"Phó Kiệt, cô nàng hôn thê tiền nhiệm của cậu quả nhiên dù chính bản thân đưa ra quyết định hủy hôn vẫn quan tâm cậu thực nhiệt tình nha.
Đỡ những hai phát đạn suýt thì đi tong luôn cái mạng.
Chậc chậc !!"
Đường Vũ Hán cầm hồ sơ bệnh nhân của Mạc Khanh lên xem xét một lượt.
Đệt, sức sống còn dai hơn cả đỉa, 5 lần tim ngừng đập, huyết áp dưới vạch nguy hiểm, hôn mê sâu, ...!vật lộn hơn 6 tiếng đồng hồ cấp cứu mới vớt được ở chân Diêm Vương về, nếu cô ta mà bình an tỉnh lại thì Phó Kiệt mắc nợ cô ta không ít.
Đỡ dao đâm vào vai khi gặp côn đồ, bằng lòng thân mang bệnh tật đến thành phố E lưu diễn, giờ thì là 2 phát đạn cắt đứt cả động mạch gần tim.
Tên bạn tốt của hắn có cô gái xinh đẹp lại si tình như vậy thực quá là may mắn đi.
Ấy thế mà lại huỷ hôn, phí của !!!
Phó Kiệt ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của Khiêm Tấn Hạo không nói lời nào.
Ngoài thân chỉ xây xát nhẹ nên hầu như hắn không cần phải nằm viện cứ thế về nhà cũng được.
Nhưng mà Phó Kiệt sau khi trùng sinh đã có tính toán của riêng mình, nhất là bây giờ nếu hắn khoẻ mạnh xuất hiện thì lại tốn thì giờ đi giải thích với người nhà và fan hâm mộ.
Có khi lại phải đến thành phố E đúng lịch trình.
Thế thì thà hắn để A Hạo tung tin mình vẫn hôn mê cách ly ở phòng đặc biệt không cho ai gặp thì hơn.
Với lại hắn cũng muốn xem một chút, -em trai- sau vụ này sẽ có hành động gì tiếp theo.
"A Hán, cậu vẫn qua lại với Trác Chi Tĩnh?" Phó Kiệt nhíu mày nhìn Đường Vũ Hán cầm điện thoại cười ngô nghê.
"Vẫn là vẫn thế nào" Đường Vũ Hán đang chơi game liền trợn mắt "Đương nhiên phải qua lại mới đúng.
Mẹ kiếp con chó lông bùi nhùi kia lúc nào cũng quấn lấy cô ấy làm tôi không tài nào lại gần được.
Nó là chó hay là nhà ngoại cảm thế không biết"
Nhớ đến kiếp trước sau khi mạt thế bùng nổ dù A Hán có cố gắng thế nào đều không hề khiến Trác Chi Tĩnh mảy may suy chuyển tình cảm.
Có mấy lần A Hán còn suýt chết do nhảy vào nguy hiểm nhung nhúc tang thi để cứu cô ta.
Vậy mà Trác Chi Tĩnh không những không hề rung động ngược lại thái độ càng ngày càng ác cảm.
Thậm chí đến lúc bị tang thi triều tấn công căn cứ, dù có chết cô ta cũng muốn chết ở nơi thật xa, càng xa A Hán càng tốt.
Có lẽ sắp tới hắn phải củng cố tinh thần bạn tốt để cách xa cô ta sớm một chút.
"Thôi nói nhiều đi, A Hạo, nhờ cậu cố gắng chữa trị cho cô ấy tỉnh lại sớm nhất có thể"
Khiêm Tấn Hạo giật lấy bệnh án từ tay Đường Vũ Hán quơ trước mặt Phó Kiệt khóc không ra nước mắt.
"A Kiệt, cậu bảo tôi hết sức chữa trị thì tôi cũng đã hết sức rồi.
Cô ấy hôn mê 3 ngày cũng là bất đắc dĩ, bất cứ ai dính đạn chỗ hiểm như vậy mà vẫn còn sống đã là điều kỳ diệu, bị hôn mê mấy ngày quá là bình thường cậu gấp cái gì...."
"..."
"Được rồi tạm thời các cậu điều tra việc này đến đây thôi, hôm nay tôi còn có một việc quan trọng khác muốn các cậu làm càng nhanh càng tốt.
A Hạo cậu đừng dùng quyền hạn Viện Phó chỉ cần người bình thường là được thu mua càng nhiều thuốc men đủ chủng loại càng tốt ........"
Phó Kiệt cùng ba người Đường Vũ Hán bàn bạc một lúc cũng như nhắc nhở chuẩn bị vật tư theo sở trường mỗi người, sau đó hắn trở về phòng bệnh, tắt đèn rồi cả người lập tức hư không biến mất.
[Chủ nhân, theo như lời ngài dặn dò Thuỷ Lam đã chuẩn bị tốt khu vườn rồi ạ]
Phó Kiệt đứng giữa một không gian mênh mông rộng lớn có đầy đủ trời cao mây trắng, đất đai phì nhiêu đang gieo trồng hàng trăm cây ăn quả và cả cây cỏ dược liệu, phía xa xa những ngọn núi sừng sững to lớn thấp thoáng thấy cả tuyết ở trên đỉnh chính là nơi các loài hoa cây quý ưa khí lạnh sinh trưởng.
Thỉnh thoảng Thuỷ Lam vẫn phải lên đó chăm nom.
Cạnh căn nhà gỗ 3 gian và hồ nước trong veo thấy cả đáy đang được thả rất nhiều cá, con nào con nấy lớp vảy óng ánh béo múp nhìn qua đã biết khi chế biến sẽ vô cùng ngon lành.
Phó Kiệt nhìn cổng di tích bậc 2 đã được mở ra dưới chân thác nước chảy đến hồ cá, kích thước hình vòng cung không chỉ đã được mở rộng hơn mà các hoa văn nạm vàng lấp lánh cũng mọc dài ra không ít.
Nhìn qua cánh cổng di tích Atlantis như vòng lá vàng của các vị thần Ai Cập cổ.
"Ngươi ở ngoài này canh chừng nếu có ai làm phiền cứ dùng tinh thần lực đuổi đi"
Hệ thống nhẹ gật đầu: [ Thưa vâng, Thủy Lam đã biết]
Bản thân vừa tiến vào di tích cánh cổng liền khép lại, giọng nói điện tử quen thuộc kiếp trước vang lên trong quảng trường tối, nơi hắn đang đứng là một sàn đấu hình lục giác được vẽ bằng các ký tự kỳ lạ:
[[ Chào mừng đến với tầng 2 của di tích kỷ nguyên Atlan.
Kỳ sát hạch cửa ải đầu tiên sẽ được bắt đầu ngay bây giờ.
Có hay không?]]
"Có" Phó Kiệt không chút chần chừ đáp ứng.
Ngay khi vừa dứt lời, không gian xung quanh biến đổi vặn vẹo ném hắn từ không trung rơi xuống một mặt biển bao la xanh thẫm.
Hắn quan sát xung quanh thì thấy một quả cầu màu vàng bay trên đầu hiện lên bảng chữ: Trong vòng 15 phút phải bơi đến được hòn đảo.
Phó Kiệt mím môi điều khiển hơi thở, rút từ sau lưng thanh kiếm Nhật trước lúc tiến vào di tích đã chuẩn bị.
Khảo nghiệm giống hệt dự đoán chỉ là thời gian bị rút bớt 10 phút nhưng có lẽ đám quái vật đại dương thì không thay đổi.
Y như những gì Phó Kiệt dự đoán, dưới chân hắn có vô số bóng đen đầy đủ kích thước và hình thù đang bơi lên từ đáy đại dương vờn xung quanh hắn, tùy thời đều có thể tấn công.
Phó Kiệt nắm chặt thanh kiếm hít sâu một hơi lặn xuống dưới, chẳng mấy chốc các dòng máu đen loang lổ chảy rộng cả một vùng, kéo dài về phía hòn đảo nhỏ cách đó không xa.
Ước chừng hơn 10 phút sau, Phó Kiệt toàn thân ướt sũng, từ trên lưng một con thủy quái vừa bị đâm rách cổ họng nhảy xuống mặt cát, quả cầu vàng đồng thời cũng hiện ra chạy một hàng chữ:
Thành công vượt khảo nghiệm.
Xin mời chọn một vật phẩm cửa ải số 1.
Nhìn các vật phẩm không khác kiếp trước là bao, Phó Kiệt không do dự với lấy đôi cánh chim ưng kiếp trước đã theo hắn suốt 2 năm mạt thế, cho đến lúc có lần sơ sẩy bị Phó Thanh gài bẫy rơi vào tay của Tang Thi Vương Mạc Khanh, bị nó dùng móng tay đen xì bẻ gãy, rút mất từ tận sâu trong xương để hủy đi đôi cánh hắn đã mất bao nhiêu công dùng tinh hạch và máu tang thi luyện hóa.
4
Khi thoát khỏi, hắn cũng đã phải mất gần nửa năm mới hồi phục lại hoàn toàn, nhưng đôi cánh chẳng bao giờ có thể quay lại được, và ở xương sống cũng tạo thành sẹo mỗi khi trời rét buốt liền trở nên đau nhức vô cùng.
Kiếp này, đừng hòng hắn để chuyện đó xảy ra một lần nữa.
Khi vật phẩm dung nhập vào xương sống sau lưng của Phó Kiệt, quả cầu vàng mới chạy hàng chữ tiếp theo: Cửa ải số 2.
Giết 100 tang thi cấp 1 trong vòng 20 phút.
Có hay không?
Cảm nhận đôi cánh đã trở thành một phần của cơ thể, bấy giờ Phó Kiệt mới dứt khoát gật đầu: "Có"
"...."
---------
Trên giường bệnh, thân hình Phó Kiệt chớp nhoáng xuất hiện.
Hắn trong tư thế khoanh chân hít sâu một hơi điều hòa lại khí tức, sau đó mở mắt ra tâm nhãn sáng ngời, quan sát kỹ còn thấy được mơ hồ vài sắc đỏ và sắc trắng đan xen vô cùng cuốn hút.
Màu mắt biến đổi dựa theo dị năng, chứng tỏ cấp bậc của hắn đã thành công đạt cấp 3 sơ kỳ.
Bỗng nhiên cảm nhận được một làn sóng dao động cực nhỏ phát ra từ phía phòng VIP đặc biệt cuối hành lang, Phó Kiệt mặt biến sắc nghĩ có thể cô đang gặp nguy hiểm, vừa gấp gáp mở cửa ra ngoài thì gặp Khiêm Tấn Hạo ở ngay phòng đối diện cũng đang đi ra.
Thấy bạn tốt đi về phía cuối hành lang Khiêm Tấn Hạo liền có chút bất đắc dĩ.
"A Kiệt, cậu lại đến phòng của cô gái đó à, ban sáng đã ghé qua rồi còn gì"
Phó Kiệt im lặng, vừa đẩy cửa bước vào nhìn thấy cô khoẻ mạnh ngồi trên giường gặm đùi gà, hô hấp của hắn lập tức cứng lại, cử chỉ có chút khó khăn.
"Mạch đập bình thường ổn định, Mạc tiểu thư có thấy chỗ nào không ổn không?"
"Có, tôi đói"
Bị ánh mắt nghi hoặc của cô nhìn chằm chằm, Phó Kiệt có chút xúc động không biết phải hành động gì tiếp theo để tránh đi ánh mắt dò xét của cô.
Khi Mạc Khanh tự nhiên cầm bàn tay của hắn lên, có trời mới biết lúc đó theo phản xạ hắn đã muốn hất tay cô ra cho một luồng Hỏa Diễm cực hạn đốt cháy cô đến thế nào.
5
Kẻ thù kiếp trước của hắn đang ở ngay trước mắt ấy vậy mà hắn lại không thể nào ra tay được.
"Không có bệnh sao lại đần mặt ra như vậy? Tôi tỉnh lại anh không vui hở?"
Phó Kiệt hồi thần nghĩ hành động thất thố của bản thân có thể đã khiến cô bị dọa sợ, đến Khiêm Tấn Hạo đứng đằng sau còn lộ ra biểu tình ngạc nhiên khi thấy trên gương mặt hắn lúc nãy đã vô tình biểu lộ sát khí.
Điều chỉnh lại một chút, hắn khàn giọng hỏi: "Có muốn ăn thêm gì nữa không?"
"Có, cá lăng hấp bia, cua đại xào me, mực ống hấp xì dầu, mắt mực xào cay, ...."
Nhìn đôi mắt cô sáng ngời hắc bạch phân minh không vương chút tạp chất, gương mặt tái nhợt, khuôn miệng không chút huyết sắc còn dính đầy dầu mỡ, bỗng nhiên trong tâm của hắn mềm ra hẳn.
Cô vẫn còn có cảm xúc của con người, vẫn là một cô gái nhỏ thân mang bệnh tật nhưng vẫn vô cùng lạc quan.
Hắn đúng là kẻ tồi tệ, cô gái này đã mấy lần giúp đỡ hắn, cản hắn khỏi nguy hiểm ấy vậy mà trong phút chốc hắn lại áp đặt kiếp trước lên cô suýt nữa thì phát động dị năng khiến cô bị thương.
Giống hệt như kiếp trước.
Thực ra, chính hắn là kẻ đã gây ra vụ hỏa hoạn không thể dập tắt do dị năng mới khiến cô bị hủy dung, mới khiến bề ngoài của cô người không ra người quỷ không ra quỷ.
Từ một tang thi có trí năng đáng lẽ sẽ không tự nhiên đi tàn sát nhân loại, liền trở thành cỗ máy giết chóc gặp người liền giết.
10
Trước khi giết ai sẽ dùng Hỏa hệ dị năng đốt cháy gương mặt, cho kẻ đó cảm nhận bỏng rát đau đớn sau đó mới kết thúc mạng sống.
Có khi do chính chuyện đó cô mới bắt đầu căm thù con người, không muốn tha chết cho bất kỳ kẻ nào...!
Tối đến, Phó Kiệt thay quần áo tối màu ly khai ra khỏi bệnh viện đến các khu giao dịch hàng hóa mà hắn đã đặt hàng trước đó, không quên tăng cường thêm vệ sĩ canh gác cho phòng bệnh của Mạc Khanh tránh cô gặp chuyện không may.
"Thiếu gia, vệ sĩ của Mạc tiểu thư đang cõng cô ấy rời bệnh viện.
Có nên ngăn lại không ạ?"
Phó Kiệt đang ký nhận văn kiện thì nghe vệ sĩ báo lại, hắn trầm giọng: "Bám theo, tận lực đừng để bị phát hiện"
"Rõ"
"..."
"Thiếu gia, xe chạy quá nhanh thuộc hạ không đuổi theo kịp" Vệ sĩ khóc không ra nước mắt nhìn chiếc xe đen trước mặt như chạy đua công thức 1 vượt qua ngã tư.
"Thôi, trở về, khi nào bọn họ quay lại bệnh viện báo tôi.
Gọi thêm người lái xe tốt nhất đến" Phó Kiệt day day huyệt thái dương nói.
[...] Tối hôm sau.
"Thiếu gia, xe chạy còn nhanh hơn cả hôm qua thuộc hạ bất lực không đuổi theo kịp ...!" 4
"...!Các ngươi quay về huấn luyện đặc biệt 1 tuần đi !!"
Phó Kiệt đầu rơi vài vạch hắc tuyến ném điện thoại xuống bàn, nhìn ảnh chụp vệ sĩ gửi về cô gái nhỏ kia vẻ mặt lười biếng nằm trên lưng vệ sĩ thân cận, tay cầm hai cái xúc xích cỡ lớn vẻ mặt thỏa mãn nhai nhồm nhoàm không khỏi nhếch khóe miệng.
Hắn bỗng nhiên có suy nghĩ sẽ giám sát cô gái này kỹ càng, để xem điều kinh khủng gì xảy đến đã khiến cô mất đi nụ cười này và sinh ra tâm tư tiêu diệt nhân loại.
Nếu có thể, liệu hắn có ngăn cản được chuyện đó diễn ra hay không.....!
"..."
"Viện phó Khiêm, quả là huyết áp thấp hơn hôm kia đã đo"
Phó Kiệt nhìn cô gái nhỏ sắc mặt còn tái nhợt hơn cả hôm qua trong lòng liền có một chút khẩn trương, hắn không nói câu nào tiến đến cầm tay của cô lên quan sát màu móng.
Vẫn còn có hình chân bán nguyệt.
Hắn thở phào một hơi thấy mạch máu vẫn nổi rõ ở cổ tay, chỉ là nhìn qua đặc biệt mỏng manh yếu ớt như chỉ cần ngón tay hắn dùng chút lực siết lại nó sẽ vỡ ra ngay tức khắc vậy.
"Này, ăn đậu hũ khi tôi chưa cho phép là xấu lắm nhá"
Nhìn ánh mắt cô đong đầy tinh nghịch chứ không hề có chút đỏ vằn tơ máu nhiễm đầy sát khí, Phó Kiệt có chút mông lung giữa hai kiếp hư hư thực thực làm hắn vô cùng nhức đầu.
"Hai ngày vừa rồi cứ đêm xuống lại chạy đi đâu? Sao giọng lại khàn thế kia? Dính mưa?"
Bàn tay nhỏ gầy trắng xanh của cô cầm ngón tay của hắn lên sờ tới sờ lui, bỗng nhiên hắn cảm thấy cô có chút đáng thương.
Nghĩ đến mình từng hứa sẽ dẫn cô đi ăn ngon mà hắn lo bận bịu thu thập vật tư hầu như không có thời gian rảnh.
Chi bằng nhân lúc kho hàng từ Bắc Mỹ chưa chuyển về kịp đưa cô đi.
-----------
Tiểu kịch trường:
A Nhất đang chở Mạc Khanh đến kho hàng tiếp theo thu vật tư.
Hệ thống: [[ Chúc mừng người chơi vừa bẻ cong được cảm xúc của nam chính.
Chỉ số May Mắn: +100
Chỉ số Hảo Cảm: +100]]
Mạc Khanh: ............!
Bẻ cái lìn.
3
Cô đang ở bên ngoài thủ đô không hề gặp hắn, tên này thủ dâm trong mơ à????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...