Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Sau khi giao chiến với bọn quái vật trong suốt xong thì mọi người cũng đã được thả lỏng, những người bị thương một lần nữa vây quanh Thanh Nguyệt chuẩn bị chữa trị.
Thanh Triệt rất may mắn chỉ ngất xỉu do mất máu quá nhiều chứ không ảnh hưởng đến tính mạng làm Thanh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm.
Số lượng người bị thương trong lần giao đấu này rất đông, cả Hoàng Vân cũng có không ít nhưng cô may mắn là chỉ bị vài vết cắt qua da thịt chứ không nặng như mấy người kia, cả xương bên trong cũng thấy rõ.
Hơn hai mươi người bị thương ngồi xung quanh Thanh Nguyệt và cô cũng đang ngồi xếp bằng trước mật Thanh Triệt đã bất tỉnh.
Linh tuyền trong cơ thể nhanh chóng được phóng xuất ra ngày một nhiều.
Toàn bộ cơ thể Thanh Triệt bị bào phủ trong quả cầu nước linh tuyền và đang lơ lửng giữa không trung.
Những người kia cũng không phải chỉ ngồi tượng trưng mà từ bong bóng nước của Thanh Triệt bắt đầu xuất hiện cái xúc tua nước nho nhỏ bay qua chỗ bọn họ.
Hình ảnh nhóm người đang được chữa trị tạo nên một khung cảnh vô cùng xinh đẹp và huyền bí.
Từng chỗ mà linh tuyền đi qua vẫn khô ráo nhưng vết thương lại bắt đầu lành và kết vảy, có kinh nghiệm bị thương lúc nãy bọn họ không ai dám nhsuc nhít chỉ ngồi chờ đợi vết thương lành hẳn.
Dật Phong nhìn thấy nước do Thanh Nguyệt điều khiển có thể chữa thương cho mọi người nhất thời cũng muốn chạm thử vào xem nó như thế nào.
cảm giác ấm áp từ dòng nước mang lại vô cùng dễ chịu, dù chỉ là đưa một bàn tay vào bóng nước nhưng cảm giác dễ chịu lại có thể lan toả toàn thân.
Nếu anh cũng có được dị năng giống cô thì tốt biết mấy…
"Đúng rồi…lúc nãy khi Triệt dùng dị năng, không biết vì sao tôi cũng có thể dùng được dị năng đó" - Dật Phong quay qua nói với ba người về cảm nhận dị năng của anh lúc nãy.
"…Cậu thử cái này…"
Tử Hoàng cũng có chút để ý đến dị năng của Dật Phong nhưng tới bây giờ mới có thời gian để xem xét.
Qua cảm nhận của cậu ta Tử Hoàng liền tạo thử một quả cầu lôi điện đưa đến trước mặt Dật Phong, anh ta không chỉ không sợ mà trực tiếp chạm vào quả cầu.
"Nè.
Giật chết đó…" - Hoàng Vân đứng bên cạnh không quên lên tiếng nhắc nhở nhưng bàn tay của anh ta đã chạm vào quả cầu.
Anh ta không chỉ không bị giật mà lông tóc không có chút nào hao tổn khi chạm vào, bàn tay anh mân mê lôi cầu như đang cầm một cuộn len còn bản thân chính là chú mèo nhỏ đã tìm thấy được món đồ chơi yêu thích.
"Cậu làm thử" - Tử Hoàng lên tiếng nhắc nhở đồng thời thu hồi lại lôi cầu không cho hắn đùa giỡn nữa.
"À…ờ…"
Dật Phong bị ba người nhìn nhất thời ngượng ngùng gãi đầu, không ngờ tới bản thân lại vì một cái lôi cầu mà không để ý xung quanh, không lẽ bản thân thật là mèo chuyển thế?
Bỏ qua lúc nãy Trần Dật Phong nhanh chóng thử cảm ứng trong cơ thể và thật sự cậu cũng tạo ra một lôi cầu tương tự như Tử Hoàng chỉ có điều lôi cầu này lại có màu xanh lam, uy lực cũng không mạnh bằng Tử Hoàng.
"Thật sự tạo ra lôi cầu nè.
Nhưng trông nó yếu quá" - Hoàng Vân thích thú tiến lại quan sát lôi cầu có màu sắc kỳ lạ nhất mình từng gặp, nhìn cường độ giao động thật sự không quá mạnh, nếu dùng tấn công tang thi cấp 2 cũng chỉ để gãi ngứa.
"Dị năng mới thức tỉnh không lâu, cậu ta được vậy cũng ổn rồi" - Doãn Lãng nhìn thấy Hoàng Vân cúi đầu quá gần với lôi cầu liền kéo cô trở về đứng cạnh mình - "Cậu ta vừa có thể có dị năng của lão Hoàng, vừa có dị năng của nhóc Triệt, là loại dị năng tổng hợp sao?"
"Cũng có nghĩa là loại dị năng của cậu ta bao quát toàn bộ chúng ta?" - Hoàng Vân bổ sung ý kiến của mình.
"Dị năng cậu ta là sao chép" - Tử Hoàng nhìn hai tên đoán già đoán non liền khẳng định chắc chắn - "Bây giờ cậu thử dùng dị năng ban nãy của Tiểu Triệt đi"
Dật Phong nghe được Tử Hoàng nói cũng cảm thấy dị năng bản thân chính là sao chép, nếu không nửa tháng nay mọi người không ai sử dụng dị năng nên cậu cũng không có phát ra được loại nào cả, chỉ hôm nay khi mọi người vừa dùng đến cậu đã có thể sử dụng.
Dật Phong bắt đầu nhắm mắt cảm nhận lại dị năng lúc nãy khi Thanh Triệt sử dụng nhưng một chút cảm giác đều không có, ngược lại có thể tạo ra một lôi cầu thứ hai ở tay còn lại.
"Vậy là sao? Không phải sao chép sao?" - Hoàng Vân thật sự chậm tiêu không hiểu kịp, không phải là sao chép sao? Sao bây giừo lại không thể dùng dị năng lúc nãy của Thanh Triệt nữa, vậy thì sao có thể tính là sao chép.
"Lão Hoàng, có phải ý cậu muốn nói là Dật Phong cậu ta có thể sao chép được dị năng nhưng chỉ có thể một lần một loại, nếu sủ dùng cùng lúc hai loại là không có khả năng?" - Doãn Lãng nhìn vào khuôn mặt cười như không cười của anh chắc chắn mình đã đoán đúng.
"Không hẳn.
Dị năng quá yếu, chỉ có thể dùng được một loại một lần, khi mạnh lên có thể tăng số lượng"
Tuy không chắc suy nghĩ của Tử Hoàng có đúng không nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả, chỉ cần cậu ta còn dưới mi mắt của bọn họ thì vẫn có thời gian để quan sát.
Nhưng cũng nhờ sự nhanh nhạy của Tử Hoàng mà biết được dị năng của Dật Phong, những lúc cầm thiết nó có thể giúp ít cho mọi người.
"Phù…xong rồi"
Sau nửa giờ đồng hồ Thanh Nguyệt cũng đã chữa trị xong cho nhóm người và Thanh Triệt, cô nhẹ nhàng hạ bóng bóng nước giữ Thanh Triệt xuống đất rồi rút toàn bộ nước đang bao phủ xung quanh cậu.
"Mấy người thay đồ cho Tiểu Triệt giúp em nhé" - Thanh Nguyệt vẫn khoanh chân ngồi dó điều tiết lại hơi thở, cô vừa phải điều khiển thuỷ hệ còn phải rút nước trong không gian ra, có chút mệt mỏi.
"Được" - Từ Hoàng nhanh chóng đồng ý mang Thanh Triệt đi ra phía sau xe tải thay đồ, những người bị thương khác thấy bản thân nhếch nhác cũng rời theo sau.
"Tiểu Nguyệt, tối nay chúng ta ngủ đâu đây, không lẽ trên xe tải? Xung quanh đây không có nhà nào cả…hay là…"
"Stop"
Thanh Nguyệt nào cho Hoàng Vân nói hết câu, không cần nói cũng biết Hoàng Vân nhà ta đang có âm mưu vào không giản của cô để trộm thức ăn nữa đây, nửa tháng qua cô ăn gần như hết thức ăn dự trữ trong không gian của mình rồi còn gì.
"Cậu không cần phải lo" - Thanh Nguyệt vung tay một cái ba chiếc xe bus bản cải tiến đã xuất hiện - "Tối nay ngủ ở đây"
Nhìn ba chiếc xe bus cải tiến mà Thanh Nguyệt không khỏi lấy làm tự hào, cũng may trước mạt thế cô đã dự trù ngoài làm chiếc xe cho cả nhà mình còn làm luôn cả xe cho thuộc hạ, nếu không những khi cấm trại riêng lẻ bên ngoài biết đâu bị tập kích nữa chừng toàn quân sẽ loạn cả lên.
Mọi người nhìn ba chiếc xe bus không khỏi trầm trồ liền nhốn nháo muốn vào bên trong xem thử.
Ngoài chiếc xe bus cho bọn lão đại có sức chứa 10, có nhà bếp, phòng tắm và bàn ăn thì bên bọn họ cũng không thua kém gì nhiều.
Xe của nhóm thuộc hạ chủ yếu trang bị cho việc ngủ và có phòng tắm trên xe nên sức chứa lên đến 20 người trên một xe, khoảng cách mỗi giường cũng vô cùng rộng rãi thoải mái cho mọi người.
Đúng là nhìn những thứ lão đại Thanh Nguyệt chuẩn bị cảm thấy mấy ngày qua đánh giết trong thành phố không là gì cả.
Cả đám tung hô lão đại vạn tuế rồi xếp hàng đi tắm còn Thanh Nguyệt ở phòng bếp trên xe chuẩn bị bữa án thịnh soạn cho mọi người.
Phải ăn mới có sức chiến đấu cho lần tới chứ.
Hoàng Vân nhìn thấy bạn mình vào bếp nấu ăn cũng hoan hô vạn tuế, cuối cùng cô cũng được ăn một bữa tử tế, không còn phải ăn lương khô như mấy ngày nay rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...