Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc
Mọi người vừa thoát khỏi lũ dòi lúc nhúc đã cấm đầu chạy thục mạng, mấy chiếc xe đặc chế bây giờ không dám đem ra vì xung quanh bọn cô đều dòi là dòi, nó nhiều đến mức dù tất cả đều tập trung về phía rắn biến dị nhưng khi bọn cô bỏ chạy vẫn có rất rất nhiều con từ thành phố K đang bò qua đây làm cản trở.
Dù nói là bỏ chạy nhưng không khác gì đang lội ngược dòng giữa lũ dòi, cảm giác có thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị chúng nuốt chửng.
Không biết phải mất bao lâu bọn cô mới thoát khỏi lũ dòi này, cô có cảm giác cơ thể đang bị bọn chúng nghiền ép, cái cảm giác bị nhiều con dòi bò qua và với cái thân hình to lớn mập mạp đó không dễ chịu chút nào.
Đôi khi Thanh Nguyệt còn có cảm giác mình sắp bị lũ dòi khéo đi mất rồi nhưng dù có mệt mỏi, kiệt sức thế nào thì bên cạnh cô người con trai ấy luôn nắm chặt lấy tai cô, kéo cô về hướng mình, trợ lực giúp cô đi về phía trước.
"Thoát rồi"
Phải tới khi mặt trời ngả về tây thì lũ dòi mới có dấu hiệu giảm bớt.
Cũng may con rắn biến dị đó trụ được lâu nên bọn dòi không để ý những con người nhỏ bé như bọn cô nếu không thì khỏi phải nói.
Vừa được an toàn Thanh Nguyệt nhanh chóng lúc mọi người không để ý truyền bốn bảo bảo trong không gian ra ngoài, nơi đây bọn cô chỉ mới trải qua mấy tiếng nhưng trong không gian bọn nhỏ đã phải sống trong lo lắng mấy ngày.
Vừa ra khỏi không gian bọn nhỏ liền nhà vào lòng Thanh Nguyệt và Tử Hoàng, không khóc không nháo nhưng bọn nhóc rất sợ hãi, sợ sẽ không gặp lại ba mẹ nữa,
"Nhanh đi thôi.
Kẻo bọn chúng đánh nhau xong thì mình cũng hết cơ hội"
Thanh Nguyệt nhanh chóng vung tay lên, mấy chiếc xe bus và quân dụng lập tức xuất hiện, mọi người nhanh chóng kiểm tra sơ bộ và số lượng người lần này không có thiệt hại một ai cả, thật là may mắn.
Một đoàn xe nhanh chóng đề hết tốc độ chạy băng băng trên đường, lần này mọi chướng ngại vật đã được lũ dòi giải quyết hết thảy nên một đường chạy vô cùng thông thuận.
Kì này bọn cô ngay cả nghỉ ngơi buổi tối cũng không dám.
Trên xe Thanh Nguyệt có phòng bếp nên cô nhanh chóng lấy thức ăn trong không gian ra hâm nóng và cho xe ngừng năm phút để chia thức ăn.
Đoàn xe một đường chạy bon bon đến thành phố K ngày ấy bị con rắn biến dị chắn mất lối đi, một đường đi vậy mà mất hết bốn ngày thời gian.
Ai ai trong đoàn cũng sớm đã bị làm mệt mỏi nhưng bây giờ mạng sống vẫn quan trọng hơn.
"Dừng lại" - Xe đến thành phố K Thanh Nguyệt phát hiện ra da rắn biến dị và sừng của nó lập tức bảo Doãn Lãng dừng xe để chạy xuống lấy.
"Có chuyện gì vậy?" - Mấy người ở xe phía sau nhìn thấy xe dẫn đường của cô dừng lại thì nhanh chóng xuống xe xem xét tình hình.
"Không có gì, là da rắn và sừng của nó thôi"
"Là con lần trước chắn đường sao?"
"Uhm"
Thanh Nguyệt đang kiểm tra da rắn cảm thấy nó rất tốt liền thu vào khong gian, tới khi chuẩn bị kiểm tra sừng rắn thì tên tai nhận được tin tức từ lũ ong mà cô để lại xem xét tình hình ở thành phố Q.
"Mọi người xuống xe nghỉ ngơi đi.
Tạm thời chúng ta không phải chạy trốn nữa" - Thanh Nguyệt thông báo cho mọi người rồi ra lệnh cho ong chúa báo với ong nhỏ làm gì đó ở thành phố Q.
"Là rắn hay dòi chiến thắng?" - Chu Gia Vân nghe cô nói như vậy là biết một trong hai đã bị giải quyét liền có chút tò mò.
"Là dòi ạ.
Mẹ nhìn con rắn này là biết rồi" - Thanh Nguyệt tiến lại kiểm ra sừng rắn, nhìn cái sừng màu vàng kim chói loà, nếu đưa cho Tuyết di làm vũ khí thì phải nói như hổ mộc thêm cánh.
"Anh à, cái kia là đồ hiếm đó"
Lúc Thanh Nguyệt chuẩn bị thu cặp sừng rắn vào không gian thì một giọng nữ từ xa phát ra.
Mọi người trong nhóm đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tốt lập tức đều cảnh giác cầm kiếm trong tay.
"Đúng là đồ tốt a.
Tiểu Trữ mau lại thu"
"Dạ"
Cả cái đoàn người hơn chục tên bên kia không thèm để ý sắc mặt bên phía bọn cô đã sớm kém cực điểm.
Cái bọn này cũng quá khinh người đi chứ, bộ bọn cô nhìn trong yếu ớt lắm sao mà tính cướp đồ bọn cô ngay trước mặt? Với cái số lượng đội viên hơn một trăm nguoefi mà bọn nó không biết sợ, này là liều hay ngu vậy?
Cái tên được gọi là Tiểu Trữ kia nhanh chóng đi đến cặp sừng rắn chuẩn bị đưa tay thu vào trong không gian thì bị Thanh Nguyệt dùng kiếm Nhật kề dao ngay trước cổ hắn.
"Chó khôn chớ cản đường"
"Ni mã đản.
Bọn mày chán sóng rồi à?"
Đó giờ toàn là bọn cô bị cản đường, bây giờ tình thế từ lúc nào lại thay đổi vậy? Bọn cô tùe lúc nào là kẻ bị cướp mất đồ còn bị gọi là chó cản đường vậy?
Hoàng Vân nghe thằng nhaci đó nói chuyện trực tiếp tức giận chạy qua chỗ Thanh Nguyệt đang đứng, bàn tay cầm kiếm nhật nhanh chóng truyền vào một đạo lôi điện.
Cái tên Tiểu Trữ kia thân thủ cũng tốt lắm a, vậy mà có thể né được đòn đánh của Hoàng Vân, hắn tính tranh thủ lúc Thanh Nguyệt chỉ lo chú ý hai người đánh nhau mà thu sừng rắn đi nhưng quay qua thì cặp sừng biến đâu mất tiêu.
Gặp quỷ rồi, ở đây vậy mà cũng có không gian hệ dị năng rộng như của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...