Ngày hôm sau. Là ngày vốn phải dựa theo kế hoạch thực thi bước tiếp theo – lộ ra tin tức dẫn đường Hollande cùng thế lực phía sau hắn đi đến địa điểm đã định trước.
Nhưng vấn đề ở đây là Phó Sử Ngọ – nhân vật chính của kế hoạch – lại không đứng dậy nổi!
Ôn Triệu Minh nổi gân xanh cục cục nhìn Đường Húc Hải cứ ngó đông ngó tây mà không dám nhìn vào anh.
“Các anh rốt cuộc làm cái quỷ gì vậy? Có thôi đi được không?! Lúc nào rồi mà còn làm ra mấy chuyện hại thân thể này!” Ôn Triệu Minh quả thực muốn hộc máu. Phó Sử Ngọ cảm xúc đê mê còn có thể lừa dối qua chuyện, nhưng giờ trực tiếp không xuất hiện, sao mà làm người ta mắc câu được hả! Thân là một trong những người bày mưu, Ôn Triệu Minh tâm tắc chết mất.
Mặt Đường Húc Hải dày đến chặn được tên lửa, chỉ thấy cổ hắn rướn lên, lành làm gáo vỡ làm muôi nói: “Dù sao không đến ba ngày, Sử Ngọ không có khả năng đi ra.”
Ôn Triệu Minh cười lạnh một tiếng: “Là rời giường không nổi chứ gì? Anh cũng biết gây sức ép người ta quá ha!”
Đường Húc Hải lập tức đỏ mặt, xấu hổ sờ mũi. Hắn không phải thấy mắc cỡ do chuyện riêng tư của hai người bại lộ. Thuần túy là đang tự kiểm điểm do đã là tay mơ không kinh nghiệm, kỹ thuật không tốt mà còn không chuẩn bị gì.
Lúc ấy Phó Sử Ngọ đã nói vậy rồi, Đường Húc Hải còn có thể nhịn được, chắc cũng không phải đàn ông. Huống chi cả hai tên đều là trai tơ, lỗ lỗ mãng mãng mà tìm đúng cách cũng là giỏi lắm rồi, đừng nói chi đến biết chuyện phải chuẩn bị công cụ.
Đường Húc Hải quá kích động, Phó Sử Ngọ thiếu chút nữa bị hắn làm tắt thở. Do kích động Đường Húc Hải hoàn toàn quên đống kim loại dư thừa trong người mình, trọng lượng kia căn bản là gấp 3 4 lần người thường. Cuối cùng Đường Húc Hải phải tống tiễn đống nguyên tố kia ra ngoài, hai người mới có thề tiến hành kết hợp bình thường.
Lần mò tiến vào giai đoạn chính, ban đầu khẩn trương và đau đớn quá khiến cả hai đều bó chân bó tay. Nhưng Phó Sử Ngọ đã trải qua nhiều cuộc chiến, sức nhẫn nại đã trưởng thành đến mức không tưởng. Đau thì đau, nhưng cùng Đường Húc Hải kết hợp là mong muốn của y, tự nhiên sẽ không vì chút khó khăn đó liền bỏ cuộc nửa đường.
Mà chờ đến khi rơi vào cảnh đẹp, hai người đều không khống chế nổi, lâm vào điên cuồng đòi lấy thân thể đối phương. Lúc Đường Húc Hải rốt cục thỏa mãn buông lỏng Phó Sử Ngọ ra, cả người Phó Sử Ngọ đều không nhúc nhích nổi.
Không chỉ vì lỗ mãng mà tạo thành vết rách, mà sức Đường Húc Hải còn quá mạnh, không kinh nghiệm để lại hàng loạt vết bầm tím trên người Phó Sử Ngọ, nhìn qua cứ như vừa gặp phải bất hạnh vậy. Trạng thái thảm thiết cứ như hiện trường sự cố, khiến Đường Húc Hải lập tức sợ ngây người.
May mà thể chất của Phó Sử Ngọ mạnh hơn trước kia nhiều, được Đường Húc Hải ôm đi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên chiếc giường đã đổi chăn màn gối đệm, Phó Sử Ngọ thân tâm thư sướng rơi vào mộng đẹp. Mà Đường Húc Hải thì vẫn lo lắng trông nom y, chỉ sợ y phát sốt thôi.
Đáng tiếc là sợ cái gì đến cái đó, đến sáng thân nhiệt của Phó Sử Ngọ liền một đường tăng vọt. Nếu Phó Sử Ngọ giống như Đường Húc Hải đã được phân tử Nguyên cải tạo thể chất, bôi chút thuốc sẽ khỏe re không phát sốt gì.
Nhưng chung quy tốc độ khôi phục của cơ thể y chống đỡ không nổi, ăn chút cháo rồi uống thuốc, Phó Sử Ngọ mơ mơ màng màng ngủ tiếp, mà Đường Húc Hải thì bị Ôn Triệu Minh gõ cửa kêu đi ra.
Đường Húc Hải ho khan một cái, bảo: “Dù sao giờ đã thế này rồi, Sử Ngọ phải dưỡng, có thể không nhúc nhích liền không cho cậu ấy nhúc nhích. Không thì kéo dài kế hoạch thêm vài ngày được không?”
Ôn Triệu Minh nhíu mày nói: “Không được, đêm qua Miêu Gia đã kiểm tra được, Hollande đã truyền tin ra ngoài. Chúng ta phải mau chóng triển khai hành động mới được. Thời gian càng lâu, đối phương chuẩn bị lại càng nhiều, càng bất lợi với bên ta.”
Mặt Đường Húc Hải trầm xuống, hừ lạnh: “Hắn làm mẹ gì gấp dữ vậy?”
Ôn Triệu Minh hơi cảm thán, sau đó chỉnh lại tâm tình, bảo: “Bất kể thế nào, lần này nhất định phải dựa theo kế hoạch làm việc. Hành động thì chỉ mấy người biết chúng ta, mang thêm mấy người tin cậy tuyệt đối, đừng như lần Vương Đan làm rùm beng cả lên để ai cũng biết hết.”
Đường Húc Hải ngại ngùng gật đầu, lần đó là do hắn không khống chế tốt, khiến toàn thành nhìn trò cười của Long Cốt.
Ôn Triệu Minh hơi trầm ngâm nói: “Nếu Sử Ngọ làm sao cũng dậy không nổi, cũng chỉ có thể tạm thời tìm người thế thân thôi.”
Đường Húc Hải bất ngờ nhìn anh một cái, hỏi: “Thế thân thế nào a?”
Ôn Triệu Minh tức giận lườm hắn: “Tìm người giả thành cậu ta chứ sao! Dù sao làm thế nào cũng đừng để Hollande phát giác đó là thế thân là được!”
Đường Húc Hải suy nghĩ một chút liền đáp: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Bởi vì không thể tìm người trong Long Cốt, cuối cùng chỉ có thể nhờ Ngụy Ly. Bởi vì hình thể chiều cao của hai người cũng cỡ nhau, Ngụy Ly mặc quần áo của Phó Sử Ngọ vào trực tiếp ngồi lên xe, cộng thêm trên kính xe có một màng dán sắc sậm, không ở gần tuyệt đối không nhận ra.
Từ tập hợp đến xuất phát, đều chưa cho Hollande cơ hội tới gần. Mà mỗi khi ra ngoài, ngồi ở vị trí phó điều khiển của Đường Húc Hải nhất định là Phó Sử Ngọ, không ai đa tâm mà nghĩ đó không phải Phó Sử Ngọ. Kế hoạch sơ sài này cư nhiên thật sự thành công.
Ngụy Ly chịu giúp, Liễu Miện tự nhiên cũng không bàng quan, cùng người khác chạy tới địa điểm mai phục trước.
Vương Đan mang theo một vài người vũ lực cao trong ngành cùng Liễu Miện đến để hỗ trợ -chạy tới một căn cứ quân sự bỏ hoang ngoài ngoại ô thủ đô, bắt đầu mai phục.
Căn cứ này vì nằm gần thủ đô, nên được tu kiến dựa theo tiêu chuẩn sở chỉ huy, tương đối bí mật rắn chắc. Nếu nói là lâm thời an trí các khoa học gia quanh năm xa cách cộng đồng cũng coi như ổn. Nhưng lực lượng cảnh giới mặt ngoài có vẻ hơi kém chút.
Trong kế hoạch Vương Đan thương lượng cùng Ôn Triệu Minh, song thân của Phó Sử Ngọ bởi vì bị thương hôn mê, Phó Sử Ngọ muốn đón người trở về chiếu cố. Thuận tiện liền đến thăm hỏi các cô dì chú bác nhìn y lớn lên một chút.
Vì được đến vị trí cụ thể, Hollande nhất định phải cùng đi, mà muốn có càng nhiều thu hoạch, Hollande tự nhiên sẽ liên hệ đồng bọn trước kia, muốn bọn họ đến tiếp ứng.
Lúc này đây, hắn dĩ nhiên để làm xong chuẩn bị rời đi.
Hollande lái xe đi theo đoàn xe phía trước, hắn nhìn xa xa, tựa như muốn xuyên qua tầng tầng chướng ngại nhìn vào Phó Sử Ngọ.
Nếu nói ngay từ đầu tiếp cận y là để hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì lúc Phó Sử Ngọ từ chối hắn, hắn thật sự có chút rung động. Dựa theo loại hình yêu thích dĩ vãng, Phó Sử Ngọ lạnh nhạt nghiêm nghị nói chuyện còn thẳng đến đâm chết người ta tuyệt đối không là loại hình hắn thích. Nhưng chính ngay lúc đó, Hollande phát giác trên người Phó Sử Ngọ có một loại thuần túy đáng quý. Chính loại thuần túy này khiến tim hắn đập lên liên hồi.
Thế nhưng đáng tiếc, Phó Sử Ngọ lúc ấy đã có ý với Đường Húc Hải, bằng không hắn thật sự muốn cùng đối phương yêu đương một hồi.
Nhiều năm làm gián điệp, Hollande trải qua nhiều lần yêu đương, làm cho triết học ái tình của hắn càng có khuynh hướng đã từng có được đã là tuyệt rồi, cũng không nhất định cưỡng cầu muốn mãi mãi bên nhau.
Lần này đồng đội ẩn mình tại thủ đô của hắn sau khi nhận được tin truyền đến, chỉ bảo hắn hành sự tùy hoàn cảnh. Đối phương trả lời mơ hồ không rõ, hình như là có chuẩn bị gì đó ở sau. Cũng cảnh cáo hắn lần này có lẽ sẽ gây hại đến hắn, bảo hắn chuẩn bị tốt chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tâm tính Hollande rất cứng cỏi, yêu thích dành cho Phó Sử Ngọ cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn chấp hành nhiệm vụ.
Hollande đáy lòng yên lặng cảm thán, chấm dứt lần này, hắn đã có thể về nước rồi?
Đoàn xe xóc nảy chạy trên mặt đường gần như sắp biến mất, vài giờ trôi qua rốt cục cũng tới nơi.
Không xuống xe, trên vách núi đá ầm ầm rung động, một cánh cửa ngụy trang thành tảng đá chậm rãi mở ra. Đoàn xe từ từ chạy vào lối vào, căn cứ này cư nhiên là xây từ ngọn núi đào trống chỉnh thể.
Người bên cạnh sợ than không thôi. Hollande mặt ngoài cũng kinh ngạc, ở nước hắn hắn cũng gặp qua loại căn cứ giống thế, cũng không cảm thấy ngạc nhiên bao nhiêu. Nhưng trong lòng có hơi lo lắng, căn cứ như vậy muốn lẻn vào cũng rất khó, mà từ trong chạy ra ngoài độ khó cũng tăng mạnh.
Đoàn xe dừng lại, tám người đi chuyến này đều xuống xe, nhân viên căn cứ ở phía trước dẫn đường hướng về sâu trong hành lang. Đã đến nơi Hollande liền không nóng nảy, hắn chậm rãi rơi lại cuối cùng, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh căn cứ.
Rời khỏi hành lang dài, tiến vào một đại sảnh, Hollande xuyên qua đám người rốt cục phát hiện người đứng bên cạnh Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh cư nhiên không phải Phó Sử Ngọ, mà là thành viên kia của Tốn Tổ!
Hollande trong lòng lập tức lộp bộp, một dự cảm xấu dâng lên.
Hắn không đi rề rà ở cuối nửa, tiến lên trước đám người, kinh ngạc như thật hỏi: “Sao Sử Ngọ chưa tới?”
Bọn Ôn Triệu Minh quay lại, người đứng đối diện đều lom lom nhìn hắn, vô hình như có cảm giác bị người tập trung vào khiến lông tơ Hollande sợn cả lên.
Ôn Triệu Minh lạnh nhạt nói: “Thế nào? Anh thực ngạc nhiên?”
Hollande miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, hỏi: “Nếu đón song thân về, cậu ấy sao không có mặt, kì lạ thế?” Hắn đã bắt đầu thấy không ổn, âm thầm đề cao cảnh giác. Nhưng không xong chính là hiện đối diện hắn là Đường Húc Hải Ôn Triệu Minh và mấy người bên Tốn Tổ, mà phía sau hắn lại là Lưu Bội Kỳ Thiệu Nhạc Chân Tử Lưu Hoằng Bạch Khải Phong. Trước lang sau hổ, đánh nhau hắn rất bị động!
Đây đều là kinh nghiệm rút ra từ giáo huấn, hoàn cảnh bao vây toàn phía khiến Hollande muốn trốn cũng trốn không thoát.
Đường Húc Hải cười lạnh một chút, căn bản không cho hắn cơ hội, trực tiếp quát một câu: “Bắt!”
Lưu Bội Kỳ Chân Tử còn chưa kịp phản ứng, Lưu Hoằng và Bạch Khải Phong trực tiếp nhào lên tóm, Hollande phản xạ có điều kiện phản kháng, nhưng rốt cuộc nắm đấm của hắn vẫn không sánh bằng Lưu Hoằng xuất thân quân đặc chủng, bị ấn xuống đất.
Hollande tức giận không thôi quát: “Các anh rốt cuộc làm gì vậy?!”
Đường Húc Hải ngồi xổm bên cạnh hắn, một con dao xẹt mạnh qua mặt hắn, đâm phập vào mặt đất.
Hollande liền chảy ròng mồ hôi lạnh.
Đường Húc Hải chán ghét nói: “Rốt cuộc vì cái gì anh không biết hả? Thân phận của anh có cần tôi nói cho anh biết không?”
Lưu Bội Kỳ ngơ ngác, Chân Tử cũng chẳng hiểu mô tê gì, Lưu Hoằng cùng Bạch Khải Phong tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng họ biết Đường Húc Hải tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
Ánh mắt Ôn Triệu Minh lạnh như băng: “Ngài gián điệp thâm niên Hollande · Pailer của nước A, tòa miếu nhỏ Long Cốt này chứa không nổi pho tượng phật lớn như ngài đâu.”
Đường Húc Hải nói: “Ai biết đó có phải tên thật của hắn không?”
Hollande nhắm chặt mắt, nói: “Tôi nghĩ vậy đây có lẽ là hiểu lầm gì rồi…”
“Có gì mà hiểu lầm?” Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, Vương Đan từ cửa thang máy đi ra: “Anh có thể nói nghe chút đi, đừng nói chúng tôi không cho anh cơ hội khiếu nại. Chẳng qua anh phải nghĩ kĩ, lời anh nói có khả năng sẽ là bằng chứng trước tòa.”
Lưu Bội Kỳ kinh ngạc cứng họng, Chân Tử cũng cà lăm nói: “Chị Vương?!”
Hollande giãy giụa nhìn cô, cái gì cũng hiểu ra: “Thì ra là cô. Cô là người của chính phủ Hoa Hạ?”
Vương Đan cười lạnh một tiếng, nói: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Hollande cũng không nhiều lời nữa mà ngậm miệng lại.
“Tại sao anh không nói?” Ôn Triệu Minh lạnh nhạt nói: “Tôi còn muốn nghe xem là hiểu lầm gì nữa đó?”
Vương Đan nói: “Anh hỏi không ra gì đâu, người thân phận như chúng tôi, nếu bị bắt thẩm vấn tuyệt đối sẽ không mở miệng. Hơn nữa hắn là loại gián điệp thâm niên.”
Chân Tử không thể tin nổi nhìn Hollande: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Hoằng cùng Bạch Khải Phong vặn tay hắn lại, Vương Đan đi lên trước tiến hành soát người.
Khiến bọn Long Cốt trợn mắt há hốc mồm chính là, Vương Đan cư nhiên từ trên người hắn tìm ra một đống đồ. Lần này mục tiêu của Hollande rõ rang là muốn tiến hành hành động gián điệp, cho nên những thứ hắn mang theo đều là công cụ cần thiết. Mấy cái này cắt hết đường chối cãi của hắn.
Vương Đan lắc lắc usb ngụy trang thành ống thuốc làm dịu trong tay: “Tróc tặc tróc tang. Anh chuẩn bị cũng đầy đủ thiệt.”
Chân Tử khiếp sợ chớp mắt, từ trên tay Vương Đan cầm lấy ống thuốc nhìn không ra sơ hở, dạng ống như kem đánh răng phần trên là thuốc thật, nhưng bóc miếng dán ở phần đáy đi, có thể kéo ra một cái usb chỉ cỡ nửa ngón tay.
“Quá thần kỳ.” Thiệu Nhạc cũng cầm lên ngắm, nếu không là lập trường đối địch, Thiệu Nhạc thật muốn cúng bái kỹ xảo ngụy trang điêu luyện này một chút.
Vương Đan phất phất tay: “Mang hắn đi, canh chừng đó, nhớ đừng để hắn tự sát.”
Hollande cười khổ một tiếng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không tự sát.”
Đường Húc Hải mặt không đổi sắc đi tới, một quyền dộng vào bụng hắn.
Hollande lập tức thống khổ cuộn mình lại, cả lực nắm của Lưu Hoằng cùng Bạch Khải Phong cũng tránh thoát được một chút.
Đường Húc Hải lạnh nhạt nói: “Đấm này là thay Phó Sử Ngọ đánh. Anh không nên mượn danh nghĩa tình cảm để tiếp cận cậu ấy.”
Hollande cắn răng chịu đựng cơn đau toàn tâm trôi qua, đứt quãng nói: “Tôi… Thật sự… Thích cậu ấy.”
Đường Húc Hải nổi giận, lại một đấm bay qua, đau đến Hollande cả người run rẩy.
Vương Đan đau đầu đỡ trán: “Đừng đánh, nắm tay anh nặng vậy, đánh chết người thì sao đây? Người này còn phải giữ lại còn dung đó.”
Vương Đan bảo người của cô mau kéo Hollande đi, không dám để hắn ở đây nữa.
Lưu Bội Kỳ nói: “Lần này đến là vì tóm lấy Hollande sao?”
Thiệu Nhạc cũng bảo: “Tôi còn tưởng đến đón cha mẹ đội trưởng Phó thật chứ.”
Ôn Triệu Minh nói: “Trừ bắt hắn, còn muốn dẫn đồng lõa của hắn ra. Mục tiêu của chúng là chỗ làm việc của song thân Sử Ngọ.”
Bọn Lưu Bội Kỳ không biết nhiều về việc này, cái hiểu cái không. Đường Húc Hải cũng không kiên nhẫn giải thích với họ, hung hăng vỗ hắn cái chát, quát: “Hỏi nhiều vậy làm chi! Cho anh làm gì thì làm đó đi!”
Hollande bị nhốt vào một phòng giam rắn chắc, mà người khác thì bắt đầu chuẩn bị bắt ba ba trong rọ.
Cái bẫy bố trí thực nhanh chóng, không để đối phương suy tính nhiều, chỉ có thể dựa theo an bài của bọn họ từng bước mà rơi vào bẫy.
Chung quanh căn cứ có mắt điện tử, bởi vì muốn ngụy trang thành một căn cứ chân chính, người mà Vương Đan mang đến không thể không phân tán ra để tiến hành cảnh giới.
Khi hình ảnh giám thị nhoáng lên một cái, Vương Đan kinh nghiệm phong phú lập tức biết tín hiệu đã bị người ta làm nhiễu.
Đường Húc Hải mang người nhanh chóng từ một lối khác đi ra ngoài, vòng đến sau lưng đối phương.
Đồng lõa của Hollande có hơn hai mươi người, vốn tiểu tổ cùng hắn hành động cũng không nhiều vậy. Nhưng sau khi màn trời mở ra, những gián điệp nằm vùng nán lại Hoa Hạ âm thầm liên hệ, giúp đỡ nhau sống đến hiện tại. Mà hành động lần này, để đảm bảo thành công, đồng lõa của Hollande liền tụ tập lại hết. Vương Đan có thể diệt tận gốc.
Những người này làm nhiễu hình ảnh giám thị xong cũng không hành động, ngược lại nấp vào ngọn núi cách cổng căn cứ một khoảng không manh động. Nếu không phải Đường Húc Hải đang đi vòng đến có thiết bị cảm biến nhiệt, trong thời gian ngắn chưa chắc đã tìm ra bọn họ.
Bọn Đường Húc Hải Lưu Hoằng nhanh chóng mò tới, bịt lấy miệng mũi, dao găm xẹt qua cổ, một sinh mệnh liền hồn về đất mẹ.
Đáng tiếc là bên trong vẫn có người là dị năng giả, động tĩnh phản kích lúc hấp hối đã kinh động người khác.
Đường Húc Hải vẻ mặt lãnh khốc, xuống tay càng tàn nhẫn, hơn hai mươi người trên đỉnh núi căn bản chưa dậy được chút sóng, liền bị mấy tinh anh bên Long Cốt xử lý.
Thiệu Nhạc vẻ mặt không hiểu: “Những người này dễ giết quá, quả thực chịu không nổi một đòn.”
Bên này chấm dứt chiến đấu, Vương Đan mang người đi lên thu dọn tàn cuộc, nhìn nhìn mặt những người này, đều là nhân vật có tên trên bảng.
Cô gật gật đầu nói: “Không sai, chính là họ.”
Ôn Triệu Minh không nói gì, anh đi tới đi lui nhìn những người này, nói: “Có điểm gì là lạ, cô xem trang bị trên người những người này. Không giống muốn đi tham chiến.”
Nghe anh nói vậy, Vương Đan cũng nghiêm túc lại, trên người họ tuy cũng có vũ khí nóng, nhưng hỏa lực này mà muốn công phá căn cứ, căn bản là không có khả năng. Vừa rồi bọn họ giao thủ, cũng không phát hiện ai có thân thủ đặc biệt tốt, hoặc là dị năng đặc biệt nổi bật.
Chuyện đi chịu chết vô ích đám người này sẽ không làm, vậy chúng dựa vào cái gì?
Giữa núi đột nhiên thổi bay một luồng gió lạnh, lạnh đến mọi người tập thể rùng mình.
Đường Húc Hải biến sắc: “Dị năng giả?!”
Chỗ hỏng do không có mặt Phó Sử Ngọ xuất hiện, y không ở căn bản không có cách phân hình chung quanh có bao nhiêu mối nguy.
Chân Tử ngẩng đầu lên, một thứ lạnh lẽo dán vào chóp mũi cô.
Chân Tử kinh ngạc giơ tay lên: “Tuyết rơi?!”
Điều đó không có khả năng! Hiện tại đã tới đầu tháng sáu, buổi sáng nhiệt độ còn bình thường, ngắn ngủn nửa ngày làm sao có thể đỗ tuyết chứ.
Đường Húc Hải trong lòng rùng mình, quát lớn một tiếng: “Trở về!”
Mọi người bỏ lại thi thể không quản, chạy về hướng chân núi.
Trên sơn cốc phong vân biến huyễn, gió càng lúc càng lớn, hỗn loạn trong đó là bông tuyết trắng tinh, rất nhanh liền biến thành bão tuyết có thể chớp mắt biến người thành người tuyết.
Chỉ khoảng nửa khắc, quanh sơn cốc liền biến thành một mảnh trắng xoá, bông tuyết làm người ta căn bản không mở mắt ra được. Con đường dưới chân không có cách nào thấy rõ, có người ngã ập xuống, lăn lông lốc dọc theo triền núi.
Vương Đan ngẩng đầu vừa nhìn, lớn tiếng thét lên: “Lương Võ!!”
Người tên Lương Võ ngã nhào đến mép núi, thống khổ rên rỉ một tiếng, cánh tay hắn đã gãy nát.
Vương Đan gắt gao mím môi, vừa chạy vừa nhảy, bằng vào ký ức lúc đi lên, miễn miễn cưỡng cưỡng an toàn chạy tới mép núi, nâng Lương Võ dậy.
Đội viên theo sau cô cũng lục tục leo xuống, Lương Võ ôm cánh tay đã gãy, lạnh đến run lẩy bẩy.
Đường Húc Hải thở dốc chạy xuống, hắn dừng bước, bưng miệng mũi, hiện tại cả không khí hít vào cũng rét lạnh đến khó có thể chịu đựng.
Tốc độ của Ôn Triệu Minh không có khả năng nhanh, cũng may anh có dị năng hỏa hệ hộ thân, ngược lại không lạnh như những người khác, theo bước chân anh, tuyết đọng chậm rãi tan ra.
Thiệu Nhạc rụt cổ ôm cánh tay, hắn đột nhiên kêu lên: “Mau nhìn!”
Người chung quanh ngẩng đầu nhìn lên, cây cối xung quanh do nhiệt độ hạ quá nhanh mà kết thành tầng tầng trắng xóa, rất nhanh liền hình thành một mảng băng đồ sộ!
Thân nhiệt của Đường Húc Hải luôn cao hơn người thường, nhưng giờ hắn còn thấy lạnh chịu không thấu, nếu không lập tức đi vào trong, bọn họ rất có thể sẽ rét chết.
“Đi mau đi!” Đường Húc Hải gầm nhẹ một tiếng, trở lại kéo lấy Ôn Triệu Minh cõng lên lưng chạy.
Nhiệt lượng từ Ôn Triệu Minh truyền tới, khiến Đường Húc Hải dễ chịu một chút, hắn là người đầu tiên trở về cổng ngụy trang thành đá, lại bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Chỉ thấy một lớp băng thật dày dọc theo khe cửa đông lại, cửa triệt để mở không ra.
Nhiệt độ vẫn liên tục giảm xuống, cách lớp đá, bọn họ có thể nghe thấy tiếng rắc rắc rắc kim loại bên trong phát ra do bị đóng băng.
Vương Đan khẩn trương, vào không được tất cả họ đều sẽ lạnh chết!
Ôn Triệu Minh bảo: “Thả tôi xuống.”
Đường Húc Hải buông Ôn Triệu Minh ra, để anh đứng vững, Đường Húc Hải ngẩng đầu nhìn, nói: “Tạm thời không mở cửa được, không nghĩ ra cách chúng ta chết chắc rồi.”
Ôn Triệu Minh suy nghĩ một chút, trong tay phừng lên một hỏa cầu lớn.
Cứ việc anh cuồn cuộn không ngừng chuyển vận dị năng, hỏa cầu lại cứ nhấy nháy trong bão tuyết như có thể tắt ngóm bất cứ lúc nào.
Ôn Triệu Minh lắc đầu: “Đốt lửa không nổi.”
Thiệu Nhạc lạnh đến hai hàm răng đánh vào nhau, phát ra tiếng “Lập cập lập cập”. Hắn sụt sịt mũi, nói: “Dị năng giả này thật lợi hại, cả bão tuyết lớn vậy cũng có thể hình thành, cũng cỡ phó đoàn Ôn hỏa thiêu đầm lầy a.”
Vương Đan ôm cánh tay vuốt vuốt: “Chẳng lẽ người nọ là thuộc tính băng?”
Ôn Triệu Minh nhìn nhìn mọi người lạnh đến sắc mặt tím tái chung quanh, trong lòng thầm lo lắng.
Anh nói: “Có lẽ không phải một người tạo thành bão tuyết lớn như vậy. Chắc là có một dị năng giả thủy hệ hợp tác mới làm nổi. Bằng không lấy hơi nước trong sơn cốc không có khả năng hình thành nhiều băng như vậy.”
Thiệu Nhạc nhảy nhảy hoạt động thân thể: “Phó đoàn Ôn anh có cách nào không?”
Ôn Triệu Minh ngưng trọng nói: “Tôi chỉ có thể thử. Tôi sẽ không ngừng thi triển dị năng hỏa hệ, chế tạo một dòng nhiệt. Thiệu Nhạc, anh dùng dị năng phong hệ thổi dòng nhiệt này đi lên, thổi tới tầng mây, thổi tan ụ mây kia!”
Thiệu Nhạc gật đầu.
Ôn Triệu Minh hơi hoạt động chi giả, hai chân giạng, cánh tay mở, một đoàn lửa dọc theo anh bắt đầu bốc cháy, Ôn Triệu Minh dốc hết toàn lực sinh ra dòng nhiệt cuồn cuộn, nguồn nhiệt này xuất hiện, khiến người chung quanh lập tức khoan khoái rất nhiều.
Thiệu Nhạc giơ tay, nhẹ nhàng nhấc, dòng nhiệt liền nhẹ nhàng bay lên cao.
Trong tự nhiên, vốn chính là khí nóng bay lên khí lạnh trầm xuống, hơn nữa Thiệu Nhạc đẩy như vậy, dòng nhiệt cũng nhanh chóng thăng lên không trung.
Ôn Triệu Minh không chớp mắt cái nào nhìn chằm chằm tầng mây, mắt thấy phiến mây kia có vẻ loãng hơn vừa rồi một chút.
“Hữu hiệu!” Ôn Triệu Minh quát một tiếng.
Thiệu Nhạc vừa nghe, càng dũng mãnh, gom hết dị năng toàn thân lên, sức gió thổi bật mạnh hơn.
Chậm rãi dòng nhiệt hình thành một dòng khí dạng vòi rồng bay thẳng lên trời cao.
Bão tuyết không ngừng tàn phá bỗng khựng lại, bông tuyết càng rơi càng nhỏ, chậm rãi biến thành chút mưa phùn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...