “Đất này rất phì nhiêu.”

Đường Húc Hải đi tới nói: “Thì đúng rồi, lá rụng quanh năm rồi phân hủy hình thành tầng đất, khẳng định rất phì nhiêu. Đáng tiếc alien không ăn tạp, bằng không…”

Liễu Miện mang theo đội viên Tốn Tổ rất nhanh chạy tới nói: “Bên kia chạy đến một đám alien!!”

Long Cốt lập tức cảnh giác ngừng nói chuyện và nhúc nhích, Đường Húc Hải quyết định thật nhanh, nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”

Đây là một đàn alien đã chia tổ bởi vì bọn họ hạ cánh thanh thế phô trương quá mà bị hấp dẫn tới, hơn một trăm con alien cấp 3, 10 con cấp 5, bảo vệ quanh một alien cấp 4.

Liễu Miện, Đường Húc Hải, Phó Sử Ngọ bay lên trời, trực tiếp bay lên đối phó alien cấp 5 phi trên không trung, người khác thì đối phó lũ còn lại.

Miêu Gia lúc này cũng rút súng ống ra bắt đầu bắn, cứ việc thương pháp của cậu chả chính xác, nhưng cũng bắn chết được vài con alien cấp 3. Lũ alien đại khái là vì quanh năm không có thiên địch, cư nhiên còn không linh hoạt bằng alien cấp 3 xâm lấn Trái đất biết cách tránh mấy viên đạn nguy hiểm này.

Miêu Gia mỹ mãn nhìn mình bắn chết mấy con, thả súng về. Lần này bọn họ mang theo súng ống, đều là súng có ổ đạn đã trải qua cải tiến năng lượng phân tử Nguyên. Chẳng qua so với thanh súng xa xỉ toàn bộ dùng sứ thép làm thân của Phó Sử Ngọ, bọn họ dùng chỉ có nòng súng là sứ thép, còn chỉ mỏng một lớp. Nhưng sửa đơn giản vậy liền không có vấn đề biến dạng, có đủ khả năng để sử dụng đạn năng lượng. Cho dù là vậy cũng giúp họ tránh thoát vấn đề không đủ đạn dược.

Chi đội này của họ, so với bọn Chu Kỳ lúc ấy không chỉ người càng đông, hỏa lực càng mạnh, năng lực cũng càng tinh nhuệ hơn. Đối phó tiểu quần thể chỉ hơn trăm con alien, chưa đến 10 phút đã kết thúc cuộc chiến.

Lưu Bội Kỳ cảm thán: “Nhìn hôm nay đối phó nhiều alien cấp 3 lại nhẹ nhàng vậy, nghĩ đến trước kia bị alien cấp 3 mang theo mấy vạn alien vây thành, thực sự có cảm giác như qua mấy đời.”

Liễu Miện cởi đồ vũ trụ, nói: “Đừng lơ là, lũ alien là vì chưa thấy qua người, rất ngốc mới vậy. Chờ gặp tổ lớn, chỉ số lượng thôi cũng có thể đè chết chúng ta.”

Thấy hắn đi đầu cởi bỏ đồ vũ trụ, những người khác cũng bắt đầu cởi. Đường Húc Hải nhìn nhìn, nói với Phó Sử Ngọ: “Cởi đi, bộ đồ này cản trở chiến đấu quá.”

Phó Sử Ngọ ừ một tiếng liền cởi bộ đồ ra, nhưng cũng không ném loạn, bọn họ cẩn thận cất kỹ, bỏ vào trong tàu con thoi.

Bởi vì kế hoạch định ra là dọc theo lộ tuyến bọn Chu Kỳ mà đi, cho nên lúc phân rõ phương hướng xong, mỗi người vát ba lô lên lưng liền đi về hướng tiền đồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui