_ A Hòa ! Ai cho mày ăn vụng, cái đó phải chờ mấy anh chị đội trưởng về rồi mới được ăn !
A Hòa bị gọi tên, bàn tay định bốc thức ăn dừng trên không chung rồi lại thản nhiên hạ xuống.
Lấy một miếng thịt nhét vào miệng.
Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
- Tao cứ ăn đấy, đợi mấy người kia về thì biết đến bao giờ ? Tao đói thì tao ăn thôi.
Chả lẽ các anh còn cấm tôi ăn ?
Câu cuối cùng là nói với Hàn An.
Cậu thật lòng không hiểu, ai cho đứa nhỏ này dũng khí để hết lần này đến lần khác vênh váo với bọn cậu.
Nó không có dị năng, cũng không có trí tuệ, càng không có phẩm cách thì dựa vào đâu mà nó nghĩ bọn cậu sẽ có lòng bao dung vô hạn với một người như thế ?
Hàn An vừa định lên tiếng thì Hoàng Giám Vũ đã từ trên lầu đi xuống.
Cậu ta nói với Hàn An bé Dâu Tây đã tỉnh, đang liên tục tìm Hàn An.
Giờ bé đang ở cùng Đồng Đồng và Tiểu Q.
Cậu gật đầu rồi dặn mấy đứa nhỏ nhớ dọn dẹp, sau đó lên lầu.
Hoàng Giám Vũ ra hiệu cho mấy đứa nhỏ trước tiên đừng làm gì.
Cậu ta nhìn chằm chằm A Hòa, tinh thần lực màu trắng lan ra trong không khí.
A Hòa bị nhìn đến khó chịu, nó đang định hằn học đá đểu Hoàng Giám Vũ thì phát hiện mình không nói được, tay chân cũng không nghe theo lệnh mình mà đi vào trong bếp bắt đầu dọn dẹp.
Nó không hiểu cơ thể mình bị làm sao, khuôn mặt hết sức khó chịu nhưng tay chân vẫn làm lia lịa.
_ Muốn ăn thì phải làm em trai ạ.
- Cậu Ta nhún vai nói với A Hòa.
Mấy đứa nhìn Hoàng Giám Vũ, đồng loạt giơ ngón cái.
Hoàng Giám Vũ cũng cảm thấy khá vui, không phải vì dằn mặt A Hòa lại một cú.
Mà vì cậu ta đã sử dụng dị năng nhuần nhuyễn hơn rồi.
Cứ theo đà này, cậu ta sẽ thành dị năng giả hệ tinh thần mạnh nhất, em trai Vũ mơ mộng.
Đến khi A Hòa dọn dẹp nhà bếp xong thì Lưu Tịnh Ky và hai người kia đã về.
Đảo mắt một vòng không thấy bóng dáng cậu thiếu niên đâu, hắn hỏi.
_ Hàn An đâu rồi ?
_ Ui cha, em lù lù ở đây mà anh còn chả hỏi.
Cậu ấy đang ở trên lầu với bé Dâu Tây và Đồng Đồng rồi.
Hoàng Giám Vũ nở nụ cười ba phần đá đểu bảy phần trêu ghẹo nói với Lưu Tịnh Ly.
_ Chú ở đây rồi thì cần gì hỏi nữa, dở à.
- Trần Lập Đông theo thói quen định cốc vào đầu Hoàng Giám Vũ một cái, nhưng bị cậu ta đoán được.
Hoành Giám Vũ không chần chờ mà nhảy ra sau Phạm Hoan Hoan cầu bảo vệ.
Mấy đứa nhỏ một bên nhìn, muốn cười mà không dám.
_ Lớn rồi mà như trẻ con.
- Hoan tỷ ấn đầu Hoàng Giám Vũ xuống, cong khóe miệng nói.
Rồi cô nàng quay ra nhìn mấy đứa nhỏ.
- Bọn chị đã liên hệ với căn cưa Ngọa Long rồi, họ cũng đã đồng ý nhận các em.
Nhưng với một điều kiện đó là mấy đứa phải tự hiểu lấy mình, mấy trò chơi xấu hay thái độ xấc xược lúc còn ở núi Bạch Vân phải vứt hết đi cho chị.
Căn cứ Ngọa Long cũng không phải nơi chỉ ăn không làm, lười biếng thì chỉ có rỗng bụng thôi, họ cũng sẽ không vì các em là còn nhỏ mà để các em ăn không ngồi rồi đâu.
Phạm Hoan Hoan ngừng nói, Trần Lập Đông ngay lập tức tiếp lời.
_Chị Hoan nói phải đó, bọn anh cũng đã bàn bạc với cao tầng bên đó rồi, nếu đứa nào phạm lỗi, nhỏ thì phạt nhỏ lớn thì phạt lớn.
Không vì ai mà khoan nhượng cả.
Nhưng các em yên tâm, mọi người ở đó rất tốt, chỉ cần thái độ của các em tốt, họ sẽ không để các em phải thiệt.
Nói chung, chỉ cần biết điều và chăm chỉ là các em sẽ sống tốt.
_ Nếu không muốn đến căn cứ Ngọa Long thì giờ có thể đi luôn, chứ đừng mang cái tư thái ta là ông nội thiên hạ đến đó rồi lại bị đuổi đi.
Đội trưởng Lưu lạnh nhạt nói thêm một câu.
Mấy đứa trẻ hít sâu, không ai có ý định rời đi.
Vì chúng thừa hiểu tương lai của mình sẽ về đâu khi bỏ đi.
Ngày cả A Hòa luôn xấc xược cũng thu liễm biểu tình.
_ Được rồi, ăn cơm thôi nào.
Hoàng Giám Vũ vỗ tay hai cái, thu hút sự chú ý của mọi người.
_ Vậy tôi lên gọi Hàn An.
- Phạm Hoan Hoan nói.
.
Chiếc xe đi vào một dãy biệt thự cao cấp, không ai nói với ai câu gì.
Một lúc sau, Hàn An mới phá vỡ cục diện im ắng này.
_ Anh đã trao đổi gì với Trình Tức để họ nhận mấy đứa nhỏ.
Lưu Tịnh Ly giữ nụ cười trên môi, hắn nói.
- Tôi nói cho họ cách dùng tinh hạch.
Hàn An hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu nhận ra, kiếp trước người ta phát hiện ra cách dùng tinh hạch cũng là gào khoảnh thời gian này.
Giờ Lưu Tịnh Ly nói cho Trịnh Tức biết, rồi sẽ càng thêm nhiêu hên biết.
Sự kiện trên hai thời không khác biệt vô tình trùng khớp lại với nhau.
Chiếc xe trở về sự im lặng lúc đầu.
Rất nhanh, họ đã đến một căn biệt thư nom có vẻ hình thường nhất.
Trước cổng biệt thự, Trình Tức và hai người con trai khâm đã đứng chờ sẵn, thấy xe của [ Tịnh Sương ] đến liền tiến lại đón.
Anh ta vỗ vai Lưu Tịnh Ly chào
hỏi mấy câu rồi quay sang giới thiệu với hai người đằng sau.
_ Đây là những người anh đã nói đấy.
- Anh ta dừng lại rồi hướng về phía [ Tịnh Sương ] và mấy
đứa nhỏ.
- Còn đây là người yêu tôi Lâm Phi, bên cạnh là anh em tốt của tôi Triều Thụ Quân.
Trình Tức đã rừng nhắc qua với mọi người về người yêu anh ta, nhưng không ngờ đó lại là nam.
Mọi người hơi ngạc nhiên nhìn họ.
Nhưng không ai là tỏ thái độ cả.
Tận thế cũng đến cả rồi, nam yêu nam thì đã sao chứ.
Lâm Phi quan sát một hồi, thấy không ai lộ ra hiểu tình chán ghét mới hài lòng gật đầu.
Trình Tức thấy vậy, biết bạn trai chấp nhận mấy người Lưu Tịnh Ly rồi nên thở phào một hơi.
Dù mới quen biết nhau được vài ba hôm nhưng anh ta có thể thấy được đội ngũ [ Tịnh Sương ] này lai lịch không nhỏ, hơn nữa ai cũng có thực lực làm người lại rất được.
Rất xứng đáng để kết giao.
Chỉ là bạn trai anh ta luôn mẫn cảm với người lạ, lần này [ Tịnh Sương ] có thể lấy được sự tán thưởng của Lâm Phi ngay lần đầu gặp mặt khiến Trình Tức vui vẻ không thôi.
Lâm Phi thấy anh ta còn đứng ngẩn ra đó cười toe toét thì đá anh ta một cái rồi mời mọi người vào nhà.
Trình Tức nhìn mấy đứa nhỏ đang xếp thành hàng cố tỏ ra ngoan ngoãn hết mức có thể, anh ta gật đầu hài lòng.
Anh ta bảo Triều Quân rót nước cho khách còn mình thi đi sắp xếp chỗ ở cho bọn nhỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...