[Chủ nhân, không tìm được sao?]
Thứ Nguyên nhìn Mạc Khanh quay trở lại không gian liền hỏi.
Thấy cô lắc đầu cậu bé ngẩng lên trời nhìn bộ thu phát wifi mạng đã lấy ở thế giới hiện thực tạo thành mạng lưới như tơ nhện khổng lồ bao trùm toàn không gian.
Các sóng điện phát sáng nối tiếp nhau từ bộ máy chủ lan đến chân rết rồi truyền đi khắp các chi còn lại.
Thứ Nguyên giơ bàn tay múp míp lên không trung lập tức có ba màn hình tinh thể trong suốt xuất hiện, các hình ảnh truyền đến từ hơn mười vệ tinh em đã hack từ trước mạt thế biến nó thành công cụ phục vụ cho mình liên tục nhảy ra hàng loạt hình ảnh.
Đương nhiên mấy cái hách hiếc phức tạp này nhân loại như chủ nhân của em làm sao hiểu được, chỉ có hệ thống đa năng ở khắp các chiều không gian như em mới có thể tuỳ ý làm thôi.
Khoảng chừng vài phút sau, hình ảnh thu được ở mỏm đá cũng dần giải nén, hiện ra hình ảnh rõ ràng hơn một chút.
Mạc Khanh nheo mắt nhìn kỹ ba bóng người được lấy toạ độ từ trên cao, tuy không nhìn trực diện nhưng Mạc Khanh có thể dễ dàng nhận ra người thanh niên kia là Phó Thanh, người con gái thân hình cao gầy bên cạnh là Trác Chi Tĩnh.
Còn một người nữa ẩn khuất sau các lùm cây, ngoài cổ chân lộ ra một góc nhỏ da thịt trắng nõn còn lại cô hoàn toàn không thể thấy được gì.
Thế nhưng trực giác của tiểu thuyết gia chuyên xây dựng các tình huống máu chó cô biết ngay kẻ này là kẻ điều khiển Huyết Ma hung tàn mà cô đã xây dựng.
Tại vì bọn nhân vật xấu xa luôn luôn có màu đen đại trà.
Định luật tô màu này chưa bao giờ sai cả.
Ha ha.
Ngoài những hình ảnh này còn lại Thứ Nguyên hoàn toàn không thu được một vết tích nào khác của bọn họ, giống như bốc hơi hoặc là có dị năng hệ thổ biết đào đất.
Vệ tinh vũ trụ đâu chụp được những thứ bị che khuất, chấp nhận đi khoa học kỹ thuật chưa tiến bộ đến mức có thể chiếu tia X từ không gian quét từng căn nhà một để tìm người trong đó.
Nếu có thật thì bọn khủng bố buôn lậu đã không thể tồn tại.
"..."
Hôm sau từng cụm sương mù dày đặc bay lơ lửng bao trùm các dãy núi, giữa không gian im ắng có tiếng bước chân hữu lực dẫm lên các mảnh đất ẩm, khoảng cách đều đặn di chuyển trên con đường mòn hướng đến đỉnh núi.
Tiếng nói từ radio phát ra treo trên thắt lưng của Phó Kiệt vang lên trong rừng Đan Xơ, dù nhỏ nhưng vẫn đặc biệt rõ ràng.
Sự thực con người không thể kiềm chế virus tang thi đã không thể bác bỏ, chính vì vậy xây dựng tường thành phòng thủ biệt lập với thế giới bên ngoài đang là cách duy nhất để bảo toàn mạng sống của những người không có năng lực chiến đấu kể cả dị năng giả.
Con người cũng cần phải nghỉ ngơi, cần phải ngủ không thể chém giết 24/24 nên xây dựng nơi an toàn là điều cực kỳ cần thiết.
Còn sống nghĩa là còn tương lai, còn có thể sinh tồn nghĩa là còn hy vọng.
Lúc Mạc Khanh ra ngoài không gian thì trời vừa lúc hửng sáng.
Cô vệ sinh cá nhân tắm rửa xong xuôi ra ngoài thì thấy Phó Kiệt vừa đi chạy bộ về, áo thun cởi bỏ để lộ cơ bắp rắn chắc ẩn hiện sau chiếc áo ba lỗ quân nhân, mùi mồ hôi nam tính theo gió thổi tới.
Phó Kiệt đang điều hoà nhịp thở bỗng có linh cảm không ổn.
Giống y dự đoán, hắn thấy ở hiên nhà Mạc Khanh đứng đó mắt sáng rực như đèn pha ô tô, hai cái móng heo bổ nhào tới người hắn hít lấy hít để liên tục lầm bầm "thơm quá, anh vừa tấn lên trung giai đúng không"
Đám người Lục Uy cũng tập thể dục cùng Phó Kiệt vừa đúng lúc về tới bắt gặp cảnh tượng đôi chim câu ân ái, cả ba liền huýt sáo làm ngơ chạy vào nhà kiếm chỗ tắm rửa.
Mặt Phó Kiệt đen kịt, hắn lấy từ không gian một chai nước linh tuyền, mở nắp nhét vào miệng Mạc Khanh sau đó túm cổ áo cô cố gắng kìm chế không ném người ra xa mà chỉ xách dịch sang bên cạnh, chân dài không chậm chễ rảo bước về phía phòng ngủ tầng 2 khóa cửa lại giống như tránh bệnh dịch.
Mạc Khanh không đuổi theo thỏa mãn cầm chai nước uống một ngụm, sau đó đưa hai ngón tay kề lên miệng huýt sáo một tiếng, rất nhanh từ khắp bốn phía của rừng cây xung quanh các tang thi thủ hạ của cô đêu tập hợp đông đủ.
Mạc Khanh nén giọng xuống mức thấp nhất hống lên mấy tiếng truyền đạt mệnh lệnh, bắt thủ hạ phải ghi nhớ nếu không bị con người tấn công thì cứ lờ bọn họ đi.
Trong tình huống bất khả kháng bị dị năng giả thương tổn thì cô cho phép đả thương hoặc giết chết, nhưng vẫn là cấm không được ăn thịt, thời gian qua liên tục uống ước suối và được Gia Niên nguyền rủa nên hầu hết tang thi của cô đều đã tấn lên cấp 2, có vài con còn lên cả trung kỳ chắc chắn thực lực đã vượt qua tất cả tang thi bình thường, dị năng giả cũng khó mà làm thương tổn.
Thế nên nếu để mất bất kỳ thủ hạ nào cô cũng cực kỳ không muốn.
Tang thi sau khi nhận lệnh liền tản đi theo từng nhóm lẻ từ 3 đến 5 con, khoảng cách cách nhau không quá xa để khi bất kỳ đồng bạn nào của chúng gặp nguy hiểm thì đều có thể kéo quân sang đại chiến một trận.
Đám Lục Uy đã tắm rửa chuẩn bị đồ đạc xong xuôi nhìn khí thế uy vũ của chị dâu điều khiển tang thi liền không nhịn được sùng bái một trận.
Từ khi mạt thế bắt đầu lúc nào bọn họ cũng nhìn thấy tang thi khát máu đuổi giết người sống, chứ chưa bao giờ nhìn thấy chúng ôn hòa nghe lời con người như thế này.
(Ừ thì con người =)))))
Không những thế lại còn là bạn gái của đội trưởng, cả hai thực lực đều mạnh đều khí phách y như nhau, giờ thì bọn họ đã hiểu vì sao có bao nhiêu bóng hồng theo đuổi đội trưởng cũng chẳng hề động tâm.
Mấy cái nữ nhân yếu đuối hở tí là cần người che chở đó làm sao xứng với đội trưởng của bọn họ được.
"Mạc tiểu thư, chị dậy sớm thật, có cần tụi tôi giúp gì không?" Lục Uy đã nhận định Mạc Khanh chính là chị dâu tương lai nên thái độ vô cùng tươi cười hòa nhã.
Mạc Khanh trời sinh đầu óc ngay thẳng chính trực làm sao hiểu được suy nghĩ của bọn ngu đội tự bổ não, nên cô nhẹ nhàng từ chối:
"Không cần đâu, tôi không mang theo đồ đạc gì"
Lục Uy nghe vậy trong lòng liền tán thưởng.
Chị dâu không chỉ có thực lực mà còn rất khiêm tốn dạn dĩ.
Càng nhìn càng có hảo cảm.
Đồng dạng Du Tư Duật và hai chị em Gia Niên Gia Lục cũng không chuẩn bị cái gì quá nhiều, mỗi người mang theo một balo vải dù nhỏ gọn có đựng một ít thức ăn nước uống phòng trừ thất lạc Mạc Khanh.
Tất cả chuẩn bị xong xuôi tập trung về phía hai chiếc xe jeep đã được đổ đầy xăng dầu.
Phó Kiệt, Mạc Khanh, Du Tư Duật, Gia Niên, A Nhất một xe; Lục Uy, Lục Xuân, Tam Lang và Gia Lục, Bạch Tuyết một xe, hai chiếc trước sau bon bon chạy theo đường mòn xuống chân núi hướng về phía đường quốc lộ đến thành Y.
2
Bạch Tuyết thể tích rất lớn nên ngồi chiếm tận hai chỗ, làm Gia Lục ngồi ghế sau phải nhích gần sát vào Tam Lang mới ngồi vừa.
Lông chó hôm qua đã được hai chị em tắm rửa sạch sẽ nên không có mùi lạ, cái đầu con Bạch Tuyết thò ra khỏi cửa hứng gió, mắt híp lại lưỡi dài thè ra đặc biệt hưởng thụ.
Dọc đường xe của Phó Kiệt cầm lái khá yên tĩnh, Mạc Khanh đã đề xuất trước với anh trai cần phải ngồi ghế lái phụ để quan sát kịp thời nếu có tình huống phát sinh, nếu không cô đã không được Du Tư Duật để yên ổn cho ngồi đó rồi.
Gia Niên thường ngày tuy nhiều lời những lúc này rất thức thời không dám nháo loạn, cô cầm chiếc ipod hôm qua đã sạc đầy pin nối tai nghe rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh Du Tư Duật ở ghế sau, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.
Thủ hạ của lão đại có đến 2 tang thi hệ Lôi cấp 2, bọn chúng mỗi ngày đều truyền dị năng sạc đầy ắc quy để buổi tối mọi người có thể sinh hoạt.
Không chỉ riêng hệ Lôi, bất cứ tang thi nào lão đại nhà cô thu nạp đều có thể kích phát dị năng đủ tất cả các đặc tính.
*" Gia Niên, mau chạy lên xe nếu không sẽ không kịp, hai người đó rất mạnh"*
Nghĩ lại lúc ở đường cao tốc Gia Lục thúc giục cô rời cha mẹ nhanh chóng chạy lên xe hai anh em lão đại đang bỏ trốn khỏi nam thần quả thực rất đúng đắn.
Đến bây giờ cô và em trai chưa từng hối hận, cha mẹ qua lời của nam thần đang yên ổn ở căn cứ cùng họ hàng, khi nào thực lực cả hai đủ mạnh mẽ chắc chắn sẽ quay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...