Mạt Thế Trùng Sinh Thay Đổi Thời Cuộc


“Mọi người cần thận, sương mù này có vấn đề” - Thanh Nguyệt vừa dứt lời những người đội ngũ của cô đồng loạt cần lên vũ khí chuấn bị chiến đấu.

Lão đại nhà ta nói chỉ có đúng nên bọn họ tin tưởng tuyệt đối.
“Xí.

Cố làm ra vẻ.

Chỉ là đám sương mù do cuối năm thời tiết trở lạnh thôi mà”
Vẫn tiếp tục là tên trung tá họ Hạ kia tiếp tục châm chọc bọn cô.

Thật sự không hiểu nổi là bọn cô không làm cái gì cả mà cái tên này cứ liên tục kiếm chuyện với bọn cô.
Tên họ Hạ kia tên đầy đủ là Hạ Chí Bân, theo như mẹ cô nói hắn là con cháu của trưởng tham mưu nên hắn từ trước đến nay toàn được nịnh hót nhưng cái tên này cũng có năng lực nên mới dám tự tin như vậy.
Hạ Chí Bân muốn để bọn cô xấu hổ nên tình nguyện đi về phía sương mù.

Khuôn mặt vừa đi lùi vừa khinh bỉ bọn cô như thể việc bọn cô cảnh báo chính là một trò cười.

Nhóm quân nhân đang đứng ở đó một số người cũng chưa biết năng lực của Thanh Nguyệt nên một số người cũng chẳng quan tâm lắm vẫn tiếp tục làm việc riêng, một số người chỉ im lặng quan sát đám sương đang tiến đến phía bọn họ vì thân là một quân nhân không thể khinh xuất và bất cứ lúc nào cũng phải tỉnh táo để giải quyết vấn đề.
Thanh Nguyệt nhìn những vị quân nhân vẫn giữ được trạng thái trung lập và cảnh giác không khỏi tán thưởng.

Đúng là dù được đào tạo cùng một nơi cùng một cách nhưng không phải ai cũng có năng lực không đem tình cảm cá nhân vào công việc.
“Aaaa”
Trong đám sương mù vọng ra tiếng la hét của Hạ Chí Bân làm mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ánh sáng của hoả dị năng lúc sáng lúc tối bên trong đám sương làm cho mọi người có thể suy đoán bên trong đám sương đó chắc chắn là xảy ra chuyện.
“Hộc...hộc...”
Một lát sau mọi người nhìn thấy Hạ Chí Bân bên trong đám sương chạy ra cả người chật vật, bộ quân phục đã sớm bị máu làm thấm đẫm rách rưới, bên tay trái của hắn không biết đã làm gì nhìn giống như chạm vào thuốc nổ, thịt be bét nhìn thấy xương bên trong, không biết cái tay đã bị phế chưa.
“Chuyện gì?” - Chu thiếu tướng nhanh chóng tiến lên đỡ hắn ta cách xa đám sương, nhanh chóng kêu một dị năng giả hệ chữa khỏi trong đội ngũ để cứu trị hắn.
“Bên trong, có rất nhiều tang thi.

Bọn chúng công kích mạnh và rất nhanh.

Nhưng khi vừa ra khỏi màn sương bọn chúng như biến mất vậy.

Không còn thấy bóng dáng” - Hạ Chí Bân được dị năng chữa khỏi cảm giác đỡ hơn một chút liền nói chuyện bản thân vừa trải qua.
Tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ về câu nói của Hạ Chí Bân.

Tang thi là đang nấp trong đám sương sao? hay chỉ đơn giản là do đám sương đó giở trò?
“Tiểu Tuyết em thấy sao?” - Trong nhóm chỉ có mỗi Tiểu Tuyết có dị năng sương mù giống đám sương kia nên chắc con bé biết được gì đó.
“Em không cảm nhận được người hay dị năng bên ngoài thao túng.

Có thể đám sương này do thời gian tạo thành.

Nhưng em thấy nó có chút không đúng” - Tiểu Tuyết nhìn lên chỉ vào phía đám sương - “Nó giống như biết có con người nên không ngừng tiến về phía chúng ta”

Nhìn theo hướng tay Tiểu Tuyết thì đúng thật khoảng cách giữa bọn họ và đám sương ngày càng gần.

Đây là có chuyện gì đây?
“Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu”
“Vâng”
Chu Thiếu tướng ra lệnh mọi người đồng thanh trả lời khí thế hùng hồn như thể đất trời rung chuyển, đúng là quân uy lớn mạnh.
“Hạ thiếu tá ở phía sau để mọi người bảo vệ.

Cậu đang bị thương không thể chiến đấu”
“Không, tôi là một quân nhân, tôi phải chiến đấu vì mọi người, vì tổ quốc”
Câu nói của Hạ Chí Bân làm không ít người tán tưởng, dù hắn đáng ghét miệng độc nhưng hắn là một người yêu nước và có tinh thần của một quân nhân, vô cùng đáng khen.
“Mấy đứa không được chạy lung tung, phải bên chạy ba mẹ biết không?”
“Dạ”
Thanh Nguyệt dặn dò bốn bảo bảo, cô và Tử Hoàng bên ngoài bảo vệ bốn nhóc tỳ bên trong cẩm thận lấy kiếm nghênh đón đám sương kia.
Nhóm người cũng không tản ra nữa mà bắt đầu tụ tập lại một chỗ lưng tựa lưng vô cùng cảnh giác.
Vài giây sau đám sương đã bắt đầu bao phủ toàn bộ bọn họ.

Thêm vài giây trôi qua đám sương không có chút động tĩnh nào làm mọi người không khỏi thắc mắc.


Đây là có chuyện gì? Sao không có phản ứng gì cả?
“A Bân, sao không có chuyện gì cả?” - Một vị quân nhân trong nhóm tức giạn quay sang chỉ trích Hạ Chí Bân.
“Cẩn thận”
Trong lúc vị quân nhân kia đang tức giận thì đột nhiên một tang thi có bàn tay hình lưỡi búa đột nhiên xuất hiện trên không tấn công anh ta.

Vị nữ quân nhân bên cạnh nhanh chóng phát hiện rút súng ra bắn.

Lúc nam quân nhân kia kịp phản ứng thì bên chỗ nữ quân nhân cũng phát hiện có chỗ một con tang thi hai bên tay giống như rễ cây, tang thi đưa tay hướng nữ quân nhân lập tức bàn tay đó quắn quéo dài ra tấn công nữ quân nhân.
Nam quân nhân kia nhanh chóng chạy qua dùng kim dị năng cản công kích của con tang thi.

Hai vị quân nhân đánh nhau với tang thi vô cùng khó khán vì đúng như Hạ Chí Bân nói, tang thi tốc độ quá nhanh và lực đánh rất mạnh.
Nhưng đó chỉ là cái nhìn của hai vị quân nhân mà thôi, mọi người không ai nhúc nhích vì ngoài hai vị quân nhân kia ra không ai thấy.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui