Mạt Thế Xâm Nhập

Phó Sử Ngọ mở mắt, trong chớp mắt y không biết hôm nay là ngày tháng nào. Thẳng đến gương mặt lo lắng của Đường Húc Hải xuất hiện trong tầm mắt, y mới trở lại hiện thực.

“Sử Ngọ? Cậu thế nào? Có nhớ lại không?” Cứ việc biết dị năng giả tinh thần hệ xuất mã không có khả năng có sai lầm gì, nhưng thân là người nhà lại vẫn lo thúi ruột.

Một bên lo Phó Sử Ngọ không biết có nhớ lại được không, một bên lại lo y nhớ tới chuyện không hay.

Bác sĩ Liêu tránh khỏi ghế của Phó Sử Ngọ, để Đường Húc Hải dựa lại gần hơn, mà Đường Húc Hải thực không ngại ngùng mà nắm lấy tay Phó Sử Ngọ. Điều này làm bác sĩ Liêu kinh ngạc, nghe nói giao tình của ba vị lãnh đạo Binh đoàn Long Cốt này là do cùng trốn chạy mà hình thành, nhưng thật không ngờ cư nhiên tình cảm tốt đến vậy.

Bác sĩ Liêu nói thầm trong lòng nghĩ là không ai biết, bất quá Đường Húc Hải không chú ý, không có nghĩa là Ôn Triệu Minh thận trọng không thèm để ý. Anh chủ động tiến lên nói chuyện với đối phương, hỏi ý kiến một phen.

Bác sĩ Liêu nói: “Tình huống của đội trưởng Phó trước kia tôi chưa thấy bao giờ, nhưng tinh thần ám chỉ đối phương hạ dưới sự trùng kích của đội trưởng Phó đã bắt đầu buông lỏng, tôi chỉ bỏ thêm chút lực cuối cùng. Hiện tại chắc đã không có gì cản trở ký ức của đội trưởng Phó rồi.”

Sau đó hắn xác minh nhìn về hướng Phó Sử Ngọ, lúc này Phó Sử Ngọ đã bình tĩnh lại, nắm tay Đường Húc Hải ngồi dậy.

“Cám ơn bác sĩ Liêu, tôi đã nhớ lại hết.” Phó Sử Ngọ miệng nói vậy, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Ôn Triệu Minh.

Ôn Triệu Minh lập tức hiểu ý, Phó Sử Ngọ cũng không muốn lộ ra cái gì trước mặt bác sĩ Liêu, vì thế Ôn Triệu Minh thực khách khí mời bác sĩ Liêu đến phòng khác nói chuyện, thuận tiện trả một khoản thù lao xa xỉ. Bác sĩ Liêu thì thấy thực tiếc hận, dù sao hắn dựa vào dị năng của mình sung làm bác sĩ tâm lý đã lâu. Rất nhiều thời điểm người bệnh đều thổ lộ chuyện không muốn người biết cho hắn nghe, bí ẩn của vị đội trưởng mãnh long quá giang Long Cốt này, thật khiến ngọn lửa “bà tám” của hắn cháy bừng.

Đáng tiếc đối phương cũng không lộ ra nội dung cụ thể, đơn thuần chỉ kêu hắn tiêu trừ tinh thần ám chỉ liền tính là trị liệu xong, hắn cũng không tiện tiếp tục ngồi nghe.

Đường Húc Hải ngồi bên cạnh Phó Sử Ngọ ân cần hỏi thân thể y có chỗ nào không khỏe không, Phó Sử Ngọ lắc lắc đầu.

Một lát sau, Ôn Triệu Minh trở lại, thấy hai người đều đang nhìn anh, anh liền thở ra nói: “Nói chung vẫn là chuyển nghề giữa chừng, không có nét trầm ổn như bác sĩ Lục người ta.”


Đường Húc Hải cũng gật đầu nói: “Nóng nảy.”

Phó Sử Ngọ ngược lại không đánh giá gì thêm, y chỉ nói: “Tuy tôi đã nhớ ra rốt cuộc vì sao quên đi ký ức, nhưng vẫn không biết vì cái gì cô Phó Xuân Hải sao lại trở thành mẹ trên danh nghĩa của tôi.”

Phó Sử Ngọ cũng không ngốc, nếu lúc trước Phó Xuân Hải thật sự thu dưỡng y, tuyệt đối sẽ không chỉ thư từ hằng năm, sau đó thậm chí chỉ ngẫu nhiên trò chuyện webcam lúc tết mà thôi. Khoa học gia khác cũng có người nhà, không có khả năng quanh năm không gặp mặt như vậy đúng không? Huống chi Lương Tuệ Vinh trên mặt pháp luật căn bản không là chồng của bà, sao lại trở thành cha nuôi của y chứ?

Tuy vạch trần một đống bí ẩn, nhưng càng nhiều nghi vấn cũng theo đó mà đến.

Đường Húc Hải nói: “Đừng nóng, chờ chúng tôi đến Tửu Tuyền, gặp được bọn họ. Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.”

Phó Sử Ngọ ừ một tiếng, hơi trầm ngâm, cứ việc bất an, Phó Sử Ngọ vẫn nói thẳng vì cái gì y lại quên đi chuyện đã qua cho người yêu và bạn tốt nghe. Nếu là trước kia, vì giữ bí mật có lẽ y sẽ nói năng thận trọng. Mà hiện tại bọn họ không chỉ càng thêm thân mật, về nghĩa nào đó cũng đã trở thành người nhà. Phó Sử Ngọ thật sự không làm nổi việc giấu diếm.

Phó Sử Ngọ trong lòng thấp thỏm tự thuật, Đường Húc Hải cùng Ôn Triệu Minh càng nghe càng trợn mắt há hốc mồm.

Trước kia cũng từng thầm suy đoán Phó Sử Ngọ có thể là đối tượng thực nghiệm quốc gia chuyên lấy ra để tham gia hạng mục siêu năng lực này, nhưng chưa từng nghĩ là, Phó Sử Ngọ căn bản không phải người tự nhiên!

Mà là chiến sĩ siêu năng lực vận dụng kỹ thuật gien để sinh ra!

Cứ việc hiện tại hoàn cảnh sinh tồn của họ đã đủ ly kỳ, nhưng chưa từng ngờ rằng cái thế giới có vẻ yên bình trước kia cư nhiên cất giấu chuyện thần kỳ như thế.

Ôn Triệu Minh chống nạnh đứng trước mặt hai người, suy tư bảo: “Sử Ngọ nói qua, những người như bọn họ đều là lưỡi dao quốc gia bồi dưỡng. Tuy anh mang gien ẩn, nhưng trừ anh ra hai mươi sáu người còn lại đều là gien hiển. Nếu vậy, bọn họ lớn lên nhất định sẽ được huấn luyện thành chiến sĩ.”

Đường Húc Hải như nhớ đến điều gì, nói: “Anh vừa nói thế, tôi lại nhớ tới một việc. Trước kia có huynh đệ ở nước ngoài tiến hành nhiệm vụ cơ mật bị nhốt, là một đám người thực thần bí cứu đi.” Đường Húc Hải quay đầu nhìn Phó Sử Ngọ nói: “Nhưng lúc ấy hành vi những người đó thật quỷ bí, người vây khốn bọn họ cũng rất thần kỳ. Làm cho sau khi trở về bọn họ phải giữ kín như bưng, ép thế nào cũng không chịu nói rõ đối phương là hạng người gì.”


Phó Sử Ngọ nói: “Lúc trước những gien đó đều đến từ nước A, chứng minh nước A có khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn Hoa Hạ. Song phương đều có chiến sĩ gien, nói không chừng còn âm thầm tranh đấu với nhau.”

Ôn Triệu Minh sờ sờ cằm, nói: “Chiến sĩ gien dễ nghe hơn chiến sĩ siêu năng lực nhiều.”

Phó Sử Ngọ cười khổ nói: “Cũng thể hiện điểm mà chúng tôi khác với người thường.”

Đường Húc Hải ôm lấy bờ vai y, nói: “Để ý cái đó làm gì, bất kể các cậu đến thế giới này bằng cách nào. Nếu cậu đã đứng ở đây, liền có ý nghĩa tồn tại. Anh hùng không hỏi xuất xứ mà.”

Anh hùng không hỏi xuất xứ không phải dùng như vậy nha ba? Ôn Triệu Minh yên lặng phun tào, nhưng anh cũng phát hiện Phó Sử Ngọ hình như rất để ý việc mình sinh ra thế nào, hoặc nói y sợ người khác để ý.

Vì thế Ôn Triệu Minh cũng không đi móc họng Đường Húc Hải, ngược lại phụ họa: “Không có gì để ý hết, Sử Ngọ. Tuy cách sinh ra không giống, nhưng anh cũng là con người, không ai sẽ nói anh có gì không giống đâu. Trước kia lúc anh còn không biết không phải cũng sống y như người thường đó sao?”

Phải nói điểm ấy sở nghiên cứu làm được quá hay, Phó Sử Ngọ được họ nuôi bình thường không thể bình thường hơn, có thể nói là mẫn nhiên chúng sinh[1] cũng không đủ.

[1] Mẫn nhiên chúng sinh: Trở thành người thường

Phó Sử Ngọ ngại ngùng nhếch miệng, y cũng không muốn mẫn cảm như vậy, nhưng dù là ai biết mình không phải được sinh ra, mà bị chế tạo ra đều phải rối rắm một chút.

Đường Húc Hải vỗ vỗ đầu y, nói: “Giờ cậu đã nhớ lại hết, chúng ta cũng có thể chuẩn bị đi Tửu Tuyền.”

Phó Sử Ngọ nghĩ đến có thể gặp lại đám bạn của mình, tâm tình không khỏi tốt lên, khóe miệng cũng lộ ra ý cười không ức chế được, điều này làm Đường Húc Hải có chút ăn dấm.


“Vậy đi ha. Ngày mai chúng ta có thể xuất phát đi Tửu Tuyền.” Ôn Triệu Minh bởi vì đang triệt để thất tình mà phá lệ không muốn thấy người ta cứ sến súa trước mặt anh, càng đáng giận chính là hai tên này còn thường xuyên ngó lơ sự hiện hữu của anh.

Tiếp đó Ôn Triệu Minh không nói một tiếng, ném hai tên kia lại lập tức rời khỏi phòng.

Ôn Triệu Minh cho rằng chuyện anh thất tình không ai hay biết, nhưng không biết là Miêu Gia đã sớm tò mò anh lén lút điều tra cái gì. Phải biết làm nhân viên hậu cần chuyên trách tình báo, binh đoàn điều tra cái gì cũng đi qua tay cậu. Lần này Ôn Triệu Minh cố ý vứt cậu đi tìm người khác, khiến Miêu Gia nhịn không được lén lút theo vết đối phương đi theo dõi một chút.

Kết quả để cậu biết được chuyện bạn gái cũ Thường Tĩnh Uyển của Ôn Triệu Minh. Từ khi Vương Đan rửa sạch tội danh phản đồ, tâm tình Miêu Gia luôn rất phỡn, lúc này đã có tâm tư đi đồng tình người khác.

Miêu Gia gõ cửa, mắt Ôn Triệu Minh không nâng một cái đã gọi cậu vào. Cậu vào cũng không nói lời nào, mang bản mặt thương xót chúng sinh mà nhìn Ôn Triệu Minh.

Ôn Triệu Minh không ngừng nổi gân xanh, bệnh gì rồi đúng không?

Ôn Triệu Minh dùng ánh mắt ý bảo cậu: Có gì bẩm mau, anh đây không thời gian để tốn với chú nhé!

Miêu Gia nói: “Anh Ôn, trước kia chuyện của Hollande… Khiến em rất mẫn cảm với hướng đi của binh đoàn. Cho nên, trước đó anh có tìm người lén lút điều tra, em liền theo dõi chút xíu hà…”

Ôn Triệu Minh mặt không đổi sắc nhìn cậu: “Sau đó?”

Miêu Gia rụt cổ, lấy lòng tiến đến trước mặt anh, khuyên nhủ: “Anh Ôn, thiên nhai nơi nào không cỏ thơm, hà tất đơn phương yêu một nhành hoa. Đúng không? Hơn nữa, xét vẻ ngoài thân phận cấp bậc dị năng của anh Ôn chúng ta đây, bên ngoài mấy cô ái mộ anh đều xếp hàng từ trung tâm thành phố đến cửa thành đó nha. Chỉ cần anh muốn, không phải có thể tùy tay hốt một tá sao!”

Ôn Triệu Minh cười lạnh hỏi gặn: “Nước ta bây giờ vẫn còn chế độ một vợ một chồng, trùng hôn là phạm pháp, một cước đạp N thuyền là vô đạo đức. Trong mắt chú, tôi không mấu chốt, không đạo đức vậy đó hả?”

Miêu Gia liều mạng lắc đầu, nói: “Em là sợ anh để tâm chuyện vụn vặt đó mà. Thắt cổ trên một thân cây rất bất lợi cho sức khỏe thân thể và tâm hồn nha.”

Ôn Triệu Minh tâm bình khí hòa nói: “Tôi không ngu vậy, nếu không duyên không phận, bám riết không bỏ không phải phong cách của tôi, hảo tụ hảo tán thôi.”

Miêu Gia thấy anh thật sự nghĩ thông suốt, không phải làm bộ mới thở phào. Haiz ~ làm cố vấn tình cảm cho người ta thiệt hổng có dễ nha! Haiz chuyện “hí hí hí” bí mật của anh Ôn và anh Hải cũng để cậu không cẩn thận phát hiện rồi. Sống trên đời mà nhạy bén có khả năng như vậy cũng là một loại buồn rầu a!


Miêu Gia tự kỷ xong, liền mắt sắc nhìn thấy bảng danh sách Ôn Triệu Minh đặt trên bàn. Bảng này cậu quá quen rồi, mỗi lần binh đoàn xuất nhiệm vụ hoặc xuất hành đều sẽ liệt kê vào bảng này.

Miêu Gia chấn động tinh thần, thực hưng phấn hỏi: “Anh Ôn! Có nhiệm vụ hả?!”

Ôn Triệu Minh hơi do dự rồi bảo: “Đúng vậy.”

Miêu Gia hưng phấn chà chà tay, nói: “Thật tốt quá!”

Sau khi vào thủ đô trừ bọn Phó Sử Ngọ và vài đội trưởng đi ra ngoài một lần, các đội viên khác ở lại thủ đô buồn muốn chết. Tuy thủ đô có vẻ phồn hoa hơn Phái thành, nhưng phồn hoa thế nào căn bản cũng thua hoàn cảnh trước khi màn trời mở ra, không có hạng mục giải trí gì.

Bọn họ luyện tập quen rồi, một thời gian không hoạt động, cả người đều không được tự nhiên. Thậm chí có đội viên bắt đầu trêu đùa nói thể chất mình thành M rồi.

Ôn Triệu Minh lúc này lại do dự, bây giờ là thời cơ tốt để đứng vững gót chân ở thủ đô, nhưng lần này đi Tửu Tuyền mất 2500 km, qua lại một chuyến cũng tương đương từ Phái thành đến thủ đô. Phái thành đã phát triển thành địa bàn quen thuộc, anh có thể yên tâm rời đi. Nhưng bên thủ đô không có anh tọa trấn, lưu lại một mình những người này phát triển, anh thật không yên tâm.

Ôn Triệu Minh càng nghĩ, khẽ cắn môi, vẫn buông tha tính toán trước đó.

Lần này đi Tửu Tuyền anh chỉ mang theo hai mươi người, tám mươi người còn lại thì lưu lại thủ đô, cho bọn họ nhiệm vụ đi theo tổ chức quân đội tiêu diệt tổ alien cấp 4.

Hiện tại biết alien cấp 6 sau khi phát dục xong sẽ bắt đầu đẻ trứng, mau chóng tiêu diệt alien cấp 4 đã trở thành nhiệm vụ trọng trung chi trọng. Các đại căn cứ sinh tồn đều liệt nhiệm vụ này vào nhiệm vụ thiết yếu.

Quân đoàn đóng tại Thủ đô bắt đầu chia mấy chục phân đội nhỏ, phân tán đến các nơi tiêu diệt alien cấp 4. Cũng mời rất nhiều binh đoàn làm trợ lực đi theo cùng hành động.

Ôn Triệu Minh biết phe Ngô nắm giữ thế lực trong quân đội, dứt khác phân công nhiệm vụ cho ba tiểu đội ở lại. Nơi họ đi cách thủ đô một khoảng, mấy cái tổ phải tiêu diệt cũng không ít, chờ hoàn thành nhiệm vụ trở về, cũng mất thời gian hai ba tháng. Đủ để bọn họ từ Tửu Tuyền trở lại.

Ly biệt đã thành thói quen, y như mỗi lần bình thường, Đường Húc Hải mang đội, Phó Sử Ngọ ngồi ghế phó, Ôn Triệu Minh đồng hành. Tiểu đội của Thiệu Nhạc cùng bọn họ bước lên con đường hướng đến Tửu Tuyền.

Nhưng lúc này không ai biết rằng, bọn họ sắp sửa gặp phải là gian nan hiểm trở đến mức nào, lại được hậu nhân ca tụng dữ dội oanh liệt ra sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui