Mạt Thế Xâm Nhập

“Đó là ET, ” một trong những chuyên gia vũ trụ học xem xét video nói rằng: “Đầu to thế hẳn là có trí tuệ nhất định, có thể tiến hành giao lưu! Lâu như vậy, hôm nay chúng ta rốt cục phát hiện sinh vật ngoài hành tinh, nhân loại không cô độc giữa vũ trụ nữa rồi!”

“Đây nhất định là alien?! ET là sinh vật ngoài hành tinh thân thiện với nhân loại! Sinh vật này vừa đến liền tập kích nhân loại, có khuynh hướng công kích phi thường mạnh!” Một chuyên gia khác kiên trì ý kiến phản đối.

Trên TV là hình ảnh kinh người không biết quay lại từ di động của cái tên nào cứ run run tay liên tục, hai “Chuyên gia” vứt người chủ trì qua một bên điên cuồng tranh luận quái vật kia rốt cuộc là “ET” hay là “Alien ”.

Người chủ trì ánh mắt dại ra nhìn hình ảnh đột nhiên được truyền đến, tiếng gào thét của đạo diễn từ tai nghe truyền thẳng vào màng nhĩ cũng không gọi lại được hồn vía bị dọa bay của hắn.

Hình ảnh kia đã đến đoạn quái vật đẩy ngã người thứ hai, cắn nát sọ của đối phương. Chủ nhân di động rốt cục bị dọa bể mật, sau đó hình ảnh lại chuyển, liên tục rút lui.

Trong tai nghe đạo diễn không ngừng nhắc nhở hắn hoàn hồn tiếp tục chủ trì tiết mục, người chủ trì nhìn hai “Chuyên gia” đang hưng phấn tranh cãi để đưa ra một định nghĩa chính xác cho quái vật kia, bỗng mãnh liệt hoài nghi: hai người này là tốt nghiệp ngành điện ảnh đúng không?!

Đến lúc nào rồi còn ở đây mà so coi ai đúng ai sai hả? Có ý nghĩa nữa không?!

Rõ ràng quái vật nhìn như chiếc đũa có gắn hai củ khoai tây này chẳng có ý tốt gì với nhân loại mà.

Chiếc đũa trong tay Phó Sử Ngọ rớt rồi y cũng không biết, y nhìn hình ảnh phát lại lần nữa do người chủ trì làm rơi cái micro, từng đợt ớn lạnh rợn người khiến y nổi da gà cả người.

Còn chuyện gì ra hết luôn đi, có phải không để cho người ta sống nữa phải không?

Rặng mây đỏ kia biến mất bất quá chỉ một ngày ngắn ngủn lại ngóc đầu lên lần nữa, lúc này lại còn bí mật mang theo sinh vật không biết tên.

Quái vật này thoạt nhìn rất đáng sợ, thế nhưng vấn đề Phó Sử Ngọ lo lại là tấm màn bị nứt ra bao phủ trên thành thị, thành phần khí ô nhiễm tăng lên gấp trăm lần ngàn lần vạn lần. Trước những ai còn có thể chống lại bệnh tật không biết bây giờ có thể kiên trì bao lâu?

Phó Sử Ngọ cả đêm không ngủ, và như đáp lại suy đoán đáng lo của y, một đợt dịch bệnh mới lại bùng nổ.


Vẫn là sốt cao, nôn mửa, đi tả, mà thẳng đến hiện giờ, y học vẫn chưa nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh hữu hiệu. Chỉ có kháng sinh có vẻ như có thể giúp người bệnh kiên trì thời gian dài một chút, nhưng vẫn chưa tìm ra được thứ thuốc có thể chữa triệt để.

Chung cư bọn Phó Sử Ngọ cư trú cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng cũng may lúc này vì bệnh lần thứ hai bùng nổ, tòa chung cư xui xẻo bị phong tỏa này của bọn họ rốt cục có người để ý đến.

Cố gắng của Vương Tử Bình vẫn có tác dụng, lúc hắn hai lần ba lượt ra sức liên hệ, rốt cục có người đến dọn dẹp đống tử thi sắp khiến ai cũng không thể chịu nổi trong các tầng.

Đỉnh cao của một đợt dịch bệnh mới vốn là để sức đề kháng của người miễn dịch gặp phải khảo nghiệm, đống thi thể thối rữa này sẽ càng mang đến dịch bệnh.

Vương Tử Bình nghiễm nhiên thành đại diện của chung cư, hắn trực tiếp tiến lên hỏi đáp với những người dọn xác mặc đồ phòng hộ kín mít.

“Xin hỏi các vị thuộc bộ phận nào? Rất cảm tạ các vị, đống thi thể này mang đến cho chung cư chúng tôi rất nhiều rắc rối. Hơn nữa hiện tại thời tiết nóng như thế, tốc độ thối rữa cũng nhanh, mùi thật nặng quá. Trời nóng như vậy, các vị còn mặc quần áo dày thế, thật là vất vả.” Vương Tử Bình nhìn người đàn ông bọc kín mít, không có biện pháp dâng thuốc, chỉ có thể không ngừng nói cảm ơn để tiếp cận.

Nhờ phúc lần này, hạn chế tầng thang máy rốt cục bị hủy bỏ. Nếu không như vậy, bọn họ còn phải bò lên dùng dây thừng cột thi thể treo xuống.

“Chúng tôi là quân đội, hiện tại tình hình trong thành phố rất khẩn trương, lực lượng thiếu thốn nghiêm trọng, vì thế chính phủ liền cầu viện quân khu, tiểu đội của chúng tôi mới đến Vân thành.” Nói chuyện là đội trưởng của đội, cho dù hắn trải qua huấn luyện phi thường nghiêm khắc nhưng nhìn thấy tình cảnh tầng này cũng không nhịn được nói với Vương Tử Bình: “Tầng này của các người cư nhiên chết nhiều người đến thế, mà còn chết oan chết uổng nữa chứ!”

Bởi vì sau khi phát bệnh bệnh tình diễn ra quá nhanh lại không có thuốc trị, chỉ có một chữ chết, cho nên càng về sau bệnh viện căn bản không chứa được nhiều người đến thế, có vài người trực tiếp chết ở bên ngoài hoặc trong nhà. Càng về sau lại phát triển thành trong nhà chỉ cần là có người bệnh chết liền trực tiếp gọi đường dây khẩn 24/24, chính phủ sẽ tới cửa đem thi thể đi.

Bởi vì người chết quá nhiều, không thể không gọi quân đội chạy đến Vân thành chia ra một nhánh để chuyên phụ trách chuyện này.

Hiện tại lò hoả táng làm việc 24/24, một lò rồi một lò không ngừng đốt cháy, mà những người nhà mất đi thân nhân, dưới tình huống như vậy căn bản không lĩnh được tro cốt.

Tình huống chung cư này quá mức đặc biệt, bởi vì lúc trước đã niêm phong cửa ra vào, khiến cho côn đồ bên trong làm bậy dẫn đến tử vong số lượng lớn. Người hạ lệnh niêm phong bị miễn chức truy cứu trách nhiệm ngay tại chỗ, đáng tiếc thứ niêm phong cửa là vật liệu đặc biệt, chỉ có thể dùng công cụ chuyên nghiệp mới có thể phá cửa đi vào.


Hiện tại không ai làm chuyện này cho họ, vì thế chỉ có thể ủy khuất họ ra vào từ thang máy gara.

Vương Tử Bình trước mấy lần báo nguy đều gọi không thông, cuối cùng lúc có thể đi ra ngoài trực tiếp đến đồn cảnh sát. Chuyện thế này hiện tại cảnh lực cũng không cách nào thụ lí, chỉ có thể ghi án lại trước, chờ về sau tái điều tra xử lý. Mà những người bất hạnh chết đó chỉ có thể được một cảnh viên – được ném ra từ số lượng cảnh sát thiếu thốn này- chụp lại tấm ảnh để đó, chẳng có gì rõ ràng hết.

“Ai ~~~ chúng tôi cũng thật xui, trong chung cư có một tên tinh thần không bình thường thì thôi, còn có mấy phần tử bất lương nữa chứ…” Vương Tử Bình thổn thức nói.

Trung đội trưởng kia cảm thấy hứng thú với chuyện này, vì thế Vương Tử Bình liền kể luôn cho hắn nghe.

Hơn năm mươi thi thể đều bị bỏ vào túi đen, binh lính mặc đồ phòng hộ trực tiếp đem thi thể ném lên xe vận tải.

“Xong, đều dọn sạch hết.” Cùng Vương Tử Bình hàn huyên nửa ngày, trung đội trưởng hảo tâm nói với hắn: “Chỉ là dời thi thể đi cũng chưa xong đâu, còn phải tiến hành tiêu độc triệt để, chuyện này mọi người tự làm đi.”

“Vâng vâng, chuyện này chúng tôi hiểu, dịch tiêu độc nhà nào cũng có chút, nếu thấy không đủ chúng tôi sẽ ra ngoài mua.” Vương Tử Bình cảm kích tiễn vị trung đội trưởng này đi.

Hắn cám ơn vị trung đội trưởng này cũng không phải vì chuyện gì khác, mà là do đối phương trừ chuyện mang thi thể đi, còn nói cho hắn một ít tin tức.

Những quái vật đó đang bị quân đội tìm tòi càn quét, mà thị dân tay không tấc sắt như họ tốt nhất ngồi trong nhà mình đừng ra ngoài, tin rằng thật nhanh có thể tiêu diệt sạch sẽ.

Lúc này, mọi người còn không biết gì về độ lợi hại của quái vật này, nhưng bởi vì hình tượng của đối phương quá mức ghê tởm khủng bố nên trực tiếp gọi chúng nó là Alien.

Vương Tử Bình gom dịch tiêu độc ở từng nhà, Phó Sử Ngọ gia nhập quân tình nguyện, đeo khẩu trang cùng vài người cùng đi tiêu độc tầng 20.

Làm xong, cánh tay Phó Sử Ngọ nhức đến không nâng dậy nổi, đêm qua cả đêm không ngủ lại làm việc một buổi chiều, y thật sự chịu không nổi liền gục trên ghế sa lông ngủ khò.


Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, tiếng chuông cửa liền đánh thức y.

Phó Sử Ngọ xoa xoa mắt, cầm mắt kính lên đeo vào.

“Làm sao vậy? Nhà anh hết nước rồi à?” Phó Sử Ngọ mở cửa ra nhìn Đường Húc Hải nói.

“Ờ, nhưng tôi tìm cậu không phải vì chuyện này.” Đường Húc Hải không thèm phân trần gì đẩy mạnh cửa nhà y.

“Làm gì đó?” Phó Sử Ngọ không hiểu gì hỏi.

“Chúng ta tốt nhất nên rời khỏi chung cư này.” Đường Húc Hải nói.

“Vì sao?” Phó Sử Ngọ lại càng không hiểu.

Đường Húc Hải nhìn nhìn vết hằn do ngủ trên mặt y, hiếm khi kiên nhẫn giải thích cho y nghe: “Quân đội hành động thất bại thương vong không nhỏ, hiện tại họ đang rút về kho trung tâm ngoại ô phía Đông. Nếu cậu không muốn chết không rõ nguyên nhân tốt nhất làm theo lời tôi đi!”

Phó Sử Ngọ bỗng cả kinh, nói không ra lời.

Ngay chiều lúc y đang làm việc ngủ nghỉ, nhóm quân đội càn quét bị đám alien kia tập kích. Động tác của chúng rất nhanh, số lượng lại đông, tuy hỏa lực của quân đội cũng mạnh nhưng đám alien đó cuồn cuộn không dứt bao vây lấy họ. Vị chuyên gia nói đám alien này có trí tuệ thật không có nói sai, thậm chí có con còn lấy thân mình che lỗ châu mai, hy sinh chính mình để tạo cơ hội cho đồng loại.

Cuối cùng gần như là liều mạng đến lưỡng bại câu thương, đạn dược của quân đội không đủ không thể không lui binh.

“Chúng ta đi đâu?” Phó Sử Ngọ sợ hãi nói.

“Chúng ta không có vũ khí, tốt nhất là đi đến kho trung tâm đầu nhập vào quân đội.” Đường Húc Hải giơ tay lên đưa cho y một cái ba lô hành quân: “Mang đồ ăn, cả thùng socola của cậu luôn, thứ khác cậu tự chọn mà đem theo.”

“Giờ đi hả? Gấp đến thế à?” Phó Sử Ngọ ôm ba lô hai ánh mắt trợn tròn xoe, xuyên qua thấu kính liền biến thành sắc như dao cạo.

Đường Húc Hải không kiên nhẫn bĩu môi: “Hiện giờ tấm màn rơi alien xuống còn chưa đến chỗ chúng ta, cho nên trong thành phố số lượng alien bây giờ là ít. Chờ đến tối tấm màn di động đến đây, còn có thể đi nữa hả?! Cậu cái thứ đần độn này!”


Sao lại mắng mình chứ? Phó Sử Ngọ ủy khuất lại không hiểu sao.

Đường Húc Hải đóng sầm cửa nhà y, thở phì phì trở lại nhà mình, đến lúc nào rồi còn õng õng ẹo ẹo, dám dùng mắt trừng hắn hả.

Nếu không phải hôm qua đi ké xe cậu đem về mấy thùng nước, tôi cũng không tốt bụng cố ý đi gọi cậu vậy đâu!

Đường Húc Hải trở lại nhà mình, đi vào phòng ngủ kéo tủ ra. Trong đó là một cây mã tấu hắn cho rằng chỉ có thể để lại làm lưu niệm, chuôi đao này là lúc hắn xuất ngũ chiến hữu đưa tặng.

Dựa theo quy định xuất ngũ, vũ khí trang bị đương nhiên không thể mang đi, chuôi mã tấu này là chiến hữu mất nhiều công sức mới đưa ra được.

Thay quần áo nào cho dễ hành động, cắm mã tấu vào túi vũ khí cố định trên đùi.

Đường Húc Hải mở ba lô ra, nhét mấy thứ hắn đã chuẩn bị trước vào hết. Trước kia thường xuyên hành động nơi dã chiến, hắn đương nhiên biết phải chuẩn bị những thứ gì. Mặc dù mình chuẩn bị không tốt như quân dụng, nhưng có chút ít còn hơn không có gì.

Phó Sử Ngọ thì mờ mịt trong chốc lát mới hấp tấp đi thu dọn đồ đạc.

Cái ba lô Đường Húc Hải cho y nhìn không thu hút nhưng chứa được rất nhiều đồ, bất quá Phó Sử Ngọ suy xét thể lực của mình một chút, vẫn là cẩn thận lựa chọn vật muốn mang theo.

Đầu tiên là thùng socola nhân sữa Đường Húc Hải đích danh muốn y mang theo. Lúc quá tiêu hao thể lực nó chính là thứ tốt nhất để bổ sung dinh dưỡng, đồ ăn vặt khác không giá trị, Phó Sử Ngọ dứt khoát nhét đầy ba lô của mình bằng rau củ khô và mì gói!

Phó Sử Ngọ chạy vào phòng sách, lấy phần cứng di động ra, trân trọng dùng quần áo gói kỹ, nhét vào ba lô.

Đáng tiếc hào ngôn tráng ngữ chưa kịp thực hiện, đã bị hai tên vây xem “ET” kia phá hủy.

Quái vật mở tung cái lỗ miệng phát ra tiếng rít uy hiếp, không chờ thanh niên kia nghĩ coi nên cười nhạo hay hoảng sợ, đã bị quái vật  trực tiếp đè xuống. Hai xúc tua trực tiếp siết chặt lấy cổ hắn, lỗ miệng sắc như dao cứ như cắn nát một quả táo, tặng cho hắn một lỗ máu lớn trên đầu.

“A!!!!” bạn hắn rú lên, không chờ y xoay người chạy trốn, xúc tua  của quái vật kia liền buông tên kia ra nhanh chóng quấn lấy cổ y


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui