Hàn An muốn sử dụng sức mạnh dị năng cấp 8, động tĩnh gây ra chắc chắn không nhỏ.
Hiện tại người duy nhất biết cấp bậc thật của cậu chỉ có cậu nhỏ, Hàn An theo bản năng không muốn để người thứ ba biết.
Nên thay vì sử dụng dây leo, cậu chọn trồng cây.
Năng lực trồng cây này của cậu [ Tịnh Sương ] không còn lạ gì nữa.
Hàn An lại không mấy khi dùng đến nó nên bây giờ kết quả có thể nào cũng khó khiến họ nghi ngờ.
Cậu đặt tay xuống nền đấy, ý thức liên tục lặp lại một vấn đề.
Sau đó, mặt đất rung chuyển đến khi mở mắt ra lần nữa, Hàn An sốc toàn tập.
Cây ăn quả mọc cao đến trần nhà, chúng mọc chi chít.
Đảo mắt nhìn quanh thì ngoài chỗ Hàn An đang ngồi, không còn chỗ nào là không có cây mọc.
Nếu không phải phần trần và bốn xung quanh được bọc 2 lớp kim loại đặc chế, có lẽ đám cây sẽ xuyên qua đó để phát triển tiếp luôn.
Cậu biết mình có thể trồng cây được, ngay cả khi trong căn phòng đặc biệt này.
Nhưng số cây cối mọc nằm ngoài dự tính của cậu.
Căn phòng vốn dùng làm nơi thăng cấp lại bị Hàn An vô tình biến thành nhà ấm trồng cây mất rồi.
Hàn An thở dài, bắt đầu nghĩ cách khắc phục hậu quả.
Hoàng Giám Vũ nghe tin Hàn An thăng cấp thành công liền hớn hở kéo Phạm Hoan Hoan tới gặp cậu.
Vừa mở cửa, khung cảnh trong phòng khiến cho hai người ngỡ ngàng.
Căn phòng toàn cây là cây, cây ăn quả, một số loại rau.
Cây nào cây nấy mọc sát lên trần nhà, hoa quả sum suê hết cả.
Hàn An ngồi ở trung tâm, khuôn mặt ngày thường lạnh nhạt giờ tràn ngập sự bất lực.
Đôi mắt mở to, miệng hơi hé, môi mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng không nói gì.
Trông đến là tội.
_ Oa, cậu tính đổi nghề đấy hở Hàn An ?
Hoàng Giám Vũ gạt cây cối để bước vào, một tay hái táo, một tay bẻ dâu tây.
Bên này cắn một miếng bên kia cắn một miếng.
Ăn xong, hai mắt cậu ta sáng lên.
_ Ngon ghê ! Ngọt lắm đó, chị Hoan mau ăn thử đi !
Thấy Hoàng Giám Vũ ăn ngấu nghiến, Phạm Hoan Hoan cũng vươn tay hái một chùm nho.
- Đúng là rất ngon.
_ Ừm ừm, ngon hơn mấy loại quả của nhà kính nhiều.
Nhà kính là nơi căn cứ Trời Xanh dùng để trồng một số loại lương thực, cây ăn quả.
Hàn An nhìn Hoàng Giám Vũ ăn ngon lành, miệng cũng thấy thèm thế là nhập hội với hai người luôn.
Vậy nên khi Lưu Tịnh Ly và Trần Lập Đông đến, ba người đang ngồi ăn trái cây một cách ngon lành.
_ Lão đại, anh Đông, mau lại đây ăn trái cây đi.- Hoàng Giám Vũ cao giọng gọi.
Lưu Tịnh Ly đi gạt cành cây bước tới chỗ Hàn An, biết rõ rồi mà còn cố hỏi.
- Cậu làm à ?
Cậu liếc vị đội trưởng nào đó bằng nửa con mắt, ghét ra mặt cái thái độ cười cợt của hắn.
- Anh biết rồi còn hỏi làm gì.
- Sau đó lại thở dài một hơi.
_ Không biết sử lí căn phòng này thế nào ?
_ Ừm.
Lưu Tịnh Ly rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân của những tiếc thở dài đầy sầu muộn của Hàn An.
Hắn bật cười, hiếm khi thấy cậu ỉu xìu thế này.
Khóe miệng cong xuống, lông mày hơi nhíu lại buồn bã.
Đội trưởng Lưu nhìn một lúc lại cảm thấy đáng yêu, thêm một phần không đành lòng, thế là hắn nói.
_ Chuyện này dễ xử lí thôi mà, cứ giao căn phòng này cho căn cứ toàn quyền xử lí.
Họ lại cảm ơn cậu quá ấy chứ.
Ba năm mạt thế, thực phẩm trở nên khan hiếm.
Không giống với thịt có thể lấy được từ việc săn thú biến dị, thực vật gần như biến mất khỏi thực đơn của con người.
Một số loài biến dị mang độc, một số thì mùi vị quá khủng khiếp.
Còn mấy loại thực vật ăn được nhưng điều kiện để nuôi dưỡng chúng lại không đủ.
Một căn phòng toàn cây quả ăn tươi tốt như vậy quả thật rất khó tìm.
Đúng như những gì Lưu Tịnh Ly đã nói, khi Hàn An báo lại việc này với cao tầng.
Không có ai trách móc cậu, ngược lại họ còn rất vui vẻ.
Hiện giờ, làm gì còn thứ gì quan trọng hơn lương thực và sự sống chứ.
Hàn An thở phào, may là sự việc đã đươc giải quyết êm xuôi.
.
Sau một hồi chia tay bịn rịn, cả đội nhanh chóng lên đường đi đến An Thị.
Hàn An nhìn qua cửa kính xe , mãi đến khi căn cứ to sừng sững biến thành một chấm nhỏ mới thôi.
Cậu nắm chặt chiếc lọ nhỏ mà bé Dâu Tây lén đưa cho cậu lúc chia tay, trong lòng ngổn ngang các loại suy nghĩ.
Đội trưởng Lưu giường cảm nhận sự trầm tư của cậu nên cả đoạn đường toàn kiếm chuyện trêu ghẹo Hàn An.
Càng đến gần An Thị, cảnh vật càng lộn xộn và bẩn thỉu.
Mùi hôi từ xác chết thối rữa bốc lên nồng nặc.
Những cái xác ấy vì nguyên nhân nào đó chết đi, không có ai chịu thu dọn nên dần phân hủy rồi bốc mùi.
Thị thoảng lại có mấy con chuột biến dị chạy ngang qua.
Chúng ăn vừa ăn mấy cái xác vừa kêu chin chít, nghe mà rợn người.
_ Ghê quá.
- Mùi của xác chết quá nồng khiến Hoàng Giám Vũ phải lấy tay bịt mũi.
Ở căn cứ Trời Xanh xác người luôn được dọn dẹp rất sạch.
Kể cả khi vừa mới xảy ra tang thi triều, vì nếu không dọn sạch, những cái xác chất chồng và phân hủy sẽ tạo thành dịch bệnh.
Nhất là dưới cái nóng 40°C hiện tại.
Hàn An đưa mắt đảo quanh một vòng, vẫn có người sống ở đây, trong những trung cư có vẻ cũ kĩ.
Thấy có tiếng xe, một số người ở trong nhà mở cửa sổ nhìn ra.
Thị lực cực tốt của dị năng giả cấp 8 cho phép cậu nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt những người đang lẳng lặng quan sát.
Khuôn mặt họ toát lên vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi, đôi mắt như đã chết lặng khi nhìn chiếc xe đang di chuyển thì biến hóa một chút.
Cái sự chết lặng và đề phòng đan xen với nhau.
Trên đường sẽ có vài người qua lại, họ sẽ vui vẻ nhìn chằm chằm vào xe của [ Tịnh Sương ] với ánh mắt bất thiện.
Phía xa, một đứa bé đang ôm thứ gì đó đứng lấp ló sau tường gạch.
Nó hoảng sợ quan sát đám người đi đường, thấy chúng đều tập trung nhìn vào chiếc xe lạ liền rón rén bước từng bước nhỏ đi về phía trung cư.
Cậu bé đã cố bước nhẹ chân nhất có thể, nhưng ngay khi đã đến gần hành lang dẫn lên tầng 1 của trung cư, cậu nhóc lại đụng phải một con chuột biến dị.
Con chuột đã quen ăn thịt người, thấy đứa nhóc liền tấn công.
Nó không thể làm gì khác ngoài đánh chết con chuột.
Điều này cũng đã làm kinh động đến những người đang đi đường.
Sắc mặt cậu bé trắng bệch, như đã biết sẵn tương lai của mình, nó buông thõng hai tay.
Để lộ ra bé gái luôn được nó bảo hộ cẩn thận trong lòng.
_ Ê thằng kia, ai cho mày ra ngoài ! Hôm nay không phải ngày phát lương thực, mày ra ngoài là muốn trộm đồ ăn đúng không ?!! Tao bảo mà, cái lũ người thường không có năng lực gì chỉ biết ở một chỗ đòi đồ ăn.
Hưởng thụ những thứ dị năng giả làm ra, bọn vô dụng chúng mày sao không chết hết đi !
Một ả dị năng giả hùng hổ xông tới, tát mạnh vào mặt cậu bé, móng tay được vẽ màu đỏ của ả xoẹt qua mặt nó tạo thành vệt máu dài.
Cậu bé có vẻ đã quá quen, chỉ ôm em gái chặt hơn.
Cố hết sức không để em gái bị thương.
Càng nhiều người đi đường tụ lại đánh cậu bé, sức lực của dị năng giả hơn người thường rất nhiều, chả mấy chốc mà cậu bé đã thoi thóp nằm đó.
Em gái nó mếu máo nhưng cũng chỉ phát ra được mấy tiếng thút thít ngắt quãng vì không có sức.
Tất cả chỉ diễn ra trong chưa đầy hai phút.
Không ai phải kháng, không ai bất bình, không ai đứng ra bảo vệ và thương xót cho hai anh em kia.
Vì họ đã quá quen rồi.
Trong những cặp mắt đang quan sát ấy có sự thờ ơ, và nhiều hơn là nỗi tuyệt vọng vô tận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...