Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Hôm nay có lẽ là ngày tuyệt nhất trong suốt hành trình của mọi người ở đây, bọn họ không chỉ có cơm ăn, quần áo do Thanh Nguyệt lão đại phát mà cô còn đặt biệt chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Trong lúc nhóm thuộc hạ đang xếp hàng để đi tắm, tuy thời tiết trở lạnh không cần phải tắm nhiều, là thời tiết tốt nhất từ khi mạt thế đến nay nhưng đã hai tháng rồi bọn họ chưa được tắm rửa tử tế, nhìn thấy xe được trang bị đầy đủ cũng muốn tẩy trần một lần.
Mỗi người xếp hàng vô phòng tắm đều đi ra rất nhanh, đơn giản vì bọn họ không thật sự tắm mà chỉ lấy khăn nhúng nước và lau toàn thân, nước mạt thế quý hiếm lắm, dù lão đại có là thuỷ hệ dị năng cũng phải biết tiết kiệm.
Trong lúc mọi người đang xếp hàng thì Thanh Nguyệt đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp cho gần năm mươi người, thật sự quá bận rộn.
"Để anh giúp em" - Tử Hoàng không biết từ lúc nào đã đi vào phòng bếp cầm lấy củ khoai tây Thanh Nguyệt đang bào - "Em muốn nấu gì?"
"À…ờ…khoai hầm với thịt heo.
Anh cũng biết nấu ăn sao? Không phải bình thường đều có người làm cho anh sao?" - Thanh Nguyệt nhìn anh thuần thục bào khoai tây có chút ngạc nhiên, cô còn nhớ lần trước tới nhà anh trong phòng bếp hơn 10 chuyên phục vụ bữa ăn cho anh, không khác gì ông hoàng cả.
"Đó là mấy năm gần đây.
Trước đây còn là một trong những người thừa kết, anh và Khiết Lệ đều phải tự thân hoạt động, có hôm làm nhiệm vụ cả người toàn vết vẫn phải tự làm bữa tối" - Tử Hoàng vừa bào khoai tây vừa kể về chuyện trước đây, trên khuôn mặt đôi chút hiện một ý cười nhẹ nhàng.
"Anh đang vui sao? Có chuyện vui làm anh nhớ đến à?" - Thanh Nguyệt đã lấy một cái thớt ra đặt thịt heo lên trên vừa thái vừa nhìn người đàn ông đẹp như vần thái dương trước mặt, vậy mà lại có lúc có thể dịu dàng như vậy.
"Có nhiều chuyện em vẫn chưa biết đến lắm…dù sao chúng ra vẫn chưa có thời gian tìm hiểu mà…" - Tử Hoàng dừng động tác nhìn trực tiếp vào mắt Thanh Nguyệt làm cô có chút lúng túng.
"A…cái đó…à…chúng ta đã như thế nào rồi…còn cần gì tìm hiểu?" - Thanh Nguyệt đã trải qua hai kiếp người, lần đầu tiên cảm thấy bối rối như vậy, thật sự muốn độn thổ quá mà.
"Không…việc đó vô cùng quan trọng với anh…đôi khi em cùng người nhà nói chuyện với nhau nhưng anh lại không biết gì…anh có cảm giác bản thân giống như người ngoài vậy.
Sau này hãy để anh sang sẻ cùng em được không? Hãy để anh bảo vệ em và con" - Tử Hoàng gấp gáp kéo Thanh Nguyệt đến trong lòng mình, khoảng cách hai người nhất thời rút ngắn chỉ cần anh cúi đầu thì mũi của hai người sẽ chạm nhau.
"Xin lỗi…vì em sợ…sợ bản thân quá tin tưởng một người…rồi sẽ bị họ phản bội"
Cho tới nay đôi khi bản thân đã ngủ say vẫn mơ thấy chuyện xảy ra ở đời trước, giấc mơ cứ lập đi lập lại nhiều lần làm Thanh Nguyệt không tài nào tin tưởng một người.
Nước mắt khi nhớ về quá khứ không biết vì sao lại vô thức tuông rơi, cảm giác áp lực bản thân một mình gánh chịu từ trước đến nay chưa có một ai hỏi đến cô có mệt mỏi không vì họ tin tưởng cô và họ luôn cố gắng để không làm gánh nặng cho cô.
Chưa từng ai sẽ mở miệng muốn bảo vệ cô, muốn cô an ổn nấp trong đôi cánh có thể che mưa che nắng đó.
Nói không cảm động chính là giả.
"Hãy cho anh thời gian, anh sẽ khiến em tin tưởng.
Anh sẽ chứng minh bản thân là người che chở và bảo vệ em và con" - Tử Hoảng kéo Thanh Nguyệt trong lòng ra để cô mặt đối mặt nhìn mình.
"Được" - Hãy để cô thử một lần nữa vậy, cô thật sự không muốn người đàn ông này phải buồn lúc này.
Tử Hoàng nghe được lời đồng ý của cô vui vẻ đặt một nụ hôn trên trán Thanh Nguyệt.
Không ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này.
Từ khi gặp cô anh luôn bị cô thu hút, lúc đầu chỉ là tò mò về người con gái không từ mà biệt, lần thứ hai vì cô và anh đã con con chung với nhau, lần thứ ba bọn họ giao tranh với nhau để dạy dị năng cho anh.
Tiếp theo chính là những ngày kề bên nhau lúc mạt thế, anh thật sự bị người con gái mạnh mẽ này thu hút nhưng cô vẫn đối sử với anh không gần không xa, nếu không phải bọn họ có con chung chắc cô cũng đã quên mất người đàn ông là anh đây.
Nhất là lúc cô bị thương và bất tỉnh vì bảo vệ mọi người anh đã quyết tâm sẽ bảo vệ cô cả đời, vậy mà cô không một chút nào ỷ lại anh hay thậm chí là nhờ vả.
Phải nói những lời này cảm thấy thật sến súa nhưng để đạt được sự tin tưởng của cô, anh chấp nhận từ bỏ sỹ diện của mình.
"Khụ…khụ"
Cầu thang từ tầng hai của xe bus phát ra tiếng ho khan làm Thanh Nguyệt giật bắn mình thoát khỏi vòng tay của anh.
Thì ra Thanh Triệt đã tỉnh lại rồi, cậu nhỏ mở mắt ở nơi xa lạ liền hoang mang đi xuống lại bắt gặp cảnh tượng này.
"Em không thấy gì hết…hai người…tiếp tục…" - Thanh Triệt nói rồi vèo một cái lên trên tầng trên lại.
Phen này người làm chị như cô không còn mặt mũi để gặp em rồi.
————
Chương này khá nhẹ nhàng mọi người đừng chán nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...