Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Trịnh Giai Mỹ mệt mỏi lê tấm thân đã không còn sức sống của mình xếp hàng trong đoàn người đang đăng ký vào căn cứ.
Cũng may bọn đàn ông này dù có thú tính đến mấy vẫn cho cô một bộ quần áo tàn để che thân.
"Anh à, nhìn cô gái đó đáng thương quá.
Mình giúp cô ấy được không?"
Một cô gái nhỏ khoảng 9-10 tuổi xếp hàng trước Trịnh Giai Mỹ nhìn thấy ả đầu bù tóc rối vô cùng đáng thương liền năng nỉ anh của cô bé đang đứng bên cạnh giúp đỡ ả ta.
Trái ngược với Trịnh Giai Mỹ hai anh em trước mặt giống như chưa từng trải qua mạt thế, từ quần áo đến tóc đều sạch sẽ gọn gàng làm ả không khỏi siết chặt góc áo không cố gắng không tức giận.
"Tiểu Mỹ, anh đã nói với em rồi mà.
Bây giờ không còn giống như trước đây, những người như cô ta có rất nhiều, em giúp được một lúc chứ không giúp được mãi.
Huống chi chúng ta chỉ dừng chân ở đây một thời gian, còn phải đến thành phố tình ba mẹ nữa.
Không lẽ em tính đưa cô ta theo?"
"Không phải có thể đưa theo sao ạ?"
"Không được.
Cô ấy còn người nhà, cũng giống Tiểu Mỹ còn bố mẹ, nếu đem cô ấy đi thì bố mẹ cô ấy thì sao?"
Anh của cô bé rất kiên nhẫn giảng giải cho em gái, không biết có phải là anh ta đã bảo vệ em gái quá mức hay không mà mạt thế đến cô bé vẫn không một chút ý thức được sự nguy hiểm mà lại có ý định giúp người, tuy ngây thơ đối với một đứa bé rất tốt nhưng điều kiện là đó không phải là mạt thế.
Trịnh Giai Mỹ nghe người anh cô bé gọi bé là Tiểu Mỹ thì càng ghen tỵ, tại sao ả và cô bé tên giống nhau nhưng hai số phận lại khác nhau như vậy? Cuộc sống thật là bất công.
Nghĩ đến đây hận ý của ả bất chấp lan tràn và anh của cô bé đã nhạy cảm phát giác được ánh mắt hận ý của ả liền đưa e gái ra trước mặt còn bản thân dùng lưng che chắn tầm nhìn của ả.
"Anh hai sao vậy?"
"Không có gì.
Tiểu Mỹ hứa với anh sau này không được tự ý chiếu cố một người nữa biết không?"
"Dạ…vâng"
Anh hai cô bé vẫn không đành lòng giáo huấn bé về con người mạt thế nên chỉ đành nói vài câu đơn giản, cô bé không hiểu vì sao từ nhỏ không phải luôn được dạy phải giúp đỡ người khó khăn sao, sao bây giờ lại không được nên chỉ biết ỉu xìu hứa với anh hai.
Trịnh Giai Mỹ nghe hết mấy câu hai anh em nói thành ra càng ghét cái tên người anh này hắn, nhìn bọn họ đi, sạch sẽ như vậy mà lại không có một chsut lòng thương người, không thấy ả thành ra vậy sao mà không có một chút ý định giúp người.
Mặc kệ lòng ả nổi bão như thế nào thì tiếp theo sau đó hai anh em không một chút để ý đến ả mà tiếp tục trò chuyện đợi đến lượt.
Không lâu sau cũng đến lượt hai anh em họ, tới lúc này ả mới ngỡ ngàng phát hiện, thì ra hai anh em này thật sự có của nha.
Hai bên hai người họ là hai chiếc xe bán tải chất đầy đồ đạt, không những thế trên xe vẫn còn bốn người đàn ông cao to vạm vỡ khác giũ vai trò là bảo tiêu cho hai anh em trong đó có dị năng giả hệ thuỷ cho nên một đường đến đây hai anh em không chỉ đủ ăn đủ mặc mà còn có nước sử dụng tuỳ thích.
Càng nghĩ ả lại càng ganh tỵ tại sao lại không chìa tay ra giúp đỡ ả chứ.
Bỗng chốc trong đầu ả nảy ra một suy nghĩ táo bạo, lúc đám người đó đang khai báo thông tin cá nhân và có ý định mướn một ngôi nhà rộng rãi để có không gian cho cô em gái của mình thì Trịnh Giai Mỹ nhân lúc hai anh em và mấy gã bảo tiêu không để ý liền chui vào phía sau xe bán tải, đống hàng hoá như quần âo, nhu yếu phẩm nhanh chóng che lắp toàn bộ có thể ả.
"Grào"
"Grừ"
Trịnh Giai Mỹ vừa chui vào trong xe không bao lâu, hai anh em kia vẫn chưua bàn bạc xong việc thuê căn biệt thự còn trống thì một dàn tiếng gào rống của tang thi đã vang lên.
Cô em gái Tiểu Mỹ nhìn thấy một đoàn tang thi thân thể thối rữa lại to lớn gấp đôi bọn bảo tiêu liền anh mặt đứng yên một chỗ như hoá đá.
Cũng may anh cô bé đã quá quen với việc đối diện với tang thi, chỉ là không ngờ đã cố gắng cho em gái không phải thấy những sinh vật ghê tởm đó thì hôm nay lại xuất hiện ngoài dự đoán của anh ta.
"Nhanh, đi báo lão đại"
Một trong hai người gác cổng nhìn thấy tang thi đoàn xuất hiện liền báo cho người bạn trực cùng đi vào còn hắn cùng những dị năng giả khác bắt đầu sơ tân mọi người.
Cũng may số lượng người cần kiểm tra đã hết nên chỉ cần lái hai chiếc xe bán tải vào là xong.
Trịnh Giai Mỹ đưa mắt nhìn ra bên ngoài vô cùng phấn khích, không ngờ bản thân ả vậy mà nhanh chóng được vào căn cứ không tốn chút công sức, đã vậy chiếc xe bán tải này vẫn còn thức ăn nữa chứ.
Ả vừa xé gói thịt khô vừa đưa mắt nhìn ra ngoài, Trịnh Giai Mỹ vô cùng cẩn thận còn để quần áo phủ trên đầu chỉ chừa mỗi đôi mắt để nhìn tình hình bên ngoài.
Bốn vị vệ sĩ vừa vừa lái xe vào bên trong liền chạy ra bên ngoài hỗ trợ nhóm người trong căn cứ, Trịnh Giai Mỹ lúc này ngoài việc núp ra không khác gì vị khán giả đang nhìn các diễn viên đánh nhau như trên phim.
Đang lúc ả thích thú nhìn xem thì một nhóm người bên trong căn cứ chạy ra và trong đó có những người ả vô cùng quen thuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...