Trần Lập Đông nhìn chàng chằm Lưu Tịnh Ly, chỉ sợ một giây sau mình sẽ bị hắn kéo ra sân tập.
Nhưng có vẻ tâm trạng của hắn hôm nay khá tốt, không để ý đàn em ăn nói lung tung.
_ Nhưng, còn anh Lập Đông và chị Hoan mà !
Trần Lập Đông thật tình chỉ muốn cốc vào đầu Hoàng Giám Vũ một cái, chuyện đã yên ổn còn cố lôi anh ta vào.
_ Anh bận.
_ Chị không thích.
Hai tiếng trẻ lời vang lên cùng lúc làm Hoàng Giám Vũ chẹp miệng từ bỏ.
.
Lưu Tịnh Ly chờ ở dưới cổng viện nghiên cứu, lúc sau, Hàn An cũng nhanh chóng ra tới.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần ống rộng.
Hàn An ngược nắng bước tới, ánh nắng chiếu qua bờ mi khiến cả khuôn mặt cậu bừng lên sức sống.
Có chút mơ mộng lại pha lẫn nét xinh đẹp.
_ Để anh phải đợi rồi.
Âm thanh bình bình kéo Lưu Tịnh Ly từ trong cơn mơ trở lại.
Bấy giờ hắn mới nhận ra mình vừa thất thần, ho khụ một cái để che bớt sự ngượng ngùng.
_ Cậu muốn đi xe hay đi bộ ?
Từ đây đến khu giao dịch mất khoảng một tiếng hồ.
Dị năng giả cũng không phải loại yếu đuối gì, không cần đến xe nên Hàn An trả lời muốn tự đi.
Cậu và đội trưởng Lưu đi bộ đến khu giao dịch.
Hai người không vội tìm chậu trồng cây mà lượn một vòng để tham quan.
Mạt thế giáng lâm đã ba năm, không tính kiếp trước thì đây là lần đầu tiên Hàn An thấy một nơi tụ tập nhiều người sống mà lại trật tự và quy củ đến nhường này.
Cứ năm mươi mét lại có một chốt cảnh vệ.
Hàng quán bày biện ngay ngắn, tiếng rao, tiếng trả giá, một vài âm thanh cãi cọ nho nhỏ.
Không thể nói là thanh bình nhưng bầu không khí vẫn tốt chán so với các vùng biên giới cậu từng đi qua.
Rất nhiều mặt hàng được bày bán, từ ngọc thạch trang sức cho đến những vật dụng thường ngày như kẹp tóc, mỹ phẩm, quần áo, khăn mặt...!Hầu hết mọi người chỉ xem chứ chẳng mấy ai mua.
Hiện giờ cuộc sống khó khăn, chả ai lại muốn lãng phia tinh hạch và đồ ăn quý giá vào mấy thứ không mấy quan trọng đó cả.
Bán chạy nhất là các loại vũ khí lạnh, như kiếm, đao, cung...
Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy nơi bán chậu để trồng cây.
Gian hàng được dựng tạm bằng mấy tấm ván gỗ, nằm lọt thỏm trong một góc khó mà phát hiện.
Người bán là một cậu trai chừng mười bốn.
Hàn An chọn hai mươi cái chậu rồi đưa cho cậu ta ba gói mỳ và một chai nước khoáng.
Cậu trai cầm đồ ăn hai mắt phát sáng, sau đó nhất quyết nhét cho cậu thêm mười lăm hạt giống có hơi héo.
Mua bán xong, thấy Hàn An nhẹ nhàng bỏ đồ vật vào không gian dị năng cậu trai liền hỏ ý định giúp đỡ chuyển đồ.
Cậu ta vội vã thu dọn gian hàng đơn xơ của mình, lại nhìn trước ngó sau một hồi.
Chắc chắn không có ai đang chú ý mình mới đem mỳ gói cất vào trong ngực, vội vã biến mất trong dòng người tấp nập.
_ Cậu ấy là người hình thường.
_ Ừm.
Hàn An rũ mi, ngữ khí có phần nặng nề.
_ Chỗ này không chỉ để mua bán hàng hóa, đi tiếp chút nữa còn có sảnh nhiệm vụ của căn cứ.
Nhiệm vụ chia làm hai loại và cố định và không cố định.
Cậu muốn đi xem không ?
Hàn An thở dài lắc đầu, Lưu Tịnh Ly cũng không ép, sảnh nghiệm vụ vẫn ở đó có chạy được đâu, muốn đến lúc nào chả được.
Thế là hai người lại sóng bước quốc bộ về, y như lúc đến.
Đi qua nơi bán ngọc thạch khi nãy, Hàn An chợt khựng lại.
Đôi mắt dán chặt vào một bức tượng bằng ngọc thạch trắng ngà.
Bức tượng điêu khắc một thiếu niên đang ngồi trong đài hoa, tuy không mặc quần áo nhưng chỗ nào nên che vẫn được che lại cẩn thận.
Bức tượng được điêu khắc tinh tế và tỉ mỉ đến từng cọng lông mi.
Từng nét biểu cảm được khắc họa hết sức chân thực.
Dáng vẻ hững hờ như không để tâm lại có chút coi thường.
Khi mắt cậu chạm nhau với đôi mắt ánh đỏ của bức tượng, không hiểu sao Hàn An lại cảm giác như có một luồng ác ý chạy dọc sống lưng.
Tiếng cãi vã bắt đầu vang lên, một người, hai người rồi ba người.
Những trận cãi cọ chuyển dần sang đám đá tay chân.
Cảnh vệ đã can ngăn nhưng tình hình chỉ tệ đi.
Một linh cảm thoáng xuất hiện trong đầu cậu.
Lưu Tịnh Ly đưa mắt nhìn cậu, rồi lại nhìn bức tượng trắng ngà.
Hai người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ.
Dây leo phá đất trui lên, phóng thẳng về phía bức tượng.
Âm thanh vỡ vụn vang lên, từng mảnh ngọc trắng rơi xuống mặt đất.
Cả không gian như bị ấn công tác dừng lại, động tĩnh kia bất chợt làm mọi người đột nhiên im lặng đến quên cả thở.
Người bán hàng đơ ra hai giây, bà ta không ngờ được Hàn An sẽ làm như thế.
Đến khi tỉnh táo thì đã quá muộn, tượng ngọc đã vỡ nát.
Hai mắt mụ long sòng sọc, thét gào.
- Đồ ranh con, ai cho mày phá tượng ngọc của tao ! Cái loại báng bổ thần linh như mày xứng đáng thiên đao vạn quả ! Ngài nhất định sẽ không hỏ qua cho mày, ngài sẽ xẻ thịt lột da, uống máu lóc xương mày !!!
Mụ nói năng lộn xộn, tiếng mắng chửi lại lẫn vào một số âm tiết tượng thanh không rõ.
Không khó để đoán ra thân phận của mụ.
_ Thần linh ? Tôi không sợ.
- Hàn An không thèm nhìn người đàn bà, ngữ khí có phần khinh khỉnh.
Câu nói này càng làm cho mụ ta điên cuồng, cơ thể đầy mỡ rung lên bần bật, toan lao về phía trước tấn công Hàn An.
_ Trong này chỉ có mình bà là người của tà giáo hay còn ai khác.
Người đàn bà luôn miệng thóa mạ Hàn An, không biết vô tình hay cố ý làm lơ câu hỏi của Lưu Tịnh Ly.
Hắn cũng không nghĩ mụ sẽ ngoan ngoãn khai liền, dù sao căn cứ không thiếu cách cạy miệng mụ.
Cơ thể bầy hầy của mụ thế mà khỏe kinh người, cậu phải dùng đến ba sợi dây leo to mới giữ được mụ.
Lưu Tịnh Ly gọi cảnh vệ, hơn bảy người hợp sức mới lôi bà ta đi được.
Tượng ngọc đã vỡ, Hàn An không yên tâm lắm nên lần nữa đập nó thành bột mịn, dùng một mồi lửa thiêu cháy.
Lửa vừa bắt vào đống bột đã cháy lên phừng phừng, ảnh lửa đỏ chuyển dần sang đen.
Hết sức kì lạ.
Ngọn lửa nhỏ dần rồi tắt ngúm, bột mịn cũng biến mất hoàn toàn.
Lúc này cảm giác tà ác đè năng trên người Hàn An mới tản đi.
Mọi người cũng như tỉnh từ cơn mê, nhất thời hoài nghi những động của mình.
Lưu Tịnh Ly cần phải giám sát tra khảo người đàn bà nên không đưa Hàn An về được.
Cậu khoát tay tỏ ý không sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...