Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
“Tê\~”
Trịnh Giai Mỹ đang ngủ bỗng muốn trở mình liền cảm nhận được một cơn đau lan truyền khắp cơ thể.
Ả ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh.
Không phải ả bị tang thi ăn thịt rồi sao? Sao ả lại ở đây, ả được cứu rồi sao?
Nghĩ đến bản thân vẫn có thể tiếp tục sống ả mừng đến rơi nước mắt liền lấy tay che lại khuôn mặt khóc thút thít.
“Á\~”
Bàn tay Trịnh Giai Mỹ chỉ động một chút liền cảm thấy đau đớn như bị ai đó cắt vào da thịt.
Ả liền ngưng khóc nhìn xem trên người mình xảy ra chuyện gì thì một điều làm ả sững sờ đến quên cả khóc.
Toàn thân không có chỗ nào là lành lặn cả, chi chít vết hôn màu tím, từ bắp tay, hai chân đến trên mình đều bầm tím.
Một người trưởng thành như ả chỉ cần mất 3 giây là biết bản thân xảy ra chuyện gì rồi.
“Tỉnh rồi à?”
Đứng cách đó không xa một nhóm đàn ông chỉ mặc mỗi quần đùi, ánh mắt nhìn ả tỏ ra sự thèm khát làm ả không khỏi run rẫy nắm chặt lấy cái mền mỏng manh lại có mùi không dễ ngửi nhưng có lẽ lúc này nó là phao cứu sinh duy nhất của ả.
“Mấy...mấy người...là...là...là ai?”
“Cô em sao mau quên vậy? Chúng tôi mới cứu cô ra khỏi miệng tang thi nên chỉ lấy chút ít thù lao thôi mà”
Một tên trong đám đứng lên bước lại phía cô, trên người khắn chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, đầu tóc hắn nhìn đã biết lâu lắm rồi không gội, cơ thể hắn thì bốc mùi hôi khó ngửi làm ả muốn ói nhưng không dám.
Một bên mắt của tên mày có một vết thẹo dài làm bản thân hắn càng không dữ dằn.
“Mày...mày né ra...tao...tao là...tao là...người của...!căn cứ phía đông...!tụi...tụi bây...không được lại đây”
Trịnh Giai Mỹ bị cái tên đó nhìn với ánh mắt thèm thuồng lại còn liếm liếm môi là ả nhất thời sợ muốn đi cả ra quần liền đưa danh căn cứ ra doạ.
“À, là cái căn cứ đó à.
Phi” - Cái tren kia nghe đến tên căn cứ của Thanh Nguyệt liền nhổ nước bọt - “Tao đã cay cái căn cứ đó lâu rồi, bọn người bên đây bỏ sang bên đó không ít, đã vậy còn bắt tao sáp nhập chung.
Phi, ông đây *** nha”
Hắn ta càng nói càng hăng, chửi căn cứ bên Thanh Nguyệt không ra gì cả.
Mạt thế đến nơi rồi còn cần chi pháp luật, kê nào mạnh thì kẻ đó là vua, ai lại cái kiểu tạo dựng căn cứ để sống những ngày tháng bị pháp luật gò bó chứ.
“Mày nói mày là người của căn cứ phía đông đúng không?” - Trịnh Giai Mỹ nghe hắn đang mắng chửi hăng say lại quay sang hỏi mình liền gật đầu như giã tỏi.
Ả ta không biết vì sao khi biết ả là người của căn cứ phía đông lớn nhất ở đây tên này không sợ lại càng khoái chí mà cười.
Kết quả sau một hồi đám đàn ông đó bỏ ra khỏi phòng để bàn bạc gì đó thì một thiếu nữ khác bưng thức ăn vào cho cô.
“Cái này là đồ ăn của cô”
Cô gái trông vô cùng gầy gò, quần áo trên người mặc cũng rộng thùng thình để lộ những đấu vết xanh tím cũng không khác nào Trịnh Giai Mỹ.
Thiếu nữ bưng thức ăn lên cho Trịnh Giai Mỹ nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mân thức ăn đó.
Tuy chỉ là một cái bánh mì bị mốc và một hộp thịt nhưng ở chỗ này ba ngày mới được ăn một bữa, không những vậy còn bị đám đàn ông kia tra tấn còn bắt làm việc, thức ăn thật sự không đủ.
Nếu không phải cô đang trốn lại bị bắt gặp có lẽ bây giờ cũng đang ở căn cứ phía đông rồi.
Trịnh Giai Mỹ nhìn thấy thức ăn được đem lên ánh mắt liền sáng nhưng khi thấy thứ được cho ăn tâm tình liền bay mất.
Tại sao lại cho ả ăn bánh mì mốc và thịt hộp, thịt tươi của ả đâu, cơm đâu, sao lại chán phèo thế này.
Nhưng có thức ăn là may lắm rồi nên ả mở hộp thịt ra ăn một phát hết sạch không thèm đụng vào bánh mì.
“Cô muốn ăn”
Thiếu nữ kia nhìn thấy ả hỏi muốn cho bánh mì liền gật đầu liên tục làm ả khinh bỉ nhìn cô mà quăng bịch bánh mì mốc đã được mở ra xuống đất.
Bánh mì bị mốc lại thêm dưới đất đủ loại dơ bẩn nhưng cô gái không ngại chỉ biết cầm lên ăn ngấu nghiến như sợ ả ta sẽ đòi lại.
Kết quả không lâu sau đó đám đàn ông đó đã quay trở lại nhưng không thèm nói gì với ả mà tiếp tục đè ả xuống giường làm chính sự.
Trịnh Giai Mỹ liên tục phản kháng lại càng bị đánh cho đau rát hai má nên chỉ đành cam chịu.
Sau khi đám đàn ông giải quyết xong nhu cầu mới bắt ả quay trở lại căn cứ và dò la nơi đó chỗ thoát, cổng thành, thời gian đổi ca canh gác.
Nếu ả không làm thì...
Bọn chúng dắt ả ra khỏi căn phòng lúc này ả mới biết thì ra chỗ này là một toà chung cư cũ, nơi đây có rất nhiều người nhưng đàn ông thì được ăn uống đầy đủ còn đàn bà chỉ để thoả mãn như cầu.
Rác thì không ai dọn chất đống ở góc tường, phụ nữ thì bị xích lại hạn chế đi chuyển hay là bỏ trốn.
Đúng là không ở căn cứ Thanh Nguyệt thì ả mới biết nơi bản thân đang ở tốt như thế nào.
Không để cho ả kịp nhiều lời mấy tên kia một lần nữa xách ả ra ngoài hướng đến căn cứ phía đông của Thanh Nguyệt và thả ả ở cách căn cứ không xa.
Việc ả để trở thành kẻ phản bội căn cứ đã không có sự lựa chọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...