Mạc Khanh cảm nhận rung chuyển từ tòa nhà truyền tới liền giãy ra khỏi vòng tay của Phó Kiệt, chạy tới rìa sân thượng nhìn xuống dưới.
Khắp các ngã tư và chân tòa nhà lúc này có hàng ngàn hàng vạn những bóng người đen sì lúc nhúc tủa vào từ bốn phương tám hướng, Mạc Khanh có cảm giác, có khi chỉ khoảng vài phút nữa thôi tòa nhà sẽ bị hành động của đám tang thi làm sụp đổ cũng không chừng.
Phó Kiệt thì có vẻ bình tâm hơn nhiều, đôi mắt lãnh đạm nhìn xuống dưới, ôm lấy Mạc Khanh nhẹ nhàng nhảy sang nóc tòa nhà khác.
Đám tang thi dường như cùng lúc đồng thời chuyển theo hướng cả hai di chuyển, Mạc Khanh nhìn động tác của hắn lưu loát như vậy hình như đã làm nhiều lần đến mức quen thuộc.
Quả nhiên là người thường xuyên rèn luyện trong di tích có khác, động tác nước chảy mây trôi cỡ này làm Mạc Khanh có cảm giác thực lực của hắn đã tăng lên so với lúc chưa bước chân vào di tích.
Đến đôi cánh cũng không cần mở, cứ thế dễ dàng ôm lấy mình di chuyển qua mấy dãy phố rồi dừng lại trước một Viện bảo tàng.
Tới đây, bỗng một xung động mạnh mẽ từ đó phát ra thôi thúc Mạc Khanh nhanh chóng bước vào, điều bất chợt này khiến cô không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Phó Kiệt vẫn nắm lấy tay Mạc Khanh không buông, đoạn vừa đi vừa giải thích: "Trong này có giữ nhiệm vụ cần thực hiện, phá được thành phố tiếp theo sẽ xuất hiện"
Cô gật đầu ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Bên trong không khí rất lạnh, dường như chênh lệch so với bên ngoài phải tới 30 độ.
Tuy đồ vật không có có kết băng thế nhưng cô có thể cảm nhận được nơi này phải dưới âm độ là ít.
Cô là tang thi, hơn nữa có nội lực hộ thể, sẽ không bị nhiệt độ bình thường này làm ảnh hưởng.
Thế nhưng Phó Kiệt là con người, khi cô liếc nhìn sang hắn thấy hơi thở ra đã nhiễm màu sương đục, có chút lo lắng tay động từ không gian lấy ra một tấm áo choàng bằng da dê mềm mại phủ lên trên lưng hắn.
Phó Kiệt nhìn hành động này của Mạc Khanh ánh mắt hắn lập tức mềm đi.
Hắn nói: "Không sao tôi là dị năng giả, có thể chịu được"
Mạc Khang lắc đầu: "Có áo ấm thì cứ dùng, lúc nào không có áo mặc khi đó dùng năng lực Dị Năng giả cũng không muộn"
Phó Kiệt cười cười ngầm đồng ý, cũng lấy ra từ không gian một cái áo khoác trắng muốt khác làm từ lông Hồ Ly phủ lên bờ vai Mạc Khanh.
Lập tức gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô bao phủ trong một lớp lông ấm áp mềm như tơ lụa, mái tóc đen nhánh dài mượt nổi bật, không chỉ rất hợp mà còn khiến cô tăng thêm vài phần năng động đáng yêu.
Cập nhật sớm nhất tại.
Phó Kiệt càng nhìn càng thấy thuận mắt, bước chân cũng không khỏi thả hơn so với ban đầu.
Nội tâm thầm nghĩ người cũng tìm được rồi, lại còn ở ngay bên cạnh, không việc gì phải vội.
Xem một vòng từ tầng một không có gì khả nghi, cả hai lập tức tiến lên tầng 2.
Trôi qua vài phút yên ổn rốt cuộc đám tang thi dai như đỉa cũng đã đuổi tới, Mạc Khanh cảm thán thành phố này rốt cuộc có bao nhiêu tang thi sao lại nhiều đến mức như vậy.
Bọn chúng không có dị năng thế nhưng số lượng lại rất khổng lồ, nếu cứ đánh giết mãi chắc chắn sẽ có lúc kiệt sức.
"Không sao, ải nào cũng vậy thôi.
Tuy chúng đông nhưng dễ giết chết, hoàn thành sớm nhiệm vụ thì sẽ không có gì đáng ngại cả"
Mặc Khanh trợn trắng mắt, đây là đồng bọn của tôi đấy anh nói vậy mà nghe được à.
Dù bọn chúng chỉ là vật chết đúng nghĩa không có suy nghĩ, không có giao tiếp, còn tệ hơn cả tang thi ngoài kia.
Nhưng bảo cô coi như gà 30 Tết mà giết thì cũng hơi bị ác nha.
Bảo phản diện đại nhân cô đây giết người còn dễ, đi giết bạn mới là hành vi phản đạo đức không chấp nhận được có biết không vậy??
Ngay khi vừa đặt chân lên tới tầng 3 thì đám tang thi cũng đã tràn vào tầng 1.
Những tiếng hống gào thét vang vọng khắp trong bảo tàng.
Phó Kiệt ném xuống ba quả cầu lửa thể tích cực đại khiến cho sảnh tầng một lập tức bao phủ trong lửa nóng, đám tang thi như giấy vệ sinh yếu ớt cháy không còn một mảnh nguyên vẹn.
Phó Kiệt không hổ là dị năng giả cấp cao, đã chiến đấu 3 ngày 3 đêm không biết mệt mỏi.
Ngoại trừ bề ngoài có chút chật vật ra nhưng khí thế và hơi thở không hề rối loạn, động tác vững vàng.
Đối với cường giả thực thụ Mạc Khanh rất lấy làm ngưỡng mộ.
Vì vậy hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào sườn mặt cương nghị của người đàn ông đang nắm lấy tay cô.
Nội tâm thêm một trận cuồng loạn.
Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào.
Đây là nam chính nhà tao, ngầu không, ghen tị không, ha ha ha...
Quả thực đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng.
Bên ngoài đẹp trai bên trong thì nhiều tài.
Nhờ quả cầu lửa mà đám tang thi đã bị cản lại bước chân không ít.
Tuy vậy bọn chúng như những con thiêu thân không biết sợ, chết con này con khác lại thế chỗ cứ ùn ùn kéo lên.
Tang thi ngoài kia dù có bị thi biến thì vẫn có chút bản năng, đối mặt với kẻ mạnh nó vẫn biết chùn chân lưỡng lự.
Chọn ăn hay chết? Hiển nhiên là chạy.
Ăn cái gì, chết rồi sao kiếm ăn má??
"Nhiệm vụ kia rồi" Rốt cuộc ở gian phòng cuối tầng 3, một cuốn tập giấy da dê màu vàng đang bay lơ lửng trong lồng kính.
Quanh thân tờ giấy tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Anh mau vào xem đi, tôi ở đây cản chân chúng"
Mạc Khanh vừa nói tay vừa động rút ra thanh kiếm chuôi đỏ thẫm quen thuộc.
Một cái vỗ thân kiếm, lập tức phân thân thành cái thứ hai.
Hai tay hai kiếm nhanh chóng nhảy tới đám đen sì bám riết không tha kia.
Nội lực mạnh mẽ thi triển Bách Biến Quỷ Ảnh, Mạc Khanh hành động quỷ dị tạo thành vô số bóng người.
Lướt đến đâu tinh hạch trong người tang thi vô lực rơi ra ngoài đến đó.
Một kiếm chuẩn xác dọa người.
Những con nào có dị năng hệ thể chất thì tinh hạch đều nằm ở tim, những con dị năng hệ tự nhiên và các hệ tinh thần đều nằm ở đầu.
Sau một hồi chém giết từ một xác sống hai nhát kiếm tìm tinh hạch, tới cái xác thứ mấy trăm đã phán đoán gần như đúng hết.
Tang thi bị tiêu diệt dù không có ngoại lực tác động đều nhanh chóng phân rữa thành vô số hạt bụi tiêu tán.
Điều này làm Mạc Khanh thở một hơi nhẹ nhõm, nếu nơi này chất đống xác tang thi cô cũng không biết chui ra ngoài thế nào.
Mạc Khanh càng đánh càng hăng, mấy cái tôn chỉ "giết người không giết thi" lúc trước còn tâm niệm thì giờ đã bị vứt béng sau đầu.
Hiển nhiên đã hoàn toàn chấp nhận những thực thể này đều là do Di Tích tạo ra.
Các chiêu thức võ công thi triển nhuần nhuyễn, Hỏa Diễm Đao biến thân kiếm nhuộm một màu lửa nóng đỏ rực, thân kiếm uốn cong như lưỡi liềm vung tới đâu đầu tang thi rớt xuống tới đó.
Lúc còn ở trong Không Gian huấn luyện với Thứ Nguyên cũng chỉ là hai người đấu qua lại, bây giờ được thỏa sức trải nghiệm Mạc Khanh như hổ mẹ thả về rừng.
Sát chiêu ra mỗi lúc thêm tàn nhẫn.
Đôi lúc lưỡi kiếm sẽ nhanh chóng thu về, chuôi kiếm đỏ rực linh hoạt tấn công.
Thiên Thù Vạn Độc Thủ thi triển kết hợp Thôi Tâm Chưởng, từng cái xác nếu không phải đầu và ngực bị đục một lỗ thì cũng là nổ tung.
Không biết bao nhiêu chiêu thức kinh điển trong tuyệt học võ công đều được đem ra.
Phó Kiệt đã sớm xem xong nhiệm vụ.
Trong này ngẫu nhiên lại ghi rằng "Sống sót tại địa điểm này hai giờ đồng hồ.
Kết thúc vượt ải".
Không thể trách hắn ngạc nhiên được, hầu như nhiệm vụ nào càng về sau càng khó khăn.
Nếu trong này ghi "sống sót", có nghĩa sẽ có những thứ rất khủng bố ập đến, nếu không dốc sức ra sẽ khó lòng lông tóc toàn vẹn.
Chưa kể, lần này hắn còn không đi một mình.
Phó Kiệt đứng trên lan can tầng 3 nhìn xuống dưới, Mạc Khanh đang hung thần ác sát hóa thành vô số thân ảnh, bước chân thập phần quỷ dị mà tiêu diệt tang thi nhiều như lá mùa thu.
Cũng không nhìn quá lâu, hắn tung người nhảy xuống dưới cùng Mạc Khanh chiến đấu.
Dị năng hóa thành lực lượng khổng lồ ngay khi tiếp đất liền san bằng một vùng lớn.
Đồng tử lóe lên hai màu sắc đỏ trắng yêu diễm, phối với khí chất điềm tĩnh lạnh nhạt làm Phó Kiệt lúc này thập phần mê người.
Rất ra dáng con cưng của tác giả.
Nam nhân khi tập trung làm một việc gì đó đều cực kỳ hấp dẫn, định luật này quả nhiên rất ư chính xác.
Đẹp trai là vậy, nhưng Mạc Khanh lúc này lại chẳng có thời gian để tâm.
Vì tất cả tinh lực của cô lúc này đều đang bị đàn tang thi hấp dẫn.
Dường như tang thi bị cái gì đó kích thích, đúng hơn là nhận ra đâu mới là mục tiêu chủ chốt, liền dần dần chuyển hướng quay sang tấn công Phó Kiệt.
Những rung chấn như động đất xuất hiện làm trần nhà ầm ầm đổ xuống, từng mảng thạch cao và đèn trùm nặng trĩu rơi nện xuống sàn nhà tạo thành các hố sâu không đồng đều, bụi cát mù mịt.
Từ các hố sâu này nham thạch không biết từ đâu ra nóng bỏng phun tới, nghiền ép thành tro tất cả những gì sơ sẩy lọt phải.
Từng mảng tang thi chìm trong dung nham thét lên những tiếng thét chói tai, rồi biến thành cây đuốc người bốc lên mùi thịt cháy khét lẹt gay mũi.
Mạc Khanh bị những vết nứt xô lệch dưới chân làm lảo đảo suýt ngã, may mắn cô có võ công ổn định được trọng tâm nếu không chắc cũng có một suất đi bán thịt nướng rồi.
Phó Kiệt nhìn thấy Mạc Khanh đứng chơ vơ giữa đống đổ nát, xung quanh là từng dòng nham thạch đỏ dọa người, hiển nhiên ký ức đợt giao chiến với Cổ Mục Khắc Dã 6 năm trước một lần nữa dấy lên trong hắn nỗi sợ hãi.
"Mạc Khanh!!!" Phó Kiệt sốt ruột hô lên, bất chấp nguy hiểm lao tới bên cô.
Hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu.
Biết bao nhiêu đêm giày vò...
Đã từng cảm thận thống khổ bất lực khi nhìn cô rơi xuống, hắn thà chết, chứ không muốn nếm trải cảm giác đó thêm một lần nào nữa.
Nỗi tuyệt vọng dày đặc vô pháp vượt qua luôn lan tràn từng ngõ ngách, khiến hắn bị đau đầu không tài nào ngủ nổi.
Cho dù chỉ là thử thách trong Di Tích, cho dù đây chỉ là một trò chơi trong lúc nhàn rỗi, thế nhưng hình ảnh Mạc Khanh đơn độc đứng bên bờ vực nham thạch đoạt mạng kia.
Đã vĩnh viễn trở thành bóng ma vô phương xóa mờ của hắn.
Cô chính là tồn tại thực sự quan trọng.
Ít nhất, đối với hắn.
Mạc Khanh nhìn Phó Kiệt giống như bị điên nhào tới bên này trong khi trên đầu hắn có bao nhiêu mảnh vỡ đang thi nhau rơi xuống.
Cắn răng dùng đến 8 phần công lực thi triển Bách Biến Quỷ Ảnh, Mạc Khanh dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ nhoáng một cái đã đẩy được Phó Kiệt quay lại bờ bên kia.
Cô gằn giọng: "Anh...!!!!"
Mạc Khanh vô cùng tức giận, đang định mở miệng chửi bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy hoảng sợ và bất an của Phó Kiệt rõ nét, bàn tay hắn bắt đầu dùng lực kéo cô lại ôm ghì lấy, nhất thời bao nhiêu phẫn ngôn nộ ngữ nghẹn ở cổ không thể nào phun ra được.
Bây giờ người bối rối đổi lại là cô.
Sảnh chính ồn ào đầy tiếng gào dữ tợn.
Đôi bàn tay vung sang hai bên, đồng tử chuyển xanh, nhất thời một rừng dây leo xanh biếc mọc đầy gai nhọn từ mặt đất đâm lên tua tủa gạt hết tất cả đám tang thi xung quanh đẩy lùi về sau khá xa.
Có những con gần xung chấn nhất bị quăng đập vào vách tường xương cốt gãy nát không tài nào đứng dậy.
Mạc Khanh trừng mắt.
Gia đang bận, không thấy sao?!
Ngũ Hành Mộc kết hợp nội lực tạo thành một bức tường vững chãi, bao bọc hai người kín kẽ không một cái gì có thể chui lọt.
Tang thi tuy đông nhưng lực công kích trước người tu luyện võ công như muỗi đốt inox, cứ cào loạn xạ bên ngoài chẳng mảy may gây nên một vết xước.
Phó Kiệt hình như chưa hết sợ hãi, đây đã là lần thứ 3 hắn lâm vào hoàn cảnh này.
Và lần nào cũng đều có liên quan đến an nguy của cô.
Ngón tay thon gầy có lớp chai mỏng run nhè nhẹ, thâm tình vuốt ve gò má người trong lòng.
Mạc Khanh bị hành động này làm cho bối rối, có cảm giác cô sắp chết đuối trong nhu tình mật ý của Phó Kiệt, lồng ngực bất giác khó thở đến kỳ lạ.
Người đàn ông mạnh mẽ không gì có thể quật ngã, người đàn ông ưu tú mà cô tâm đắc nhất sáng tạo ra này, đang sợ hãi.
"..."
Phó Kiệt khàn giọng: "Mạc Khanh..."
Cô cẩn thận đáp: "Ừ"
Phó Kiệt hít sâu một hơi, môi hơi run.
Hắn nói tiếp, giọng khô khốc: "Không được rời khỏi tôi".
Nhất là đứng ở nơi tôi tìm không thấy.
Tôi sẽ không thể bảo vệ được em...
Mạc Khanh ngơ ngác, chậm chạp không có hành động nào tiếp theo.
Rõ ràng câu nói này đã giáng một búa lớn vào trong lòng, khiến nó đau đớn không tả nổi.
Những hình ảnh tàn bạo đứt quãng xuất hiện ở phần trí nhớ bị cướp đoạt.
Không Gian bị phá nát.
Tấm lưng dày rộng bị cào rách rướm máu.
Thân ảnh đơn bạc đứng giữa Không Gian hoang tàn không còn gì nguyên vẹn.
Năm lần bảy lượt hy vọng đôi mắt thanh minh tỉnh lại, rồi lại bị khinh thường vùi dập.
Gương mặt bối rối đầy tuyệt vọng...
"..."
Tất cả, đều là người đàn ông này.
Đều là anh.
"..."
Nỗi bất an đậm đặc như vậy không dễ gì xóa tan trong chốc lát.
Phó Kiệt nâng hai tay lên ôm lấy gương mặt lành lạnh của Mạc Khanh.
Khẽ nhắm mắt, hắn rướn người hôn lên cái trán trơn mềm của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mắt, mũi, hai bên má, cuối cùng là đôi môi ngọt ngào.
Động tác ôn nhu đối xử hệt như trân bảo, giống như trong vòng tay hắn đây chính là vật báu quý nhất thế gian.
Mạc Khanh cũng bị cuốn theo từng cử động run run của hân, không tự chủ được nghênh đón, hai mắt ươn ướt.
Nụ hôn triền miên đầy dịu dàng không biết qua bao lâu dần trở thành mạnh mẽ xâm chiếm, hai tay ôm ghì lấy eo người con gái quan trọng nhất của hắn, để khuỷu tay cô đặt trên vai hắn, ôm lấy cổ hắn.
Phó Kiệt cảm thấy dường như vẫn không đủ, động tác mỗi lúc càng thêm cuồng nhiệt.
Mặc kệ cô là tang thi, hôn cũng có thể bị lây nhiễm nếu dính nước bọt.
Bao nhiêu mật ngọt hắn đều cuốn lấy, không chút phí phạm.
Sau đó mới nuối tiếc rời khỏi.
Rõ ràng không cần hô hấp thế nhưng Mạc Khanh lúc này như thiếu nữ yếu ớt, làn da trắng nhợt lúc này lại nhiễm hai rặng mây đỏ.
Nhân khẩu lấp lánh ánh nước kiều diễm căng mọng.
Đẹp cực kỳ.
Phó Kiệt nhìn đến nghiện, hắn nở nụ cười thỏa mãn, môi mỏng vẫn chưa rời khỏi môi cô cách quá một đốt ngón tay lại lao đến.
Nụ hôn lần này còn cuồng dã hơn nhiều, làm Mạc Khanh tưởng mình chắc chắn sẽ chết ở đây.
Cơ thể mỗi lúc càng thêm nóng, giống như từng tấc da thịt đang bị ngâm trong dòng dung nham nóng rẫy.
Đúng lúc này quả cầu gai bao bọc lấy hai người bị một lực tác động thô lỗ nhấc lên.
Mạc Khanh lúc đó mới nhớ cả hai đang còn phải vượt ải, liền cuống quít rời mặt ra, thu hồi toàn bộ dây mây.
Xung quanh tang thi vẫn đang bu đen kịt như kiến, nhưng ngoài tang thi còn có sự xuất hiện của rất nhiều những con quái vật biến dị to lớn khác.
Một giống cá sấu lai sư tử tung cái bờm lông cứng như thép vẩy tới, mặt đất tức thì bị phá nát.
Con bạch tuộc da phản chiếu như kim cương với những xúc tu khổng lồ đang cuốn lấy viện bảo tàng, vòng quấn thít chặt dần dà phá hủy cấu trúc nâng đỡ mái vòm.
Rất nhanh thôi cùng với hàng tá con quái vật khác tấn công Viện bảo tàng chắc chắn bị phá hủy.
Phó Kiệt nhíu mày ôm lấy Mạc Khanh, giam cầm cô trong lồng ngực mình khiến Ngũ Hành đang định thi triển phải ngừng lại.
"Gì vậy??" Cô bất mãn.
Phó Kiệt nâng cằm cô lên để cả hai đối mặt trực diện.
Hắn nói: "Nhỡ kỹ những gì vừa rồi"
Hình ảnh mấy phút trước tái hiện khiến mặt Mạc Khanh lập tức nóng lên.
Đồ lưu manh này!!
Nhớ kỹ? Hắn muốn cô nhớ về cái đó làm gì mới được????
Nhìn tình cảnh nát bét cận kề, cô gấp gáp trấn an: "Được rồi, được rồi.
Đều nghe anh.
Trước mắt hoàn thành nhiệm vụ đã"
Tâm tình được câu nói của Mạc Khanh xoa dịu, Phó Kiệt cười thấp hai tiếng vui vẻ.
Uy áp của cường giả đã đạt cấp 10 không báo trước phát ra toàn bộ, dị năng Hỏa Quang Ám trộn lẫn tạo thành xung chấn lấy cả hai làm trung tâm, thổi bay toàn bộ các vật cản trong phạm vi toàn thành phố.
Biến nó thành bình địa.
Đồng tử rực rỡ ba màu tỏa ra quang mang kinh người, sau khi đạt được ý đồ mới chậm khép lại, trở lại màu sắc vốn có.
Rất nhanh trong vòng 10 giây đồng hồ từ lúc y phóng uy áp, trong tầm mắt Mạc Khanh phóng ra xa có thể nhìn tới hầu như trống trơn, đến một con ve chó cũng không thấy.
Cũng quá kinh người đi.
Hắn điềm nhiên nói: "Xong ải rồi"
Mạc Khanh:............
"..."
|| Đôi lời tác giả: Truyện được up duy nhất trên W.a.tt.p.at.
Tất cả những web khác kể cả , truyenfull đều là re-up không xin phép.
Đúng hơn là ăn cắp trắng trợn.
Thanks ||
- --------------
Tiểu kịch trường:
Mạc Khanh thoát khỏi thế giới ảo quay trở về bản thể là một tiểu hành tinh nhỏ xinh trôi vô định trong vũ trụ.
Nhàm chán sống qua ngày.
Bỗng một hôm tất cả các hành tinh cô vốn ngứa mắt đều bị ánh sáng chói lóa ở đâu tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn mình cô chơ trọi.
Bốn bề vắng lặng.
Lúc này Phó Kiệt không biết ở đâu cút tới mang hình hài nhân loại nhỏ bé đứng trước mặt cô.
Hoàn toàn không cần biết hành động diệt chủng vừa rồi của mình có bao nhiêu là tội đồ, cao lãnh nói: "Cuối cùng cũng tìm thấy em yêu rồi"
Mạc Khanh:........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...