Mạt Thế Xâm Nhập

Ký ức lúc nhỏ rành rành hiện ra trước mắt: Chu Kỳ vươn hai tay cố hết sức nâng chiếc cặp da nặng trịch giả thành cha, Lý Thi Ý cầm cái nồi và xẻng nhựa giả thành mẹ, còn Trịnh Niệm Y thì cắp cặp sách chỉ có thể làm anh. Rõ ràng là y lớn hơn, nhưng trong quá trình sinh trưởng phát dục lại bị Trịnh Niệm Y như được chích thuốc kích thích vượt mặt, uất uất ức ức mà đội mũ trẻ sơ sinh vào giả thành em bé.

Thì ra cái trò này ở một mức độ nào đó, cư nhiên kéo dài đến y trưởng thành luôn!

Mắt Phó Sử Ngọ đăm đăm, không biết nên giận… hay nên cảm động. Vì bị đám bạn nhỏ trêu chọc, cũng vì tình nghĩa của đám bạn này.

Y bên này đang rơi vào rối rắm chưa tỉnh lại nổi, Chu Kỳ e dè buông tay xuống, thận trọng quan sát vẻ mặt y, lấy lòng nịn: “Tụi tớ không phải cố ý gạt cậu nha. Hơn nữa lúc ấy cũng hạ ám chỉ rồi, cho dù nói cho cậu biết, quay đầu lại cậu cũng quên mất tiêu. Dứt khoát khỏi nói luôn, vẫn có chỗ tốt cho cậu mà. Ít nhất cậu cho là mình có cha mẹ, lớn lên tính cách tâm lý đều tương đối khỏe mạnh hơn trẻ không cha không mẹ mà.”

Phó Sử Ngọ tức giận lườm hắn một cái, nói: “Cậu không biết lúc tớ nghe cô Phó căn bản không phải mẹ tớ, bị kích thích cỡ nào đâu.”

Phó Sử Ngọ cũng không thật sự chỉ vì chuyện này mà hờn giận gì với Chu Kỳ, Chu Kỳ lại lấy lòng giải thích một trận xong, Phó Sử Ngọ khoan hồng độ lượng tỏ vẻ chuyện này liền bóc qua không đề cập tới nữa.

Hai bạn tốt nói chuyện trời đất trong phòng, cũng không câu nệ đề tài gì, vớ được cái gì cũng nói một lúc lâu. Đa số đều là Chu Kỳ nói, Phó Sử Ngọ thoáng bổ sung ăn khớp vào, đã có thể khiến Chu Kỳ vui vẻ nửa ngày trời.

Quá lâu không gặp, lại chẳng có chút khoảng cách nào, Chu Kỳ mang đến cho y một cảm giác quen thuộc từ xương tủy, là cảm giác bạn bè đã quen sau này không thể mang lại được.

Hai người nói chuyện bên trong, giọng cũng không rơi ra bên ngoài. Ba người đứng ngoài vẫn luôn chờ, qua hơn nửa tiếng, Mặt Nhiếp Trường Sơn giật giật, quay đầu nói với Đường Húc Hải cùng Ôn Triệu Minh: “Bạn cũ gặp mặt, xem ra một hồi chắc cũng chưa nói xong. Hai vị, không bằng chúng ta ra ngoài chờ? Ngồi trong vườn hoa một chút, Phó Sử Ngọ đi ra liếc một cái là thấy ngay.”

Đường Húc Hải hơi nhăn mặt, có chút không muốn, nhưng hắn nhìn thoáng qua Ôn Triệu Minh, suy xét cho chân của anh cũng không thể bảo anh đứng vậy miết.

Đường Húc Hải gật đầu, ba người liền đi dọc theo cầu thang xuống, đi tới vườn hoa.

Trong vườn trừ ghế ngồi ra, bên góc còn có một chiếc bàn tròn bằng đá, quanh bàn có bốn khối đá tròn. Nhiếp Trường Sơn dẫn họ đi qua, ba người chia nhau ngồi xuống. Ôn Triệu Minh không dấu vết thở ra, duỗi duỗi hai đùi để giảm bớt mỏi mệt của đôi chân.

Đường Húc Hải thực trực tiếp nói: “Tướng quân Niếp thiệt tài tình, Sử Ngọ vừa gặp bạn cũ như thế, khẳng định muốn tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của bọn họ.”

Nhiếp Trường Sơn uy nghiêm nói: “Phó Sử Ngọ sinh ra lớn lên trong sở, trong máu cũng chảy xuôi cảm giác sứ mệnh y như họ. Tuy cậu ta trưởng thành bên ngoài, khả năng có điều thay đổi. Nhưng bất kể người nào có tâm huyết, biết chuyện này nhất định sẽ không mặc kệ. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách.” mắt Nhiếp Trường Sơn sáng quắc nhìn Đường Húc Hải, nói: “Tôi nghĩ đội phó Đường cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan đúng không?”

Đường Húc Hải ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, đó là tư thế ngồi quân nhân tiêu chuẩn. Hắn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Trường Sơn, nói: “Mất đầu, đỗ máu, chinh chiến sa trường, chết cũng không uổng mặc dù là số mệnh của quân nhân. Nhưng quả thật hành động của Chu Kỳ vẫn đáng để mọi người kính nể và tôn kính.” Vẻ mặt hắn lãnh tĩnh, giọng vững vàng nói: “Tôi thừa nhận, khi nghe được sự tích của Chu Kỳ, tâm tình khó có thể bình tĩnh, quả thật cũng dâng trào tâm huyết cùng xúc động.” Đường Húc Hải dừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa tôi hiểu Sử Ngọ, cậu ấy nhất định sẽ chấp nhận.”

Nhiếp Trường Sơn lộ ra một nụ cười, nói: “Tôi chỉ biết, các anh đều là nhân vật có khí khái anh hùng!”

Ôn Triệu Minh lúc này mới lên tiếng: “Tôi cũng muốn gia nhập.”

Nhiếp Trường Sơn quay đầu nhìn anh, không khách khí nói: “Đối với đội phó Ôn chúng tôi cũng biết, thứ cho tôi nói thẳng, tình trạng thân thể anh không tiện đâu.”

Không phải không tiện, căn bản là không hợp lệ.


Nhiếp Trường Sơn không phải kỳ thị Ôn Triệu Minh thân có tàn tật, ông nói đều là lời thật. Vốn người làm công tác hàng thiên trên cơ thể không thể có bất kì vết sẹo nào, bởi vì một khi bay lên, những vết thương cũ đó có nguy cơ vỡ ra. Nhưng hiện tại vì muốn đảm bảo nhiệm vụ đóng màn trời lại thuận lợi hoàn thành, liền không thể không suy xét cho người giá trị vũ lực cao đi làm, trên người có thương tích cũng đành chịu. Nếu không bận tâm trên người có thương tích, vậy tự nhiên kiếm người càng lợi hại càng hợp rồi.

Ban đầu chọn là đội tiền trạm Trọng Minh Điểu do các chiến sĩ siêu năng lực của Hoa Hạ bí mật tạo thành này, nhưng kết quả vẫn là chiết kích trầm sa[1]. Cho nên quan viên phe Ngô chủ trương là lựa chọn những người đủ ưu tú đủ nổi trội trong lớp dị năng giả mới xuất hiện này, tạo thành một chi đội trải qua trang bị đầy đủ lại lần nữa đi vào thế giới bên kia màn trời.

[1] chiết kích trầm sa: Chiết là gãy, kích là một loại binh khí cổ, trầm sa là chìm trong bùn cát. Tóm lại ý là thất bại thảm trọng.

Ôn Triệu Minh không tức giận vì sự thẳng thừng của ông, chỉ bình tĩnh mỉm cười, nói: “Tôi biết hai chân tôi tàn tật, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì. Dị năng hỏa hệ cấp 5 của tôi đã tới giới hạn cuối cùng, tôi tự tin ở mặt dị năng, người lợi hại hơn tôi trên thế giới này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Giọng Nhiếp Trường Sơn dịu lại, nói: “Tôi thừa nhận, nói về cấp bậc dị năng, đội phó Ôn rất phù hợp với điều kiện. Nhưng anh không tiện đi lại, tiểu đội thực hiện nhiệm vụ phải đối mặt vô số nguy hiểm cùng sát khí, anh như vậy có thể thích ứng à? Thứ cho tôi hoài nghi! Lúc cần chạy trốn, ai có thể rãnh mà lo cho anh? Bảo người ta cõng anh à?”

Nhiếp Trường Sơn coi như để lại mặt mũi cho Ôn Triệu Minh, không chỉ vào anh nói huỵch toẹt ra anh là thứ liên lụy.

Sắc mặt Ôn Triệu Minh tái nhợt đi, từ khi anh dựng lại lòng tự tin, lâu lắm rồi chưa bị ngôn ngữ trực diện trắng trợn như vậy kích thích.

Đường Húc Hải thì lạnh lùng nói: “Anh ta là đội phó binh đoàn chúng tôi, nếu các ông muốn chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ đóng màn trời này, nhất định phải cho anh ta đi cùng.”

Nhiếp Trường Sơn liếc hắn một cái, nói: “Anh cứng với tôi cũng vô dụng. Trừ mấy người đặc biệt được chọn các anh ra, những người khác muốn tham gia đội này đều phải thông qua chọn lựa mới được.”

Mặt Ôn Triệu Minh không có biểu tình, trong mắt lại lẳng lặng thiêu đốt, anh khẳng định nói: “Tôi nhất định có thể thông qua!”

Nhiếp Trường Sơn thì nói: “Chỉ cần anh có thể thông qua, vậy chả ai nói gì được.”

Đường Húc Hải kinh ngạc nhìn ông một cái, vừa rồi ông ta không khách khí như vậy, còn tưởng vị Niếp Tướng quân này là phản đối Ôn Triệu Minh gia nhập. Không ngờ ý ổng không phải phản đối, còn quanh co lòng vòng gợi ý Ôn Triệu Minh thông qua chọn lựa là ổn.

Đường Húc Hải sinh ra hảo cảm với Nhiếp Trường Sơn, hỏi lại: “Nếu xác định chúng tôi sẽ tham gia đội này, vậy chúng tôi phải chuẩn bị những gì.”

Nhiếp Trường Sơn không để ý trò mánh mưu hắn lặng lẽ bao quát cả Ôn Triệu Minh đi vào, chỉ nói: “Hiện tại Không thiên V, Không thiên VI đang trong tu kiến. Hai chiếc phi thuyền này trải qua cải biến, mỗi chiếc có thể chứa mười người, cho nên đội này nhân số cao nhất là hai mươi. Không thiên V VI sẽ hoàn tất sau hai tháng kiến tạo, cho nên các anh trong thời gian hai tháng phải học được điều khiển tàu con thoi và tiến hành một loạt huấn luyện thích ứng phi hành vũ trụ. Thời gian quá khẩn cấp, huấn luyện rất nặng. Kỳ thật tôi cảm thấy các anh ngày mai nên bắt đầu luôn, nhưng các khoa học gia sở nghiên cứu thiệt lề mề, nhất định phải chờ các anh đều đồng ý, có chuẩn bị tâm lý mới chịu bắt đầu. Phải biết hiện tại thời gian quá gấp gáp rồi.”

Đường Húc Hải không cho là đúng, hạng mục huấn luyện hắn chế định cho các đội viên còn nặng nề hơn lúc trong quân đội nhiều, kế hoạch Phó Sử Ngọ chế định còn phức tạp hơn nữa đó, đội viên của hắn không phải huấn luyện để chơi đâu.

Nhiếp Trường Sơn như nhìn thấu hắn không để bụng, mở miệng: “Anh cũng không nên coi thường cuộc huấn luyện này, không đơn giản như anh tưởng đâu. Buổi huấn luyện này rất tất yếu. Tỷ như khoang thuyền áp lực thấp, lúc hỏa tiễn đẩy tàu con thoi lên không tốc độ rất nhanh, chỉ trong một phút liền kéo lên cao hai vạn mét. Nếu không trải qua huấn luyện thích ứng, rất có khả năng sẽ phát sinh đột tử!”

Vừa nghe điều này, tâm tình Đường Húc Hải liền không thoải mái vậy nữa, trải nghiệm bay lên trời cao hắn từng có. Thậm chí cũng là hắn tự bay lên, tuy chỉ lên mấy ngàn mét, nhưng cũng cảm nhận được khó chịu do áp khí giảm thấp mang đến.

Cách mặt đất càng cao, áp lực cũng càng thấp, mà bọn họ phải trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủn liền trải qua biến đổi áp khí lớn như vậy, tố chất thân thể không tốt, quả thật có khả năng chết bất đắc kì tử đó chứ.

Nhiếp Trường Sơn cảm thấy đả kích đủ, liền nói: “Nhưng mà, các anh cũng không cần quá lo lắng. Đối với người đã trải qua phân tử Nguyên cải tạo, chỉ cần thích ứng quá trình một chút, cũng không xuất hiện tỷ lệ đột chết đâu.”


Mặt Ôn Triệu Minh không có biểu tình, đáy lòng lại cảm thấy thực 囧. Vị Niếp Tướng quân mặt ngoài nhìn uy nghiêm này, không ngờ thuộc tính nội bộ cư nhiên là phúc hắc a…

Nhiếp Trường Sơn như mang ác thú vị từng hạng từng hạng giới thiệu các hạng mục huấn luyện lên vũ trụ cho bọn họ, bao gồm “Ghế chạy bằng điện”, “Bàn đu bằng điện”, “Giường vạn hướng” (cục cưng Nhiếp Trường Sơn tặng kèm: xoay tròn điên cuồng)… vân vân. Nghe thế Đường Húc Hải đã ứa cả mồ hôi lạnh.

Nhiếp Trường Sơn giới thiệu cho đã ghiền các mục xong, thực tiếc hận nói: “Trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ có thể huấn luyện gấp cho các anh vài món này, mặt khác những mục như chịu đựng siêu trọng, dã ngoại sinh tồn, hoàn cảnh sinh hoạt vũ trụ cũng chỉ có thể bỏ bớt thôi.”

Giọng điệu của ông thiệt tiếc rẻ a!!! Ôn Triệu Minh cố gắng khống chế mặt mình giấu đi vẻ dữ tợn, trong bụng điên cuồng gào thét một câu. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Thua người không thua trận, ít nhất về mặt khí thế anh nhất định không thể thua! Ôn Triệu Minh càng ngồi thẳng hơn.

Phó Sử Ngọ chẳng chút hay biết người yêu và bạn tốt của mình đang gặp phải tra tấn tinh thần gần hai tiếng liền. Chu Kỳ tán gẫu rất hăng say, ngược lại là Phó Sử Ngọ không chút tạm ngừng phong trần mệt mỏi chạy đến đây chống đỡ không nổi lộ ra vẻ mỏi mệt.

Chu Kỳ ngậm miệng, thực tri kỷ nói: “Cậu mệt hả, trở về nghỉ ngơi chút đi. Ngày mai lại đến nói chuyện phiếm với tớ cũng được mà.”

Phó Sử Ngọ chần chờ nhìn hắn, Chu Kỳ cứ giục y trở về nghỉ, vì thế Phó Sử Ngọ liền tạm biệt hắn. Rời khỏi phòng bệnh, không nhìn thấy ai trước cửa, Phó Sử Ngọ hơi suy nghĩ liền đi xuống lầu.

Đại sảnh lầu 1 cũng không thấy ai, Phó Sử Ngọ trực tiếp rời khỏi khu phòng bệnh tính đến lầu chính nhìn xem, kết quả liền phát hiện ba người đang ngồi trong vườn hoa.

“Húc Hải, Triệu Minh.” Phó Sử Ngọ đi tới, lại phát hiện Đường Húc Hải cùng Ôn Triệu Minh có điểm ủ rũ héo tàn.

Đường Húc Hải thấy y hai mắt liền sáng rỡ: “Mấy cậu nói xong rồi hả?”

Phó Sử Ngọ thực tự nhiên đến bên cạnh hắn rồi đứng lại, nói: “Ừ, tình trạng của Tiểu Thất so với tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều, cũng không phải không thể nhúc nhích, cậu ấy còn có thể dựa vào niệm lực để tự gánh vác.”

Ôn Triệu Minh hỏi: “Nói vậy, sau khi khỏi anh ta còn có thể sinh hoạt bình thường?”

Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng chung quy không tiện như trước kia.”

Đường Húc Hải đứng lên, Phó Sử Ngọ dựa rất gần hắn, Đường Húc Hải nâng cánh tay lên ôm lấy bờ vai y. Phó Sử Ngọ hôm nay gặp kích thích quá lớn, thân thể bất giác phát ra tín hiệu tìm kiếm an ủi, dựa vào Đường Húc Hải rất gần rất gần. Bình thường y không như thế, rất ngại biểu hiện thân mật với Đường Húc Hải ở bên ngoài.

Nhiếp Trường Sơn nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện quan hệ của hai người này không giống. Nếu nói huynh đệ tình thâm anh em thân thiết gì đó, khoác vai thật bình thường. Nhưng cũng sẽ không dán gần như vậy, gần đến nói là rúc vào lòng cũng chưa đủ!

Phó Sử Ngọ thế nhưng có quan hệ này với Đường Húc Hải?

Lòng Nhiếp Trường Sơn dâng lên một nỗi ưu sầu, giống với rất nhiều hệ thống khác, hàng thiên viên tuyệt đối không cho phép sinh ra loại tư tình này. Đừng nói trước kia không có, mà giờ có phát hiện manh nha cũng sẽ bị kêu lên phê bình giáo dục. Bởi vì tình cảm đôi khi sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của con người khi xuất hiện nguy hiểm!

Nhưng lúc này, đi chia rẽ hai người này căn bản miễn bàn đi. Không nói phản đối có tác dụng hay không, Đường Húc Hải quân đặc chủng xuất ngũ cấp 6 và Phó Sử Ngọ xuất thân tiền chiến sĩ siêu năng lực của sở nghiên cứu là lựa chọn tốt nhất!


Thậm chí còn thích hợp hơn Binh đoàn Tốn Tổ quan viên phe Ngô cung cấp.

Nhiếp Trường Sơn ngược lại nghĩ thông suốt, thôi bỏ đi, cần gì đi làm kẻ ác chứ. Chấp hành là nhiệm vụ thập tử vô sinh, có lẽ chỉ khi trong tim có ràng buộc, mới có thể giãy giụa ra một đường sinh cơ.

Nghĩ vậy, Nhiếp Trường Sơn ngược lại không lo chuyện bao đồng, giúp bọn Đường Húc Hải và Phó Sử Ngọ không hay biết gì mà tránh thoát một phiền toái lớn.

Kế tiếp ba người trực tiếp được đưa đến căn phòng đã dọn sẵn, phòng đó là phòng xép hai người của ký túc xá hàng thiên viên. Tòa nhà ba tầng này có thể chứa không ít người, sau khi tân kiến nhiệm vụ đóng màn trời lại, nó đặc biệt chứa được số người gấp mấy lần trước kia.

Bởi vì người vào ở gánh vác sứ mệnh gian khổ, phòng trang hoàng tuy đơn giản lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Phó Sử Ngọ nhìn nhìn phòng xép hai phòng nhỏ một phòng lớn, tỏ vẻ rất vừa lòng. Nhưng Đường Húc Hải lại hết sức bất mãn, giường chỉ rộng có 1m5, căn bản không đủ hai người ngủ. Đây không phải ép hắn và Sử Ngọ ngủ riêng sao?!

Cho hai người ở chung một phòng, ai cũng không ý kiến, Ôn Triệu Minh bắt chuyện một lúc rồi đi qua phòng kế bên. Phó Sử Ngọ ngồi ở trong phòng, Đường Húc Hải bắt đầu cân nhắc âm mưu kéo cái giường kế bên qua đây hợp lại chung luôn, vậy không phải thành giường king size ba thước á? Lăn lộn thế nào cũng không ngã xuống đất, nghĩ thôi đã làm hắn kích động rồi.

Đường Húc Hải quyết định chủ ý liền tính hành động ngay, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy Phó Sử Ngọ đứng đó, không đeo kính, hình như y vừa rửa mặt, vẻ mặt lại có chút héo rũ.

Đường Húc Hải lập tức đau lòng sờ sờ đầu y: “Làm sao vậy? Mệt quá hả? Không thì cậu ngủ trước một chút đi?” Chờ cậu ngủ rồi tôi lại kéo giường cũng được mà.

Phó Sử Ngọ lại lắc đầu lập tức rúc vào hõm vai Đường Húc Hải.

Được y yêu thương nhung nhớ như vậy quả là lần đầu nha, Đường Húc Hải thụ sủng nhược kinh, kích động muốn phun trào. Cánh tay thực tự giác ôm y vào ngực, giọng Đường Húc Hải nhỏ nhẹ lại mềm nhũn: “Tâm tình không tốt sao? Không phải gặp lại Chu Kỳ rồi à?”

Phó Sử Ngọ vùi mặt vào ngực hắn, nửa ngày không nói câu nào. Đường Húc Hải cũng cảm thấy một cảm giác ướt át nhanh chóng lan vào áo hắn.

Đường Húc Hải lập tức hiểu ra Phó Sử Ngọ đang khóc.

Hắn lập tức không nói nữa, chỉ ôm Phó Sử Ngọ để y yên lặng khóc. Lúc vừa tới phòng họp tuy Phó Sử Ngọ cũng kích động rớt nước mắt, nhưng chuyện của Chu Kỳ sau đó lại làm y nghẹn nuốt nước mắt vào. Nghĩ đến cá tính Phó Sử Ngọ cũng sẽ không khóc trước mặt đương sự, mà đôi mắt vừa rồi quả thật không giống đã khóc. Vẫn luôn duy trì bình tĩnh ở mặt ngoài, nhưng khi trở lại nơi chỉ có hai người họ, Phó Sử Ngọ rốt cục nhịn không được trào nước mắt.

Đường Húc Hải cúi đầu cọ vào vầng trán Phó Sử Ngọ, cằm chà chà lên mái tóc y: “Khóc đi, khóc lên là thoải mái lại.”

Người nghĩ là cha mẹ kết quả không phải, tuy không phải nhưng dầu gì cũng đã từng là trưởng bối thân thiết nhất. Đột nhiên biết được đối phương đã mất, cảm xúc còn chưa kịp phát tiết ra, liền biết được đám bạn nhỏ càng thân thiết hơn đều đã tử nạn thương tàn. Nếu lại không cho Phó Sử Ngọ khóc lên phát tiết bi thương trong lòng ra, y nhất định sẽ tích lũy đau thương thành bệnh.

Phó Sử Ngọ siết lấy lớp áo trước ngực Đường Húc Hải, khóc đến mặt bắt đầu nóng lên, y cắn chặt răng yên lặng chảy nước mắt.

Khóc như vậy, có vẻ càng đáng thương. Đường Húc Hải trực tiếp ôm y ngồi vào bên giường, đặc biệt kiên nhẫn nói: “Khóc đi, phát tiết ra thì tốt rồi. Khóc thành tiếng còn đỡ hơn nữa. Không sao đâu, cậu có thể thống thống khoái khoái mà khóc, không cần nén lại. Tôi vẫn ở đây mà.”

Cũng có lẽ những lời này kích thích Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ nhịn không được hơi thút thít lên. Đường Húc Hải trấn an sờ sờ mái đầu rồi vuốt vuốt tấm lưng của y, cảm xúc căng cứng của Phó Sử Ngọ chậm rãi buông lỏng, rốt cục khóc ra tiếng.

Đường Húc Hải nghe tiếng y khóc rống nghẹn ngào, trong lòng cũng không chịu nổi, miệng thì thào nói mãi: “Tôi ở đây mà, vẫn ở chỗ này… Khóc đi.”

Phó Sử Ngọ vừa khóc, tất cả cảm xúc mặt trái liều bùng nổ không thể vãn hồi, khóc đến trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra chỉ có thể không ngừng rơi lệ.

Đường Húc Hải sợ y mất nước, không ngừng bổ sung nước muối cho y. Muối lấy từ bao sinh tồn mang trên người, trực tiếp dùng ly hứng nước trong vòi để hòa tan, bảo Phó Sử Ngọ uống hết.


Phó Sử Ngọ khóc ướt đẫm cả áo của Đường Húc Hải, còn ướt luôn cả chiếc gối nằm của hắn. Cuối cùng khóc mệt, y gối lên cánh tay Đường Húc Hải ngủ say.

Chờ y ngủ mất, Đường Húc Hải mới nhẹ nhàng ôm y lên, đặt trên chiếc giường trong căn phòng còn lại.

Đến khi Phó Sử Ngọ tỉnh lại, trên mắt là chiếc khăn lạnh lẽo. Y đưa tay lấy khăn xuống, Đường Húc Hải trông nom bên cạnh ngẩng đầu nhìn y: “Dậy rồi hả?”

“Tôi ngủ bao lâu rồi? Giờ đã mấy giờ?” Phó Sử Ngọ khàn khàn hỏi.

“Không lâu lắm, hai tiếng thôi.” Đường Húc Hải liếc đồng hồ, bảo: “Giờ là 8h tối.”

“Đã trễ thế rồi hả?” Phó Sử Ngọ kinh ngạc.

“Ừm.” giọng Đường Húc Hải thật trầm, sà người qua hôn hôn y, nói: “Tôi kêu căn tin hâm cơm cho cậu, cậu còn muốn ngủ thì chờ ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Phó Sử Ngọ khóc đủ hoàn hồn, cảm xúc muốn trào nước mắt cũng đã hết, chỉ còn lại xấu hổ cùng cực. Đường Húc Hải lại chẳng ghét bỏ y chút nào, ngược lại cảm thấy hai người càng thân mật, phi thường dính người mà cọ tới cọ lui bên người Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ ngại ngùng rũ mắt xuống, ấp úng nói: “Anh ăn chưa?”

Đường Húc Hải tội nghiệp nói: “Đương nhiên chưa, tôi chờ cậu cùng ăn đây nè.”

Phó Sử Ngọ ngồi xuống, áy náy muốn chết, Đường Húc Hải nhất định đói lắm, là vì chờ y mà mãi tới giờ vẫn chưa ăn cơm.

Bởi vì Đường Húc Hải luôn dùng khăn lạnh đắp nên giờ mắt y cũng không sưng lắm, nhưng vẫn hơi hồng hồng lại cay cay. Giờ này nên ăn cơm cũng đã ăn xong hết rồi, trong phòng ăn chỉ lại hai người họ.

“Dậy rồi á?” Ôn Triệu Minh đột nhiên xuất hiện, đi tới, ngồi vào ghế bên cạnh.

Lúc ăn cơm chiều, anh tắm rửa xong xuôi, tính cùng hai người họ vừa thảo luận vừa nói chuyện, Đường Húc Hải lại từ chối. Lúc đó anh còn buồn bực, giờ thấy mắt Phó Sử Ngọ, cái gì cũng hiểu ra.

Nhưng anh cũng không nói gì, như không biết gì hết mà nói: “Nhiếp Trường Sơn bảo chúng ta đến tòa lầu kia vào 8h sáng mai để chờ ông ta.”

Phó Sử Ngọ vừa rồi còn ngại ngùng giương mắt nhìn anh, lúc này không thể không nói: “Cái kia… Tôi có việc muốn thương lượng với các anh. Tôi tính tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của Chu Kỳ bọn họ.”

Ôn Triệu Minh đặc biệt bình tĩnh nói: “Đường Húc Hải không nói cho anh hả? Hai chúng tôi cũng cùng đi.”

Phó Sử Ngọ kinh ngạc nhìn Đường Húc Hải, Đường Húc Hải thực tự tại dựa vào ghế, bảo: “Ờ, tôi chưa kịp nói, chúng tôi đi cùng cậu.”

Phó Sử Ngọ vừa kích động vừa mừng rỡ, còn mang theo chút bất an, y nói: “Các anh không cần…”

Ôn Triệu Minh hung hăng trừng y một cái: “Nói bậy cái gì đó! Cũng đâu phải vì anh đâu! Anh nghĩ chúng tôi giác ngộ thấp vậy á?! Nghĩ chúng tôi là người thế nào!”

Đường Húc Hải kiên định nói: “Bất kể là ai, sau khi biết chuyện đều không thể ngó lơ.”

Phó Sử Ngọ xấu hổ cúi đầu, nói như vậy giống như y chính là kẻ giác ngộ thấp nhất: Bởi vì y biết bạn bè hy sinh mới quyết định chịu đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui