Trong tiểu thuyết của Mạc Khanh, nam chính Phó Kiệt sở hữu bàn tay vàng hoa gặp hoa nở người gặp người theo, mỗi một lời nói đều là vàng ngọc mỗi một cử chỉ uy chấn giang sơn.
Nói nôm na chính là ngoài hội tụ đủ yếu tố của một nhân vật chính gồm nhà giàu (nếu không giàu thì đích xác con ông cháu cha hoặc nhân vật truyền kỳ thất lạc), vẻ ngoài xuất sắc, khả năng tự nói một mình và suy luận tình huống tài tình thì thông não chi thuật cũng là một vũ khí không nhân vật chính nào có thể thiếu.
Mạc Khanh ưu ái cho nam chính và nữ chính rất nhiều, dù cả hai đứng giữa lằn ranh sống chết cũng có thể bảo toàn tính mạng trở ra.
Cô cướp đi không gian Thứ Nguyên của nam chính vậy thì thể nào hắn vẫn có một không gian khác được ban thay thế.
Không biết có phải do vận may quá kém hay do cô quá ngu, mà từ đầu tới giờ xui xẻo cứ tới liên miên không dứt, đến mức dù được nam chính ôm cũng suýt bị hắn bẻ gãy xương, vấp ngã cũng là ăn phải đạn lạc.
Trầy trật tu luyện mãi 3 năm không ngừng nghỉ mới đột phá được tầng 1 Phá Âm Thuần Chi Cốt - sử dụng thành thạo thể thuật, nội lực cao, ngũ giác nhạy bén.
Sau đó là thời điểm mạt thế bắt đầu, mặt đất ngập ngụa trong cơn mưa đen cô cũng mất thêm 2 năm để luyện hoá tiên quyết đột phá tầng 2 - sử dụng được Ngũ Hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ sơ cấp.
Mỗi lần dùng năng lực cũng chỉ đủ bắn ra một hạt đậu rồi tắt ngủm.
Cực kỳ thảm thương.
Bây giờ vừa mới mở được tầng 3, Ngũ Hành tăng lên trung cấp, tưởng rằng phải cày Chỉ số nữa để khởi động di tích thì tự nhiên lòi ra Chỉ Số Hắc Ám, không những thế còn lên tận 4000.
May mắn cái khỉ gì đều bị số đen đạp chết.
Hắc Ám quá cao thế là gọi phải một thằng hướng dẫn bóng muộn ăn mặc loè loẹt vì chủ di tích đấu không lại bị chiếm tổ, nhìn kiểu gì cũng thấy hàng này sinh nhầm giới tính, vừa đanh đá lại còn ngạo kiều phá nát tam quan và giới hạn tình tiết tiểu thuyết.
Chỉ được mỗi cái cổng không gian lắm đồ tốt còn lại vô dụng khỏi phải bàn.
Nhân vật phản diện của cô đáng lẽ phải uy phong lẫm liệt, mua gió tậu mưa, đánh đến đâu người chết đến đó, đi đến đâu thu được đệ tử đến đó, chứ đâu phải ngồi đây hầu bài thằng bóng này để xoa dịu sự đau khổ khi gặp phải di tích hàng Tàu?
Hay là do cô chưa đủ ác nhể?
"Mẹ kiếp !!! Ka mún phích nỗi ngớ ngẩn này !!!!" (Fix: sửa chữa)
Hệ thống: ......!
Ngọng mà vẫn nói rõ từ cần chửi bậy kìa.
Ghê quá.
"Sửa giề mà sửa, lúc nào hấp thu xong ngọc thì sẽ nói lại bình thường thôi.
Đánh bài tiếp đê"
Di tích fake nhàn nhã lắc lắc đầu nghĩ cô tức giận chắc do lưỡi bị đột, ngón út thẳng tắp ngoáy gỉ mũi, xem thành quả ở kẽ móng sau đó trét xuống nền nhà, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm phong thái một vị thần vũ trụ cao cao tại thượng.
Càng nhìn càng chán, Mạc Khanh số khổ bốc thăm trúng người này, quả là gia môn bất hạnh.
"Bất hạnh cái lông, bị đày làm giám sát cái di chỉ vớ vẩn vì sao tao phải giữ phong thái? Câm mồm !!!" Giám sát di tích fake nhìn lên không trung nổi đoá.
Dạ, nô gia xin lỗi.
Chúng ta quay lại với mạch chính của câu truyện nhé.
Mạc Khanh nữ phản diện ngồi khoanh chân trên sàn đấu nhìn đống bài joker bày trước mặt thở dài thườn thượt.
[Tại sao không phải vượt ải? Trong tiểu thuyết không phải muốn đoạt đồ phải cày các cửa ải đầy ắp tang thi và đau đớn để nâng cao sức mạnh sao??] Thứ Nguyên nhận lệnh thi-sub.
"Thế nhà ngươi là tang thi mà các ải lại toàn đồng loại thì chúng nó thèm vào tấn công ngươi à?" Di tích fake cầm phần bài của mình đã được 11030 chia tốt lên xếp quân.
[Vậy nếu không phải đánh phó bản với tang thi thì mấy ải gột rửa thân thể tăng sức chịu đựng như là trải nghiệm giấc mơ đau đớn, kiểm nghiệm tế bào đâu??]
Mạc Khanh xếp bài nhìn thẳng vào hắn ta giống như chính mình đang nói không bằng.
"Ngươi là tang thi, làm quái gì biết đau đớn hay xúc giác tác động, còn tế bào? Nó chết hết rồi thì nghiệm làm gì??.
Đấy không phải bằng thừa à? Di tích đẻ ra là cho con người, còn ngươi là tu luyện võ công nâng cao nội lực.
Đánh thắng bản thần lát ta kiếm cho ngươi mấy cái quyển bí kíp tà môn ngoại đạo giết người cướp của.
Nào 345 rô"
[10JQ rô.
Cái cổng không gian kia là túi trữ vật à? Bên trong đó chứa đầy đồ ngon hở??]
"Next.
Ờ, ngươi muốn gì cũng có, chỉ cần bản thần mở cổng.
Sau đó nhảy vào tìm"
[678910 nhép.
Thế ta muốn 7 viên ngọc rồng]
Mạc Khanh mắt bung hình trái tim kỳ vọng.
Nếu có đủ ngọc để ước cô sẽ triệu hồi thần rồng để quay về hiện thực, rời xa cái thế giới dối trá này.
Ờm, xin lỗi nó là do cô sáng tác nên đương nhiên biết rõ từ đầu tới cuối đều dối trá.
Thằng trước mặt cô là ví dụ điển hình nhất khỏi bàn cãi rồi.
Nhìn bài mình không có quân ứng phó, Di tích fake xụ mặt: "Đệt, bài như lìn.
Next.
Có ngọc cũng vô dụng.
Con thằn lằn đó là con giữ cửa ở hành tinh của bản thần năm trước mới ăn bậy bạ bị đau bụng vẫn đang nằm vô dụng ở sân sau, ngươi muốn ước cũng phải đợi vài năm nữa.
Thế ngươi nghĩ cái truyện triệu hồi nó bỗng nhiên đẻ ra lắm chướng ngại thế chắc??"
Mạc Khanh: ........!
Con rồng uy nghiêm hùng vĩ trong manga tuổi thơ hàng triệu người lại bị một thằng bóng muộn gọi thằn lằn.
Thật muốn tiêu huỷ cuốn tiểu thuyết dù cho nó là đứa con tinh thần của mình mà.
Tại sao vừa đặt chân đến thế giới này ngoài việc nhà giàu ra kỳ ngộ gì của cô cũng là vực thẳm so với thiên đường của nam chính vậy cà???
Đúng là gia môn bất hạnh.
——————-
"Đây là toàn bộ những gì các ngươi có???"
"Dạ vâng đại ca, tất cả đều ở đây rồi xin đại ca tha cho tụi em"
Du Tư Duật đứng trước cửa một căn nhà gỗ cách không xa đường cao tốc, bên trong có khá nhiều tiền bạc và thức ăn nước uống ánh mắt rõ ràng vô cùng hài lòng.
Con què kia nghĩ mình là tang thi, không cần ăn nên thu thập đồ nạp vào mồm vô cùng ít ỏi, thành ra anh lại là người phải lom dom đi kiếm ăn qua ngày.
Dị năng giả có sức chịu đói tốt hơn người thường gấp mấy lần, không ăn 2 ngày cũng không sao, nhưng mà anh là anh vẫn thích ăn, một ngày đủ ba bữa cơ sao phải nhịn nhể?
Phía sau đám trộm cướp bị đánh cho bầm dập te tua đứng ngoan ngoãn một bên nức nở lau nước mắt.
Nếu biết hắn ta nói tiếng bản địa hung dữ thế này thà cứ để ổng nói tiếng Anh cho số phận đỡ đau đớn.
Đầu năm nay làm cướp đúng là cũng không dễ dàng mà ....!
Du Tư Duật không nể nang vung tay ném hết đồ ăn ngon vào lòng của hai chị em Trình gia để lát nữa làm lộ phí dọc đường.
Ngoài miệng rủa xả: "Bọn mi đúng là xấu xa, cướp của dân không biết bao nhiêu đồ.
Tịch thu"
Phó Kiệt: ........!
Gia Niên Gia Lục: .....!
Bọn cướp: .......!
Nhìn thế nào tên này cũng giống cướp hơn là bọn họ...!
Mấy tên cướp nhìn kẻ thủ ác đội lốt thư sinh chỉ lấy đồ ăn, không lấy tiền, trong lòng cực kỳ vui mừng khấn vái nếu qua được tai nạn lần này sẽ mở đường khác kiếm ăn.
Mấy con quái vật kia không có ý thức nếu gặp thì đâm chém giết chết là xong, đằng này gặp phải con người, không những con người lại còn là đám người không có lương tâm.
Chỉ cho nơi cất vật tư rồi còn nhấc hết xe cộ xung quanh lên đánh họ, chỉ đánh thôi còn chịu được đằng này còn vừa đánh vừa nói tiếng bản địa tục tĩu chanh chua.
Vô cùng hung dữ.
Tên mặt lạnh đẹp trai kia cả buổi không nói câu nào khí tức như ai nợ hắn một nắm gạo.
Thằng nhóc con thì nhìn kiểu gì cũng ra là một tiểu quỷ hút máu người tương lai, nhìn mắt nó cầm vật tư của bọn họ sáng long lanh cứ như thể đó là đồ đã mất mới được tìm về, đi theo mấy người này khi lớn lên còn tha hoá đến mức nào nữa ...!
Quá đáng nhất là đứa con gái, từ đầu tới cuối cầm điện thoại hết quay phim lại đến chụp ảnh tự sướng khoe chiến tích.
Đôi lúc còn hỏi khả năng hành nghề có đến thế này thôi à.
Đúng là sỉ nhục dân trộm cướp như bọn họ mà .......!
Qua một lát, Phó Kiệt bỗng nhiên cảm nhận có người đến gần, ánh mắt hắn lạnh xuống lập tức ra đòn ném một quả cầu lửa lên nóc nhà, vô cùng quả quyết mạnh mẽ.
Khi tất cả chạy ra ngoài an toàn hết thì căn nhà gỗ cũng đã bùng lên một ngọn lửa lớn, đốt cháy mọi thứ bên trong.
Bọn cướp: ..........!
Tiền bạc cũng không còn nữa rồi...! +
Bọn thô lỗ !!
Du Tư Duật bị lửa bén cháy mất cái áo khoác ngoài tức giận cởi ra ném xuống đất: "Ngươi làm cái quần què gì vậy hả???"
Phó Kiệt không trả lời, thay vào đó hắn vung chân lên đá vào một bóng đen có tốc độ di chuyển cực nhanh, bóng đen đó tiếp đất xong nhún người nhảy lên hàng rào chắn phía trước.
Khi hình hài bóng đen lộ rõ lập tức có tiếng hít khí lạnh vang lên.
Là quái vật.
Mà con quái vật này tứ chi đặc biệt dài, làn da xanh thẫm khác thường khô cằn nứt nẻ, đôi đồng tử đỏ thẫm đặc trưng và cái miệng răng nhọn hoắt lởm chởm chảy đầy dịch vàng tanh tưởi, khiến những người lần đầu gặp đều bất giác run rẩy lùi về sau vài bước.
Bị nó chiếu tới, đám người chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đều sợ hãi hẳn ra mặt.
Du Tư Duật cũng bớt đi vài phần ngả ngớn thường ngày, ánh mắt lạnh đi.
Vì chỗ con tang thi đang đậu ngay phía sau lưng nó là chiếc xe của Phó Kiệt, em gái hắn vẫn đang nằm im lìm ở ghế trước không nhúc nhích.
Con bé là tang thi sẽ không bị chú ý, nhưng hai vợ chồng Trình gia vẫn luôn ngồi ở ghế sau đang cực độ sợ hãi, con tang thi biến dị này đương nhiên cũng có chút bản năng sẽ lựa chọn tấn công những khu vực có con mồi đơn lẻ yếu ớt nhất.
Tang thi biến dị khác tang thi bình thường chính là ở chỗ đó.
Chúng nó đã được tiến hoá.
Nếu bàn tay sắc bén kia tấn công xe chỉ sợ Tiểu Khanh sẽ gặp nguy hiểm.
Phó Kiệt dường như cũng có ý nghĩ tương tự Du Tư Duật, hắn nhìn cô gái ngủ say ở ghế phó lái trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Kiếp trước hắn đã từng chiến đấu với tang thi biến dị nguy hiểm hơn thế này nhiều, nhưng lúc đó là mấy năm về sau khi mạt thế ập tới.
Bây giờ chỉ mới hai tuần ngắn ngủi đã xuất hiện tang thi biến dị, hắn không sợ bản thân sẽ không ứng phó được mà sợ nhân loại sẽ không vượt qua nổi sự khắc nghiệt này.
Phó Kiệt vào thế tấn công, tay phải ngưng tụ một quả cầu lửa được nén lại thật đặc sau đó phi thân lên trước tách quả cầu lửa thành các viên đạn lửa, chúng thay phiên nhau nã như đạn về phía chỗ con tang thi đang đứng khiến khói bụi đất đá bị nổ tung bay lên mù mịt.
Con quái ré lên mấy tiếng đau đớn do hai cánh tay bị lửa đâm thủng, máu đen xì hôi thối bị đốt cháy khét lẹt vô cùng gay mũi.
Du Tư Duật lùi về sau một bước rút ra khẩu súng quen thuộc, ngón tay mở chốt khoá sau đó cũng nhanh chóng nhằm vào con tang thi mà bắn.
May mắn con này mới đặc biệt tiến hoá sớm, khả năng tấn công hay phản ứng chưa nhuần nhuyễn nên chẳng mấy chốc cơ thể đã bị khẩu súng của Du Tư Duật và đạn lửa của Phó Kiệt biến thành tổ ong.
Có vẻ như nó không cam lòng phải chết nhanh như vậy, nó há miệng rít lên một tiếng dài sau đó dùng hết sức phá vỡ cửa kính sau chỗ hai vợ chồng Trình Nhật và Lưu Oánh đang ngồi.
"Á Á Á Á Á !!!!!"
"CỨU CHÚNG TÔI VỚI !!"
Cả hai hoảng sợ cực độ hét lên.
Gia Niên và Gia Lục thấy bố mẹ gặp nguy hiểm không màng sống chết định lao lên giải cứu thì Phó Kiệt trừng mắt giơ tay cản lại:
"Đừng làm vướng tay"
Hắn nhìn xe Jeep vì con tang thi cố phá cửa kính mà đập đến nghiêng cả thân xe, trên tay hắn ngưng một sợi Xích Viêm dài quăng lên trước, thành công quấn vào cổ con quái rồi giật ngược sang bãi đất trống bên cạnh.
Thế nhưng có vẻ như cánh tay nó đang phát huy hữu dụng hết mức, móng vuốt chụm lại thành một mũi lao rồi đâm thủng cửa kính xe, chuẩn bị xuyên qua bả vai của Lưu Oánh.
"KHÔNG !!!!"
"CỨU TÔIIIII !!!"
Đúng lúc này, thân thể Mạc Khanh động đậy.
Bàn tay mảnh khảnh trắng xanh dùng tốc độ cực nhanh vòng ra sau, nắm lấy lợi trảo xanh thẫm đầy máu đen hôi thối cách bả vai Lưu Oánh 10cm, mơ hồ còn thấy một sức lực không nhỏ tác động lên khiến đốt xương tay của con tang thi lõm xuống, kêu răng rắc.
Cô mở to đôi mắt lạnh lẽo, ngoái đầu về sau nhìn thẳng vào con tang thi biến dị, khẽ quát:
"Cút."
——————-
Tiểu kịch trường:
Ziiiiiiii ......!
"Trương công tử, hay là huynh đưa cho hắn tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di đi, dẫu sao huynh cũng đã luyện xong đâu cần đến nó nữa.
Với lại không phải ai cũng thông minh như huynh 1 đêm luyện xong 7 tầng.
Nếu không đáp ứng hắn sẽ nháo loạn Minh giáo mất"
"Cô nương nói đúng, Trương mỗ để tấm da dê bên cạnh Cửu Dương Chân Kinh ....!
...!
Ể?? Đâu mất rồi??? Rõ ràng đặt ở đây mà"
"Trương Vô Kỵ !!! Ngươi suy nghĩ xong chưa?? Đừng để bản giáo chủ phải xông vào ra tay cướp đoạt lúc đó các ngươi chạy cũng không thoát đâu" 3
"...."
Còn đâu mà cướp !!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...