Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Tối hôm đó khi bọn cô trở không biết lý do gì mà hai chú cún Đại Trư và Tiểu Trư trong vô cùng bồn chồn, cứ chạy qua chạy lại không yên.
Khi Thanh Nguyệt hỏi Tiểu Linh mới biết rằng những động vật biến dị bên ngoài căn cứ biết được nơi đây nên muốn được tá túc qua mùa đông nhưng vì thù ghét con người nên dù Đại Trư và Tiểu Trư rất muốn giúp đỡ nhưng đang rối ren không biết phải làm sao.
Mọi người sau khi nghe Tiểu Linh nói thì quyết định sẽ xây một nhà lớn cho bọn chúng trú đông, tuy thú biến dị thật sự rất hận loài người nhưng đâu phải thú biến dị nào cũng gây hại cho con người, có khi nó chính là đồng minh tương của bọn cô.
Sáng ngày hôm sau như đã họp trước đó bọn cô ra khỏi tường căn cứ chọn một khu đất khuất người lại rộng rãi bắt đầu làm việc.
Cảm thấy khu đất phía bắc - sau lưng biệt thự vô cùng thích hợp liền triển khai hành động, Thanh Triệt điều khiển tường đất lên cao cỡ một toà nhà năm sáu tầng lầu trông vô cùng hoành tráng.
Bên trong được chia ra làm nhiều khu cho từng chủng biến dị riêng biệt và bọn cô còn đặc biệt làm thêm không ít thanh gỗ trên trần cho chim biến dị.
“Oa, cậu Tiểu Triệt giỏi quá”
“Sao cháu không có dị năng giống cậu nhỉ?”
“Cậu tạo thêm một căn nữa đi”
Đám nhóc ngày hôm qua biết được sẽ nhìn thấy được đám thú biến dị khác ngoài Đại Trư và Tiểu Trư liền đòi đi theo cho bằng được.
Lần đầu nhìn thấy Thanh Triệt khiển khai dị năng để xây một căn nhà to như vậy bọn nhóc vô cùng ganh tỵ cứ đòi Thanh Triệt làm thêm.
Ngày hôm đó sau khi bọn cô hoàn thành chỗ ở tạm mùa đông cho bọn thú biến dị thì một cảnh tượng vô cùng hoành tráng diễn ra trước mắt bọn cô.
Số lượng những động vật biến dị phải nói là nhiều không tưởng, bọn chúng đứng chật kín trước mặt bọn cô và không thể nào đếm nổi là bao nhiêu.
Chủng loại thì vô cùng phong phú: chó, mèo, vẹt, rắn, nhện, cừu...!mỗi con đều to lớn bất thường và bọn cô như mấy con kiến trước mặt đàn voi.
Tưởng chừng bọn chúng sẽ vô cùng ghét bỏ chỗ này nhưng động vật có tính biết ơn rất cao nên xuất hiện một cảnh hàng trăm biến dị thú đồng loạt cúi đầu tỏ lòng biết ơn với bọn cô.
Sau một màn cảm ơn hoành tráng thì bọn chúng đều trở vào trong căn nhà tạm ấy, căn nhà rộng lớn như vậy trong phút chốc được lắp đầy và còn có cảm giác chật chội nhưng bọn chúng chỉ im lặn cuộn mình lại tiến vào giấc ngủ đông.
Lúc bọn cô chuẩn bị trở lại căn cứ thì có một con lạc đà cừu (cừu aplaca) đang khập khiển đi tới, một chân của nó đã bị gãy nên tới bây giờ mới tới nơi.
Nó cũng giống bọn thú biến dị khác khó khăn cúi đầu cảm ơn rồi đi lướt qua bọn cô.
Nhưng có một điều không ngờ chính là căn nhà đã sớm không còn chỗ cho nó nữa rồi.
Chú lạc đà cừu nhìn căn phòng chật kín không có nổi một chỗ cho nó liền cất tiếng kêu thê lương nhưng không ai để ý đến nó cả.
“Mami nó đáng thương quá”
“Mami chúng ta nuôi nó được không?”
“Mami nó cô đơn lắm đó”
“Mami cho nó theo chúng ta được không?”
Nhìn thấy cản tượng chú lạc đà cừu như vậy bọn nhóc dễ thương mong manh dễ vỡ của cô làm sao có thể chịu được, thật ra là chính cô cũng không chịu nổi cảnh đó.
“Nè, mày có muốn đi theo bọn tao không?”
Thanh Nguyệt đang suy nghĩ biện pháp để thuyết phục chú lạc đà cừu thì Hoàng Vân đã đi trước một bước, trực tiếp tiến lại hỏi chú ta mà không quên lợi dụng sờ ké bộ lông trắng mềm mượt.
“...” - Lạc đà cừu không hiểu gì cả vẫn nghiên đầu kêu bi thương.
“Thôi nào.
Theo bọn tao vui lắm, có đồ ăn nhiều lắm đó.
Theo tao đi tao sẽ chia đồ ăn cho mày”
Hoàng Vân bắt đầu dụ dỗ nó bằng đồ ăn, làm như ai cũng bị đồ ăn dụ giống cô vậy.
Lúc Thanh Nguyệt cảm thấy chỉ có thể bắt nó về trước rồi từ từ cho nó quen với hoàn cảnh sau thì chú lạc đà cừu nhà ta hiểu được Hoàng Vân nói gì gật đầu lia lịa.
“...”
Tất cả mọi người đứng tại đó đều đồng loạt bị hoá đá với thái độ của chú lạc đà nhà ta, không tin được cái tên này cũng là một đứa ham ăn, vậy tương lai cái không gian của cô lại bị bòn rút nữa hay sao???
Và kết quả sự bất an của Thanh Nguyệt đã đúng, nhà thêm một thành viên lại thêm một miệng ăn nhưng nó dường như không bao giờ thấy đủ, hết cỏ khô, cá khô, thịt khô thì nó chuyển sang ăn cỏ tươi, lúc bọn cô không để ý còn ra sau vườn ăn hết một mảng lớn rau trong nhà kính.
Đúng là khóc không ra nước mắt.
Nhưng dù chú lạc đà biến dị này có ham ăn như thế nào thì Thanh Nguyệt vẫn vui vẻ bỏ qua vì đây là thời gian nghỉ ngơi không phải chém chém giết giết gì cả.
Cái cảm giác yên bình này thật sự quá tuyệt, mỗi ngày chỉ cần đi quanh căn cứ kiểm tra và giúp mỗi người.
Noel tới thì đặt biệt thưởng cho mỗi nhà một chú gà tây chung vui với mình.
Mỗi ngày thức dậy lại cùng bốn nhóc tỳ nhà cô, nắm tay Tử Hoàng cùng nhau đi trong khuôn viên biệt thự, nhìn lũ nhóc nặn người tuyết vô cùng ấm áp.
Cái ngày tháng yên bình này cứ kéo dài cho đến tháng hai tuyết đã tan, sự sống một lần nữa trở lại, bọn cô lại tiếp tục giành giật sự sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...