Mạt Thế Xâm Nhập

Trước đêm xuất phát, Phó Sử Ngọ lại nằm mơ.

Từ khi biết mỗi tình cảnh trong mộng rất có thể là ký ức trước kia hồi phục, Phó Sử Ngọ đối với nằm mơ liền có một loại tâm tình chờ mong lại rối rắm. Nhưng chuyện mộng mị không phải y có thể khống chế, lúc y muốn lại không xuất hiện, không muốn cố tình lại xảy ra.

Lần này cảnh tượng trong mộng, lại là bốn đứa bé cùng chơi một trò, so với lần trước, bốn đứa đều có hơi lớn lên, vóc dáng càng cao.

Lần này có vẻ chúng đang chơi đồ hàng. Đồ hàng cũng chính là trò gia đình —— mấy đứa nhỏ sắm vai những thành viên khác nhau trong gia đình để chơi.

Phó Sử Ngọ vẻ mặt không vui bĩu môi, trên đầu đội một cái nón sơ sinh, ngồi trước mặt một cái bàn nhựa. Trên chiếc bàn nho nhỏ đặt một cái chén gỗ, trong đó sền sệt một đống thiệt khiến người ta buồn nôn.

Cô bé giả làm y tá lần trước vốn có mái tóc thật dài, đã cắt thành kiểu búp bê đáng yêu. Cô mặc một chiếc váy màu lam nhạt, trong tay cầm xẻng và chảo nhựa, đang vẻ mặt nghiêm túc làm bộ xào rau.

Quay đầu nhìn thấy Phó Sử Ngọ như kháng nghị ngồi đó không động, cô bé đi tới hỏi nó: “Bảo bảo nên ăn cơm, sao con không ăn vậy a?”

Vẻ mặt Phó Sử Ngọ kháng cự: “Tớ không ăn, đây là đồ vật con nít.” Cho dù là chơi đồ hàng, bọn họ cũng dùng đồ thật, đồ ăn đều là bột cho trẻ con có thể bỏ vào miệng.

Phó Sử Ngọ cũng không phải trẻ sơ sinh chân chính, bột gạo này không mùi không vị, làm sao có thể ăn nổi chứ.

Cô bé nghiêm túc nói: “Con phải ăn nhiều cơm mới có thể mau mau lớn lên.”

Phó Sử Ngọ tội nghiệp nhìn cô, đôi mắt to như ứa ra nước: “Tớ có thể không cần giả thành trẻ sơ sinh hông, lớn hơn chút cũng được mà.”

Cô bé vẻ mặt khó xử: “Nhưng ai kêu cậu lùn nhất chứ? Con lớn đã có một đứa rồi, không thể hai người đều giả thành trẻ em lớn được a.”

Phó Sử Ngọ uể oải cúi đầu, mấy đứa khác hiện tại cao hơn nó, vì cái gì nó vẫn nhỏ xíu như đậu đỏ thế này.

“Anh tan tầm về nè.” Cậu bé tóc xoăn tiến vào, trong tay cầm theo một túi công văn lớn. Túi công văn bằng da thật nặng trịch, cầm bằng hai bàn tay mũm mĩm mới nhấc nổi. Vừa nhìn liền thấy không giống người lớn.

Ngay sau đó cậu bé đầy mặt u buồn cũng xách cặp tiến vào, xem bộ dáng là làm bộ tan học về nhà.

Cô bé nhảy cẫng lên, đặt chén đĩa lên bàn, bốn người vây quanh bàn nhỏ, nhái theo người lớn nói chuyện với nhau. Phó Sử Ngọ nhỏ bé dưới ánh mắt chăm chú của ba người không thể không thật sự ực hết đống sền sệt khó ăn kia xuống.

Sau khi chơi ăn cơm xong, liền đến phiên đi ngủ, Phó Sử Ngọ càng thêm khổ bức. Ai kêu nó giả thành trẻ sơ sinh, cô bé vào vai mẹ gian nan ôm đầu nó vào trong ngực, vỗ vỗ lưng nó, thật sự muốn nó đi ngủ.

Cậu bé u buồn rõ ràng còn nhỏ hơn nó cũng tiến đến trước mặt hát bài đồng dao họ ru trước khi sắp ngủ: “Tiểu bảo bảo, mau mau ngủ…”

Từ khi chơi trò cô dâu chú rễ, địa vị của Phó Sử Ngọ xuống dốc không phanh. Rõ ràng cậu bé tóc quăn và cô bé kia đã về một phe, lúc này thấy mắt nó cứ trợn tròn xoe, cậu bé tóc quăn chạy lại che kín mắt nó: “Bảo bảo phải đi ngủ, không ngủ được liền không mang cậu đi chơi.”

Ba đứa nhỏ, “Khi dễ” một mình Phó Sử Ngọ, thật sự bắt nó nhắm mắt lại đi ngủ. Phó Sử Ngọ đáng thương hối hận nghĩ, lúc trước đáng lẽ nên cướp vai chú rễ mới đúng… Như vậy nó có thể ép người khác sắm vai trẻ con rồi.

Ba người bạn ép nó ngủ một mạch, câu đồng dao hát vang khe khẽ trong miệng, Phó Sử Ngọ chậm rãi rơi vào giấc ngủ say, đồng dao bên tai dần dần biến thành tiếng nức nở.

“… Cậu… cậu ấy không sao chứ?”

“Xin lỗi… Tớ không phải cố ý …”

“Xin cô, đừng bắt cậu ấy đi mà…”

Tiếng trẻ con trong trẻo hòa trong tiếng thút thít, van nài kiệt lực. Phó Sử Ngọ cố gắng mở mắt ra nhưng lại không cách nào mở nổi. Nó mơ mơ màng màng không tỉnh dậy, nghi hoặc nghe tiếng ồn ào bên tai và thì thào khóc khe khẽ.


Sao vậy nha? Vì cái gì mấy bạn đều khóc vậy?

Kế tiếp Phó Sử Ngọ ngủ không yên nữa, chờ y tỉnh lại, đầu vẫn còn lờ đờ, tựa như tình cảnh vẫn chưa tỉnh lại trong mộng tái hiện.

Ngơ ngác ngồi bên giường đơ ra một lát, sắc trời dần dần sáng lên, không nghĩ ra gì Phó Sử Ngọ tạm thời vứt bỏ hoang mang trong mộng rồi đứng dậy rửa mặt.

Làn nước lạnh giá khiến đầu óc nhẹ đi, Phó Sử Ngọ chải đầu xong, đeo kính lên, y trong gương lại là nhất phái tinh anh.

Căn cứ vị trí Xa Minh Tử cung cấp, lần này đến sào huyệt đại bàng ăn khỉ bọn họ không thể lái xe, liền tính đoạn đầu tiên có thể, nhưng đến đoạn sau giữa sơn cốc cây cối dày đặc cũng phải bỏ xe lại mà thôi.

Cho nên ba người thương lượng lần này chỉ lái pickup bình thường, chạy tới thành trấn gần đó nhất rồi đậu xe ở đó, sau đó đi bộ vào núi.

Vị trí Xa Chấn Nghiệp báo cho nằm giữa thâm sơn địa thế phức tạp, hương trấn gần nhất đã bị binh đoàn và nghiệp đoàn càn quét hết, cũng có đoàn đội mạo hiểm lẻ tẻ nghỉ chân tại đây hoặc thử tìm kiếm một ít vật tư lọt lưới chưa bị mang đi.

Ôn Triệu Minh phun một hơi, chân đạp đạp trên mặt đất. Đường Húc Hải đi tới từ phía sau anh: “Lão Ôn, anh cũng đừng cậy mạnh, lần này phải leo núi, anh được không?”

Ôn Triệu Minh hừ một tiếng, là đàn ông sao có thể nói không được. Ôn Triệu Minh nói: “Yên tâm đi, chi giả của tôi đã cho người đặc biệt điều chỉnh qua, lên núi xuống nước đều như chơi.”

Đường Húc Hải hồ nghi nhìn anh, nói: “Không được thì nói, đừng có ngại đó.”

Ôn Triệu Minh nhướng mắt, hắn nghĩ ai cũng thích cậy mạnh như hắn á, nếu không nắm chắc Ôn Triệu Minh cũng không yêu cầu cùng đồng lần này hành.

Phó Sử Ngọ quét một vòng chung quanh, không phát hiện cái gì dị thường, quay đầu nói với Lưu Bội Kỳ: “Anh mang người lái hết xe đến đại viện phía Đông hương trấn để giấu, để lại hai người trông xe.”

Lưu Bội Kỳ dứt khoát dẫn người lái mấy chiếc xe đi. Phó Sử Ngọ quét qua người đồng hành hôm nay, đi ra lần này mang theo đội 1 và đội 3. Lưu Bội Kỳ có dị năng mộc hệ tương đối có ưu thế trong hoàn cảnh này, và Lưu Hoằng cũng có kinh nghiệm tác chiến ở núi rừng.

Bởi vì đi nhờ xe, lần này Xa Minh Tử chỉ đến hai người. Trừ đội trưởng Xa Chấn Nghiệp ra còn có một người tên Chu Minh Minh, trên lưng hai người đều mang một túi lớn.

Xa Chấn Nghiệp đứng xa xa nhìn đội trưởng đại danh đỉnh đỉnh của Binh đoàn Long Cốt thong dong tự nhiên chỉ huy thủ hạ dỡ hành lý xuống, bảo người lái xe đi. Hắn càng ngày càng khẩn trương, khiến Chu Minh Minh đứng bên cạnh hắn kỳ quái liếc nhìn.

“Đội trưởng anh làm sao vậy?” Chu Minh Minh cũng không biết em gái của Xa Chấn Nghiệp bị bắt đi, y chỉ đơn thuần cảm thấy cơ hội lần này khó được, thật sự muốn đi cùng.

Xa Chấn Nghiệp không chỉ một lần có ý muốn đánh mất suy nghĩ y, Chu Minh Minh cũng từng hỏi hắn có phải có vấn đề gì không. Xa Chấn Nghiệp có nổi khổ riêng, nhưng e ngại con tin bị Bàng Long Đình nắm trong tay, lại cái gì cũng không thể nói. Xa Chấn Nghiệp, Chu Minh Minh, Xa Tử Tình, Xa Minh Tử lấy chữ trong tên của ba người mà ghép thành. Tiểu đội mạo hiểm đã trải qua một phen cực khổ mới thành lập được. Đáng tiếc trong mắt Xa Chấn Nghiệp, giao tình với Chu Minh Minh mặc dù tốt, cũng không dám lấy mạng em mình để mạo hiểm.

Xa Chấn Nghiệp thầm than một tiếng, nói: “Không có gì… chỉ mong hành động lần này có thể thuận lợi.”

Chu Minh Minh nghe vậy hưng phấn nói: “Nhất định có thể thành công! Lần này chính là đội trưởng Long Cốt tự mang đội, anh ta cả alien cấp 3 cũng có thể xử lý, còn có đội phó Đường cũng là một người rắn rỏi có thể liều mạng với alien cấp 4 nha. Con đại bàng ăn khỉ kia quấy phá chúng ta quá lâu rồi, sớm nên xử lý nó!”

Lần này Chu Minh Minh muốn đi chung như thế, cũng là vì nghe sự tích anh hùng của Long Cốt lâu rồi, muốn vây xem thần tượng khoảng cách gần thôi.

Bởi vì bị con đại bàng chiếm cứ, cả phi cơ cũng phải né tránh mảnh trời này, nếu không đại bàng sấm ý thức lãnh địa mãnh liệt kia sẽ dùng tia chớp bắn hạ phi cơ.

Không quân Hoa Hạ cũng từng có ý tiêu diệt con chim khổng lồ càng sống càng phát tướng này, lại liên tục hao tổn một trung đội phi công. Đau lòng quá quan chỉ huy không quân không làm gì nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ con chim khổng lồ làm mưa làm gió, tàn sát không trung bừa bãi.

Không chỉ tại Phái thành mà cả thủ đô cũng có treo giá cho bá chủ không trung này.

Ôn Triệu Minh đột nhiên ngoắc Xa Chấn Nghiệp lại, tim Xa Chấn Nghiệp đập thình thịch tăng tốc, mặt lại không dám lộ ra khác thường, chạy chậm đi qua.

Ôn Triệu Minh giới thiệu song phương, sau đó nói với Xa Chấn Nghiệp: “Bước tiếp theo cụ thể đi thế nào, anh nói một chút.”


Xa Chấn Nghiệp nuốt nuốt nước miếng, nói: “Vâng, từ trấn này có một con đường núi, đi nửa ngày là có thể đến đầm lầy kia. Sau đó lại đi nửa ngày là đến sơn cốc đại bàng ăn khỉ sống kia ở.”

Đường Húc Hải gật đầu nói: “Ờ, đồ mang theo chắc đủ dùng.”

Lưu Hoằng cũng xúm lại nghe, lúc này nói: “Không sao, lâm thời quất vài món đồng quê cũng không tồi.”

Đường Húc Hải sạt vào mặt anh một câu: “Lúc này món đồng quê đều ốm o có thịt thà gì đâu, ngon lành ếu gì.”

Lưu Hoằng không cam yếu thế mắng lai: “Có ngon thì tôi bắt anh đừng ké ha.”

Đường Húc Hải cùng Lưu Hoằng bắt đầu cãi nhau, trán Xa Chấn Nghiệp hơi vã mồ hôi, mấy người này có là người không thế, đối mặt sinh vật nguy hiểm vậy, cư nhiên tự tại cứ như đang đi dạo chơi ngoại ô ấy.

Phó Sử Ngọ lúc này cũng lên tiếng: “Đừng cãi nữa, bọn Lưu Bội Kỳ trở lại, kiểm tra đồ vật rồi xuất phát đi!”

Chu Minh Minh thực nhảy nhót đi ở phía trước, y không dám đáp lời với ba người Phó Sử Ngọ, liền không ngừng nói chuyện với Lưu Bội Kỳ. Lưu Bội Kỳ cũng không chê y, hai người vừa đi vừa nói cũng rất náo nhiệt.

“… Kỳ thật ban đầu lúc chúng tôi đến, không cẩn thận đi qua đường vòng, còn suýt chết một người.” Chu Minh Minh nói.

Lưu Bội Kỳ cảm thấy hứng thú hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chu Minh Minh nói: “Cách chỗ này nửa ngày đường có một khe núi rất sâu, cứ như bị bổ ra, hai bên vực thẳm cách nhau rất xa, có hơn một trăm mét. Lúc đó mới đến lần đầu cũng không biết địa thế nơi này là như vậy, còn muốn đi tắt nữa chứ, một đội viên thiếu chút nữa trượt chân té xuống.”

Lưu Bội Kỳ nói: “Nói vậy nơi này nếu có xây cầu, sẽ tiết kiệm thời gian hơn cả ngày đường?”

Chu Minh Minh suy nghĩ một chút rồi bảo: “Tuy nói là vậy, nhưng chỗ đó cũng không có cầu a.”

Lưu Bội Kỳ cười ha hả, Xa Chấn Nghiệp chảy mồ hôi ướt cả tấm lưng.

Cho dù họ biết nơi đó có đường tắt, không có chuẩn bị cũng không thể đi qua. Nhưng Bàng Long Đình bắt lấy Xa Tử Tình thì không, chúng trực tiếp xây một đường cáp treo lâm thời, đi đường tắt chạy vào núi trước bọn Phó Sử Ngọ.

Xa Chấn Nghiệp không biết Bàng Long Đình muốn làm gì, chỉ dặn hắn nhất định phải dẫn người của Long Cốt đến đầm lầy đúng thời gian dự định.

Xa Chấn Nghiệp lo lắng, may mà dọc đường không phát sinh bất ngờ gì, giúp họ giữa trưa hôm sau đã tới mảnh đầm lầy quái lạ kia.

Ánh mắt Xa Chấn Nghiệp quét khắp chung quanh, cách đó không xa là núi đá, lướt qua ngọn núi kia chính là sơn cốc đại bàng ăn khỉ cư trú.

Hắn không phát hiện đầm lầy có gì bất đồng, âm thầm thở phào đồng thời lại càng nghi kỵ.

Bàng Long Đình rốt cuộc muốn làm gì?

Kế hoạch của Bàng Long Đình điên cuồng lớn mật đến mức Xa Chấn Nghiệp nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Chúng chạy đến sơn cốc đại bàng ăn khỉ cư trú trước một ngày. Bàng Long Đình cũng không phải đơn thuần chờ người Long Cốt đến đây đại chiến ba trăm hiệp với con đại bàng, mà là nhắm vào thời điểm đã tính trước hôm sau, dẫn con đại bàng tới đầm lầy!

Bản thân Bàng Long Đình chính là dị năng giả điện hệ, đối với công kích của đại bàng sấm có năng lực miễn dịch nhất định, hơn nữa trang bị bay lượn hắn chuẩn bị kỹ trước cũng có hiệu quả cách điện.

Dựa theo gió thổi, Bàng Long Đình đu dù lượn vào sơn cốc, lập tức kích thích con đại bàng có ý thức lãnh địa mãnh liệt.


Bàng Long Đình chỉ lộ mặt một cái, liền đổi hướng lượn về phía đầm lầy, mà lúc  này bọn Phó Sử Ngọ đang vượt qua đầm lầy, một khi con đại bàng công kích bọn họ, tiến lên không được mà lui về cũng không xong!

Xa Chấn Nghiệp cung cấp một con đường bộ, chẳng qua tốc độ lún xuống chỉ giảm chút mà thôi, nhưng điều này cũng không làm khó được nhóm dị năng giả.

Mộc hệ có thể thúc đẩy thực vật kéo tới, thậm chí thổ hệ có thể trực tiếp gia cố mặt đất, giúp người đi qua không thành vấn đề.

Nhưng phải có một tiền đề, chính là có thể an an ổn ổn đi tới.

“Reeeeé ——!!!” Một tiếng bén nhọn vang dội trực tiếp nổ vang bên tai người Long Cốt đang cẩn thận đi tới.

Tim Phó Sử Ngọ lập tức lộp bộp, trong chớp mắt mở năng lực cảm quan ra rồi kéo dài về hướng không trung. Ngọn núi xa xa bên kia bay tới một con chim hình thể khổng lồ!

Con chim này y đã từng thấy tận mắt, hơn nữa mấy ngày gần đây cũng nhiều lần nghiên cứu nó.

Lớp lông hình mâu quanh mặt con đại bàng càng thêm bừa bãi, mang theo dã tính hung lệ như mũ lông của tù trường bộ lạc ăn thịt người, hình thể tăng nhiều, khiến cái mỏ dẹp mà cong của nó càng lộ vẻ nguy hiểm, lông trên lưng hoàn toàn biến thành màu đen tuyền ánh xanh. Lông bụng ngã màu trắng ngà, vuốt của nó thì đen lóng lánh.

Đại bàng ăn khỉ như bị chọc giận, cứ bay vòng vòng quanh ngọn núi, ngay sau đó nó như phát hiện cái gì rồi bay vèo về hướng bên này.

Những người khác không thấy rõ, Phó Sử Ngọ lại dễ dàng phát hiện đại bàng ăn khỉ đang gắt gao đuổi theo một người.

Đầm lầy này không có chỗ nấp, lúc người nọ bay về hướng bọn họ, dễ dàng kéo đến cừu hận của con đại bàng qua luôn.

“Reeeeé ——” đại bàng ăn khỉ rít lên một tiếng, miệng há ra, một cầu tia chớp tròn liền bắn thẳng đến kẻ đang bay xa xa.

Trên người Bàng Long Đình có một tầng hàng rào điện nhàn nhạt bao lấy, cầu tia chớp của đại bàng dộng trúng, xẹt xẹt xẹt vang lên liên hồi, Bàng Long Đình kêu rên một tiếng, cắn răng ép dòng điện kia chạy ra, ném mạnh xuống đám người phía dưới.

“Mẹ nó!!” Lưu Hoằng biến sắc không để ý chuyện gì khác nữa, trực tiếp lắc mình né qua bên cạnh.

“Bẹp” một tiếng Lưu Hoằng liền lún vào vũng bùn, dưới thân đều là bùn nhão, không có cái gì để níu kéo, Lưu Hoằng bò cũng bò lên không nổi.

Toàn đội ngũ xôn xao lên, Phó Sử Ngọ gầm nhẹ một tiếng: “Đừng loạn!!”

Đường Húc Hải bước nhanh mấy bước từ mặt đất cứng vọt tới phía trước, tay dài ra một gậy kim loại, vung về phía Lưu Hoằng.

Lưu Hoằng vươn tay bắt lấy, gậy kim loại trơn quá anh căn bản nắm không được. Đường Húc Hải quyết định thật nhanh, đỉnh gậy biến thành một cái vòng, trực tiếp bao lấy tay Lưu Hoằng. Có chỗ mượn lực, tay còn lại của Lưu Hoằng bắt lấy gậy, được Đường Húc Hải lập tức kéo lên.

Lưu Hoằng được cứu trở về, người phía trước an tâm, người phía sau còn đang nhìn ra xa, rốt cuộc là thằng rùa đen nào dám hãm hại bọn họ!

Con đường bọn Xa Chấn Nghiệp tìm ra này tương đối hẹp, ở cái nơi này phải xui xẻo mà tác chiến, bọn họ căn bản cũng chỉ có nước bị đánh.

Đường Húc Hải nhìn lướt qua, nói: “Thạch hệ cùng thổ hệ hợp tác, tận lực cường hóa chung quanh chỗ nào không có nước một chút!”

Trong đầm lầy đất đều là bùn nhão, hàm lượng nước rất cao, thạch hệ thổ hệ thao tác cũng rất khó khăn.

Phó Sử Ngọ nói: “Chú ý một chút, đừng để ngã xuống bùn, ngã vào cũng không cần kinh hoảng, đừng lộn xộn, sẽ có người cứu.”

“Thằng chó kia lại tới nữa!!”

Phó Sử Ngọ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người đeo ván lượn bay đến.

“Bàng Long Đình?!” Ôn Triệu Minh kêu lên sợ hãi.

“Là người của Lôi Đình Phong Vân?”

“Làm cái quỷ gì? Hội trưởng của chúng tại sao lại ở chỗ này?”


Mặt Ôn Triệu Minh sa sầm, mắt anh lập tức vọt tới người Xa Chấn Nghiệp: “Là anh bán ra hành tung của chúng tôi?!” Vừa rồi Bàng Long Đình rõ ràng muốn tha họ xuống nước.

Xa Chấn Nghiệp lúc này sắc mặt đã trắng bệch: “Không! Không phải tôi!!”

Ôn Triệu Minh sôi máu, không nghĩ tới anh lại bị người này hố, liền lớn tiếng quát: “Trừ anh ra còn ai vào đây?! Chỗ này chỉ có Xa Minh Tử các anh biết đường đến thôi!”

Chu Minh Minh cũng không dám tin nhìn Xa Chấn Nghiệp: “Đội trưởng thật là anh hả? Anh muốn hại chết chúng ta sao!”

Mặt Xa Chấn Nghiệp biến xanh nói: “Tôi thật sự không biết cái gì hết! Tôi không biết Bàng Long Đình sẽ làm chuyện này, tôi không có cách nào khác. Hắn bắt Xa Tử Tình uy hiếp tôi, chỉ kêu tôi hôm nay giờ này đi qua lộ tuyến này thôi!”

Ôn Triệu Minh cả giận nói: “Bắt hai người họ lại! Chờ trở về tôi xử các anh!”

Mấy đội viên nhào qua khống chế hai người kia.

Xa Chấn Nghiệp hiện giờ đã không khống chế được sắc mặt, hắn chưa bao giờ ngờ rằng Bàng Long Đình độc ác đến mức này, trực tiếp dẫn đại bàng tới đầm lầy bên này. Nếu trong sơn cốc, người Long Cốt có 6 phần nắm chắc thắng lợi. Mà ở đầm lầy này, không có đường xê dịch trốn tránh, có không đến hai phần cơ hội.

Cái Bàng Long Đình muốn là song phương lưỡng bại câu thương, chứ không phải Long Cốt dễ dễ dàng dàng thuận thuận lợi lợi đánh hạ đại bàng ăn khỉ. Bàng Long Đình linh hoạt thay đổi chiều cánh bay, đưa tay thả ra một mảnh tên điện về phía sau.

Đại bàng ăn khỉ triệt để bị chọc tức điên, nhân loại này dám khiêu khích nó ở địa bàn này không nói, còn dám dùng điện công kích nó nữa chứ.”Reeeé!!!” Đại bàng vỗ mạnh cánh một cái, hàng rào điện phô thiên cái địa từ trên trời giáng xuống.

Long Cốt căn bản không có chỗ né, chỉ có thể đứng tại chỗ gồng người chịu đựng, vài dị năng giả điện hệ trong đội kiệt lực chống đỡ tấm hàng rào điện thật lớn, dẫn điện từ trên trời xuống dưới đất.

Nhưng chỗ này thật sự rất hố, chung quanh nơi nơi đều là nước, nước lại dẫn điện. Bùm bùm hồ quang nhảy bắn lên trên mặt nước, mọi người trong đội đều không ngoại lệ bị điện giật cháy cả tóc.

“Mẹ, không thể ngồi chờ chết!” Đường Húc Hải ho khan một chút, một luồng khói nặng mùi khét lượn lờ dâng lên từ đỉnh đầu của hắn.

Ôn Triệu Minh run run gật đầu: “Tất..tất cả mọi người ra tay…”

Ánh mắt Phó Sử Ngọ quét trên bầu trời, Bàng Long Đình không biết lúc nào đã mất tăm.

Tìm không thấy đầu sỏ, đại bàng ăn khỉ trút giận lên bọn Long Cốt, nó điên cuồng công kích tới.

Dị năng giả điện hệ đau khổ chống đỡ hàng rào điện, Đường Húc Hải thì dựng lên một cột thu lôi cao vút. Đáng tiếc công kích điện hệ của đại bàng không phải sấm sét tự  nhiên, cột thu lôi cũng không có tác dụng.

Phó Sử Ngọ nổ súng vào đại bàng ăn khỉ trên không trung, hỏa cầu thủy tiễn sôi nổi bay vụt lên trời.

Không chiến, họ chưa bao giờ chiếm ưu thế nổi, đại bàng ăn khỉ động tác linh hoạt, đạn năng lượng Phó Sử Ngọ bắn lên không trung bị đại bàng dễ dàng trốn tránh. Những dị năng khác càng không có tầm bắn xa như vậy, sớm đã không đủ hậu lực mà tiêu tán rơi xuống.

Một hỏa cầu khổng lồ bay lên không trung, “Bùm” một tiếng nổ mạnh, cả sợi lông của đại bàng ăn khỉ cũng đốt không đến.

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái quay đầu nhìn Ôn Triệu Minh, Ôn Triệu Minh sắc mặt không tốt nói: “Căn bản không đuổi kịp nó.”

Phó Sử Ngọ cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Tất cả dị năng giả thủy hệ, toàn lực hút hết nước trong bùn, thử coi có thể bắn lên trời cao, tưới ướt lông con đại bàng hay không.”

Đường Húc Hải nghe vậy lắc đầu nói: “Cách này không được, loài chim thế này, trên lông đều có một tầng dầu trơn, mưa sẽ không ướt nổi.”

Ôn Triệu Minh nói: “Hiện tại cũng không có cách khác, thử xem sao.”

Mấy dị năng giả thủy hệ hợp lực, một cột nước khổng lồ hình thành, dị năng giả phong hệ thấy thế liền cuồn cuộn dâng lên vòi rồng thổi cột nước bay vút lên không trung.

Chung sức hợp tác, khu đầm lầy rơi xuống một trận mưa to ngắn ngủi. Chỉ tiếc đại bàng mắc mưa không có chuyện gì, mà còn càng hùng hổ công kích bọn họ hơn.

Hút hết nước trong bùn, ngược lại có một chỗ tốt, chỗ có thể đứng nhiều hơn chút.

Ôn Triệu Minh bất đắc dĩ nói: “Làm sao đây? Nó hiện tại bay ở trên trời, trừ phi bắt nó xuống, bằng không thì chúng ta đi lên. Không thì đánh thế nào cũng không bằng.”

Phó Sử Ngọ đột nhiên trong lòng vừa động. Tiến sĩ Tả nói qua, nếu y đảo ngược cực từ, có thể thoát khỏi sức hút của tâm trái đất, bay lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui