Hàn An thu vật tư của [ Tịnh Sương ] vào không gian, nhưng cậu không để lẫn chúng với vật tư của mình mà xếp riêng ra.
Hàn An còn ghi lại từng loại vật phẩm của họ có số lượng bao nhiêu.
Hành động này khiến cho hào cảm của bốn người đối với cậu lại tăng thêm.
Sáng hôm sau, tổ đội [ Tịnh Sương ] và đội viên hờ Hàn An lên đường hướng tới thủ đô.
Đội ngũ đi đường vòng qua khu vực mà họ cho là nơi Huyết Đằng sống.
Cả quãng đường luôn có tang thi nhào đến nhưng đều bị năm người ăn ý phối hợp tiêu diệt.
Tiêu diệt một con tang thi cao cấp hệ thổ, Hàn An chú ý tới ánh mắt mãnh liệt và kiềm chế của Lưu Tịnh Ly.
Cậu nghĩ nghĩ một chút rồi nói với hắn.
_ Anh biết không, tiềm thức sẽ đưa ra một gợi ý gì đó về dị năng của mỗi người.
Giống như việc anh cảm thấy mình nên khoanh đáp an C trong một câu hỏi chưa biết vậy.
Lưu Tịnh Ly mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt như đang thăm dò suy nghĩ của cậu thiếu niên.
Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy khuôn mặt vẫn còn đọng lại đường nét trẻ con và ánh mắt vô cảm.
_ Cảm ơn đã nhắc nhở.
.
Đi cả một ngày cuối cùng đã đến ranh giới giữa Bắc Vũ và Lục Thị, đường cao tốc vốn rộng rãi giờ lại ngổn ngang các loại ô tô.
Trời cũng đã tối nên Lưu Tịnh Ly quyết đêm nay mọi người sẽ nghỉ lại trong xe.
Lâu lâu lại có tang thi bị âm thanh và mùi của con người thu hút nhào đến, nhưng may là chiếc xe của [ Tịnh Sương ] đã được cải tạo nên mới chịu đươc loại va chạm với cường độ lớn này.
Hàn An từ không gian lấy bánh quy và nước chia cho mọi người, miệng thì liên tục trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của Hoàng Giám Vũ.
_ Hàn An, không gian của cậu có để được vật sống không ?
_ Có.
_ Vậy nó có rộng không ?
_ Cũng tương đối.
_ Vậy không gian của cậu có linh tuyền không ? Cái loại nước suối uống cái là trị được bách bệnh ấy.
À còn nữa không gian của cậu có truyền thừa không ? Có phải nó là do một vị đại năng tu chân giới cách đây mấy vạn năm để lại không ?!!
_ Bớt đọc tiểu thuyết lại đi anh trai.
Đây là dị năng cá nhân của tôi, không phải truyền thừa gì đó đâu.
_ À, vậy...
Hoàng Giám Vũ còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Phạm Hoan Hoan ngăn lại.
Đôi mắt cô nhìn về phía trước một cách cảnh giác.
Hoàng Giám Vũ và Hàn An theo đó nhìn ra ngoài, cảnh tượng kia khiến cho người ta sởn gai ốc.
Gần một trăm con tang thi da dẻ xanh lét, quần áo rách nát đứng đó như những bức tượng.
Mặc dù chúng nhắm mắt, nhưng thi thoảng cổ họng vẫn phát ra tiếng gầm gừ đặc trưng của quái vật.
_ Chuyện quái gì đây chứ ? - Phạm Hoan Hoan nhỏ giọng hỏi.
_ Có vẻ chúng bị ai đó điều khiển rồi.
Nhưng kẻ điều khiển là tang thi hay con người thì còn chưa rõ.
Lưu Tịnh Ly nhìn những con tang thi đứng bất động, cho ra kết luận.
Hàn An nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, kí ức đã phai mờ như một tấm kính bám bụi được lau sạch, hiện rõ trước mắt cậu.
Đoàn người vội vã rời đi trong bão tuyết, phần lớn đều là học sinh cao trung, một vài người là giáo viên.
Bọn họ chỉ là người bình thường, vượt qua rất nhiều nguy hiểm đi từ trung tâm thành phố tới đây, hi vọng có thể đến Lục Thị tìm kiếm một cơ hội sống.
Tuyết lớn rồi đến tang thi thăng cấp, để đi được đến đây, họ đã chết rất nhiều người.
Đoàn người đi tới ranh giới giữa Bắc Vũ và Lục Thị thì thấy những con tang thi xếp thành hàng.
Ở phía sau, một thanh niên ba mươi tuổi ngồi trên ghế gỗ người khoác áo lông.
Vẻ mặt ngạo nghễ nói với họ.
_ Chào các bạn nhỏ, đây là trạm thu phí của tôi.
Muốn đi qua thì mỗi người 4 thùng bánh quy, 2 thùng mỳ gói.
Hoặc đồ ăn khác đều được, có bao nhiêu giao bấy nhiêu.
Vũ khí hay dược phẩm cũng được.
Một nam sinh nghe vậy không phục tiến lên đôi co với thanh niên.
_ Dựa vào đâu mà chúng tôi phải giao nộp vật tư cho anh ?! Đây vốn là đường đi chung, anh dưa vào cái gì mà ở đây thu phí của chúng tôi ?!!!
Thanh niên đợi nam sinh nói hết mới mỉm cười trả lời.
- Đương nhiên là dựa vào các bé cưng của tôi rồi.
- Đoạn, hắn vung tay.
Một con tang thi lập tức nhào lên cắn đứt cổ nam sinh.
Tiếng nhai nuốt vang vọng không gian, hình ảnh đáng sợ cùng với cái lạnh cắt gia cắt thịt hòa vào nhau, tạo nên một thước phim kinh dị quay chậm.
Đoàn người bị dọa đến hoảng chỉ có thể cầu xin hắn.
_ Tôi xin ngài, thưa ngài, chúng, chúng tôi chỉ là người bình thường.
Đi từ trong thành phố đến đây đã chết rất nhiều người thì làm sao có nhiều đồ ăn như vậy, càng không nói đến vũ khí hay vật phẩm.
Xin ngài, xin ngài hãy từ bi hỉ xả mà cho chúng tôi đi qua, chúng tôi sẽ nhớ ơn ngài suốt đời !!
Hình như thanh niên đã nghe đến mòn tai những lời thế này, hắn ngoáy lỗ tai, gương mặt hiện lên sự khinh bỉ.
Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn, hắn nói.
_ Tôi có thể cho các người đi qua đây.
Chỉ cần để lại một người làm đồ ăn cho các bé cưng của tôi.
Thế nào ? Phúc lợi này không phải ai cũng có đâu nhé ?
Đoàn người vốn vì câu đầu tiên của hắn mà có chút hi vọng, nhưng lại bị những câu sau của thanh niên đẩy xuống vực sâu.
Nhưng nếu không làm theo, tất cả bọn họ sẽ bị tang thi ăn thịt.
Đoàn người bắt đầu cãi nhau.
Không ai trong số họ muốn bản thân là người ở lại.
Giờ phút này, bản chất của con người được bóc lột trần trụi.
Bỗng một nam sinh la lên với đám đông.
_ Tại sao lại chọn tôi ?!! Sao không chọn cậu ta ấy!
Nam sinh vừa nói vừa chỉ vào một thiếu niên trầm lặng.
Thiếu niên không dám tin nhìn cậu ta, muốn nói gì đó nhưng lại bị nam sinh ngắt lời.
Cậu ta hướng thanh niên nói to.
_ Chỉ cần một người thôi đúng không ? Anh sẽ để chúng tôi đi đúng không ? Chúng tôi chọn cậu ta ! Anh xem cậu ta trắng trẻo xinh đẹp như vậy, anh muốn" chơi " thế nào cũng được.
Không muốn " chơi " cũng có thể ném cho tang thi của anh ăn.
Rất hữu dụng !
Thiếu niên nhìn người bạn chơi từ thời cấp hai, nụ cười rạng rỡ đã bị thay thế bằng nụ cười vặn vẹo.
_ Chúng ta là bạn thân mà Hình Quang !
_ Đúng thế.
- Cậu nam sinh gật đầu - Nên cậu sẽ không để tôi chết đâu.
Đúng không Hàn An ? Họ muốn tôi ở lại, nhưng tôi không muốn chết !! Nên cậu hãy thay tôi, thay mọi người ở đây xuống địa ngục đi nhé.
Một người vì mọi người mà, Hàn An.
Những người khác không ai phản đối, vì chỉ cần không phải người chết là họ thì hết thảy đều là công bằng.
Trước khi rời đi, họ còn lấy hết vật tư dùng được trong ba lô của Hàn An.
Rồi sau đó thế nào nhỉ ?
Thanh niên kia quả thực coi cậu thiếu niên ấy thành trò chơi.
Hắn khống chế tang thi tấn công cậu, nhưng không để chúng cắn hoặc cào cậu.
Hắn bỏ đói cậu thời gian dài.
Những vết thương do bị quăng quật cứ nhiều lên, do không được chữa trị nên mưng mủ.
Cơ thể bị bỏ đói đến suy yếu.
Vào một ngày, cậu dùng hết sức chạy vào khu rừng gần đó, gieo mình xuống từ vách núi cao.
Hồi ức kết thúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...