Hàn An phất tay, năm cái dây leo lớn màu đỏ trồi lên, tấn công về phía kẻ lạ mặt.
_ Đúng là một lớp da xấu xí.
Nhưng không sao, chỉ là thứ đồ dùng một lần thôi mà.
- Y cười nói.
Mấy sợi dây leo của cậu còn chưa kịp chạm vào người y đã bị một sức mạnh vô hình chặn lại.
Kẻ kia giữ nguyên nụ cười sởn gái ốc, hơi nghiêng đầu, đôi mắt khép hờ.
Mấy sợi dây kéo của Hàn An lập tức héo rũ, rơi lộp bộp xuống mặt đường.
Năm bức bích hoạ ở Sở thí nghiệm ngầm ở Lục Thị.
Cái chết được điêu khắc và những sợi dây leo úa tàn, năng lực của vị tà thần này cũng tương tự với cái tên của y.
Chính là năng lực rút đi sự sống của người/ sự vật khác.
Một loại năng lực vô cùng đáng sợ.
_ Cậu không thắng nổi ta đâu, cứ cố gắng vô ích như vậy làm gì chứ ?
Hàn An cảm nhận sức mạnh không ngừng bị rút đi,sắc mặt cậu trắng bệch.
Hàn An cắn môi, chênh lệch giữa cậu và [ Diệt Vòng Chi ] quá lớn, cậu đánh không lại y.
Nhưng cậu còn phải câu giờ để Lưu Tịnh Ly mạng hai đứa trẻ đến chỗ ăn toàn, cậu không thể gục ngã ở đây.
_ Cậu vẫn thích hy sinh vì người khác nhỉ.
? Sau tất cả những gì cậu đã trải qua ở kiếp trước mà cậu vẫn lựa chọn cứu rỗi người ư, thật nực cười.
Hàn An không còn tâm trạng để tâm đến lời châm chọc từ thần diệt vong.
Tất cả định lực từ trước tới giờ của cậu đều đang dùng để ngăn bản thân ngã xuống.
Năng lượng bị sói mòn nhanh chóng, ngày lúc Hàn An thầm nhủ mình xong đời chắc rồi thì một đạo sấm sét vang trời đánh xuống.
Cùng lúc, bức tường bằng đất cao hơn 10m xuất hiện trước mặt cậu.
Lưu Tịnh Ly nửa ôm nửa đỡ Hàn An.
Cậu không phản đối gì, đúng hơn là không còn sức phản đối.
_ Đồ chuột phiền phức, lúc nào cũng thế !
Giọng nói tức giận truyền lại từ phía bên kia bức tường.
_ Không nghĩ boss cuối lại lên sàn sớm thế.
Trong game không phải toàn bọn lâu la chào sân trước à ?
Đội trưởng Lưu nói bằng giọng điệu ngả ngớn.
Hàn An biết hắn chỉ muốn làm dịu bầu không khí, nhưng cậu vẫn không lưu tình phản bác lại.
_ Thì đấy là trong game, chứ ngoài đời boss lớn toàn tự xử lí cho nhanh không à đội trưởng Lưu.
_ Thế thì chết thật nhỉ.
- Nụ cười của hắn có vẻ méo xệch.
Hàn An tiêu hao dị năng quá độ, cơ thể rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Cậu nhỏ giọng nói.- Mau chạy thôi.
Lưu Tịnh Ly gật đầu, dìu cậu đứng dậy rồi phất tay tạo thêm mấy bức tường đất để cản bước tà thần.
_ Các người coi thường ta quá rồi đó .
Giọng nói một lần nữa vang lên sau lưng Hàn An, trực giác điên cuồng cảnh báo Lưu Tịnh Ly.
Tấm lưng của hắn cứng lại, không dám bước thêm.
Những ngón tay vươn tới muốn chạm vào người cậu, Lưu Tịnh Ly ý thức được nếu để bàn tay ấy chạm vào Hàn An, một điều vô cùng xấu sẽ sảy ra.
Vậy nên ngày trước khi thần diệt vong kịp đụng đến cậu, hắn đã ôm lấy Hàn An, chắn một đón kia cho cậu.
Hàn An cảm thấy cơ thể của đội trưởng Lưu chợt lung lay như sắp đổ xuống, cũng nhìn thấy đôi mắt đỏ và nụ cười đầy ác ý.
Có lẽ do mới đánh lén thành công hoặc đơn giản là sự coi thường của một vị thần đối với hai nhân loại nhỏ yếu nên [ Diệt Vong Chi Thần ] đã có chút lơ đễnh.
Không kịp ngăn chặn dây leo của Hàn An, bị nó đâm thủng một bên mắt.
_ Một đám đáng ghét.
Nhưng thôi, ta không so đo với kẻ sắp chết làm gì.
Dị năng mới phục hồi một chút đã lại tiêu hao sạch sẽ.
Cả Hàn An và Lưu Tịnh Ly đều không chống đỡ nổi nữa.
Cả hai cùng nhau ngã xuống.
_ Hàn An !
_ Lão đại !
Ba người còn lại vẫn luôn ở trong xe gấp gáp hô lên.
Ngay lúc Hàn An và Lưu Tịnh Ly đánh nhau với gã dị năng giả cả ba đã nhận ra có gì đó không đúng.
Họ muốn đến tiếp viện nhưng lại bị đám tang thi từ đâu đổ đến cầm chân.
Nhất thời không thoát ra được.
Cứ ngỡ với cấp bậc của lão đại và Hàn An sẽ không sảy ra việc gì, ai ngờ hai người đó đồng loạt ngã xuống.
Lúc này, Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan chẳng để tâm tang thi hay gì nữa, nhanh chóng chạy đến bên Hàn An và Lưu Tịnh Ly.
.
Tang thi càng lúc càng đông, cuồn cuộn không ngừng đổ về chỗ của [ Tịnh Sương ].
Tiếng gầm rú của cả trăm con tang thi vang vọng cả một con đường.
_ Giám Vũ, không thể điều khiển đám tang thi này rời đi sao ?
Trần Lập Đông vươn tay tạo xoáy nước, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt.
Kể từ lúc thăng lên cấp 3 anh ta chưa bao giờ trở nên thảm hại thế này.
Quần áo bẩn thỉu, tóc tai thì rối bời.
_ Em chỉ thao túng được một phần thôi, tang thi nhiều quá.
_ Điều khiển được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn lại để chị và anh Đông lo.
- Phạm Hoan Hoan nói, tình hình của cô nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Lũ tang thi này như bị trúng tà vậy, cứ giết một đám lại xuất hiện một đám.
Như một hố sâu chẳng bao giờ thấy đáy.
Mới đầu còn tốt, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, dị năng của họ càng cạn kiệt.
Nguy cơ bỏ mạng tại đây càng cao.
Đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi đội trưởng Lưu và Hàn An được đưa trở về ô tô.
Hàn An còn tốt, hôn mê do tiêu hao sức lực quá độ.
Lưu Tịnh Ly lại chẳng được tốt số như thế.
Hắn chúng một chiêu của tà thần, cứ 30' nhiệt độ cơ thể lại giảm một lần.
Khuôn mặt, làn da dần lão hoá, tóc cũng xuất hiện mấy điểm bạc trắng.
Sinh mạng của hắn đang cạn kiệt đi theo thời gian.
Họ cần trở về căn cứ Trời Xanh nhanh nhất có thể, rồi đưa Lưu Tịnh Ly tới gặp nghiên cứu viên An, có lẽ sẽ có hi vọng.
Vấn đề là phải thoát khỏi đám tang thi này trước đã.
Bớt chợt, không gian xao động.
Sóng âm đánh thẳng vài đại não làm Trần Lập Đông và Phạm Hoan Hoan đơ ra vài giây.
May mà có Hoàng Giám Vũ mới không bị tang thi cắn trúng.
_ Trịnh Văn Du đừng hét nữa, ở đây có người sống nè.
Dị năng của cậu suýt giết họ rồi.
Một giọng nữ cất lên, cô còn nói thêm gì đó nhưng tiếng kêu của lũ tang thi quá lớn.
Trần Lập Đông chẳng nghe được gì nữa.
_ Đội [ Tịnh Sương ] ? Em trai Lập Đông lâu rồi mới gặp !
_ Anh...!Trình đại ca ?
Trần Lập Đông bất ngờ nhìn nhóm người, họ ấy vậy mà lại là người của căn cứ Ngoạ Long cả đội đã gặp tại thành phố Đông Đình ba năm trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...