Sau khi mạt thế tiến đến, Dương Mai gặp qua những thứ tang thi kia, lúc ấy liền hù dọa ngất đi, sau đó cũng nhìn thấy tang thi thì chân tay liền mềm nhũn đi, sau khi tiến vào căn cứ, liền không còn có đi ra ngoài qua, cũng từ đó liền chưa thấy qua tang thi. Nhưng là ở trong căn cứ tin tức về tang thi vẫn luôn có, bà ta biết rõ tang thi đã càng ngày càng trở nên lợi hại, Dương Mai nghe thấy có tang thi liền sợ hãi, vì vậy ngoan ngoãn nghe lời, không hề nói muốn đi tìm Thẩm Hoa Vinh nữa.
Mà Thẩm Hoa Vinh sau khi một phen sảng khoái, liền đưa cho mỹ nữ kia một khối bánh mì cuối cùng, hắn hài lòng, mỹ nữ cũng đủ vừa lòng.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh vẫn đói bụng, trong phòng thức ăn đều bị hắn đưa hết cho Thẩm Duyệt rồi, chỉ có thể gọi điện thoại cho Vân Khởi,
"Tiểu Khởi a, những thứ thức ăn kia cha ăn xong rồi, lại đưa tới cho ta chút đi."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói mặc dù khách khí, nhưng ngữ điệu lại cao cao tại thượng, làm cho Vân Khởi cười lạnh một tiếng nói:
"Ta cấp cha những thứ đó là lương thực vừa đủ cho một tuần lễ, chưa đến tuần sau, ta sẽ không cho cha thêm một chút thức ăn nào a."
Vân Khởi nói xong, liền cúp điện thoại, Thẩm Hoa Vinh lúc này liền ngốc rồi.
Vân Khởi quả thật là cho người đưa thức ăn cho Thẩm Hoa Vinh mấy lần, nhưng không ai nói cho hắn biết, đó là số lượng thức ăn một tuần lễ của hắn, hiện tại mới đi qua hai ngày, không có thức ăn, năm ngày tiếp theo, hắn phải làm sao a?
Thẩm Hoa Vinh phát hoảng rồi, biết rõ Vân Khởi bây giờ là nói được là làm được, vì vậy vội vàng lấy điện thoại gọi cho Vân Khởi, nhưng Vân Khởi cũng không tiếp máy.
Thẩm Hoa Vinh vội vàng ra cửa phòng, liền muốn đi đến công hội tìm kiếm Vân Khơi, nhưng Vân Khởi hiện nào có thời gian đi gặp hắn?
Thẩm Hoa Vinh không có nhìn thấy Vân Khởi, đành phải ỉu xìu trở về phòng ở, nhìn xem tủ lạnh rỗng tuếch, nghe từ trong bụng không ngừng truyền đến âm thanh đói bụng, Thẩm Hoa Vinh lại đói bụng.
Thẩm Hoa Vinh hiện tại đã hối hận đem thức ăn đều cấp Thẩm Duyệt, nếu như cho thêm hắn một cơ hội, hắn tuyệt sẽ không đem thức ăn cấp Thẩm Duyệt.
Những thứ thức ăn kia, mặc dù không ít, nhưng vẫn không đủ cho cả một tuần lễ ăn dư giả mỗi ngày chỉ có thể ăn hai khối bánh mì, nhưng là bây giờ một điểm đồ vật cũng bị mất, Thẩm Hoa Vinh chỉ có thể nghĩ tới ngày mai lại đi tìm Vân Khởi.
Hắn cũng không tin, Vân Khởi thật có thể trơ mắt nhìn xem hắn chết đói. Nhưng ngày hôm sau thời điểm khi Thẩm Hoa Vinh đi tìm Vân Khởi cũng không gặp được cô ấy.
Thẩm Hoa Vinh ngồi ở cửa lớn ngồi một ngày, đói bụng một ngày, cũng không có nhìn thấy Vân Khởi.
Thẩm Hoa Vinh chỉ có thể oán hận rời đi, nghĩ tới Vân Khởi nhất định sẽ không mặc kệ hắn, Thẩm Hoa Vinh buổi tối lại đói bụng cả đêm.
Ngày hôm sau, Thẩm Hoa Vinh trên mắt cuồng thâm, sáng sớm an vị ở cửa lớn chờ Vân Khởi.
Ngoài căn cứ động tĩnh động vật biến dị càng lúc càng lớn, những thứ quái vật giống như cá kia càng ngày càng nhiều, chim nhỏ sau khi biến dị, so với người còn lớn hơn, cả ngày bay xoay quanh ở bầy trời căn cứ, làm như ở điều tra căn cứ vậy.
Vân Khởi mấy ngày nay đúng là bề bộn nhiều việc, sáng sớm ra khỏi tòa nhà căn cứ, liền muốn đi tìm Khung Chỉ thương lượng một chút chi tiết phòng thủ, mới ra khỏi cửa liền nhìn đến Thẩm Hoa Vinh chờ ở bên ngoài.
Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy Vân Khởi theo từ trong tòa nha đi ra, gấp rút mừng rỡ nghênh đón
"Tiểu Khởi, Tiểu Khởi"
Thẩm Hoa Vinh lớn giọng hấp dẫn không ít người chú ý, bên cạnh Vân Khởi đi theo một vài dị năng giả cao cấp, bọn họ nghĩ muốn tiến lên ngăn cản Thẩm Hoa Vinh, lại bị Vân Khởi ngăn cản.
Vân Khởi nhìn xem Thẩm Hoa Vinh đi tới bên cạnh cô.
"Tiểu Khởi a..." Thẩm Hoa Vinh mặt lộ vẻ nịnh nọt "Ngươi xem cha khẩu vị tương đối lớn, thức ăn đã bị cha ăn xong rồi, ngươi có thể hay không cho thêm cha một chút thức ăn a?"
Vân Khởi nhìn vẻ mặt vui cười Thẩm Hoa Vinh, mở miệng nói:
"Đưa thức ăn cho ngươi, để cho ngươi cùng nữ nhân lên giường?"
Sau đó nhìn Thẩm Hoa Vinh đột nhiên biến sắc, không đợi hắn nói chuyện, lại nói:
"Một tuần lễ, ta cấp ngươi một thùng mì ăn liền, một túi bánh mì to, một túi chân giò hun khói, hai lon thịt hộp, chẳng lẽ còn không đủ ngươi ăn?"
Một túi chân giò hun khói, hai lon thịt hộp sớm đã bị Thẩm Hoa Vinh ăn sạch, hơn nữa hắn còn một hơi ăn cả năm túi mì ăn liền. Hắn vốn tưởng rằng những thứ thức ăn kia là cung ứng số lượng vô hạn, có thể thoải mái ăn, hắn trả cho những phụ nữ lên giường với hắn không ít thức ăn, còn dư lại kỳ thật không nhiều lắm.
Nhưng những thứ thức ăn này, ở căn cứ coi như đó cũng là đãi ngộ tương đối khá rồi, rất nhiều dị năng giả cao cấp, một tuần lễ đều không nhất định có thể ăn có những thứ thức ăn này, một người bình thường một tuần lễ có thể ăn nhiều thức ăn như vậy, thật sự là xa xỉ.
Bây giờ bọn họ nghe hội trưởng hướng người cha cặn bã của cô cấp nhiều thức ăn như vậy, thế nhưng người cha cặn bã của hội trưởng còn chưa đủ, tất cả mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt khinh bỉ vào hướng Thẩm Hoa Vinh. Thẩm Hoa Vinh tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt xem thường của người khác hướng về phía hắn, nhưng Thẩm Hoa Vinh cũng nhìn ra được, những người bên cạnh Vân Khởi này vừa nhìn cũng biết không đơn giản, hắn không dám đắc tội, chỉ có thể cười hắc hắc hai tiếng
"Tiểu Khởi a, cha biết rõ cha sai rồi, ngươi cho thêm cha một chút, cha nhất định để ăn dần, nhất định để mình dùng."
"Cha?" Vân Khởi đột nhiên đối Thẩm Hoa Vinh nhẹ nhàng cười một tiếng, cười quá mức sáng lạn làm cho Thẩm Hoa Vinh trong lúc nhất thời tâm tình có chút lung lay.
"Cha, ta không thể vì ngài mà phá hư quy củ, ngài yên tâm, tuần sau, ta nhất định đem thức ăn đưa đến cửa cho ngài, hiện tại ngài chỉ cần đem thức ăn ngài đưa cho Dương mai cầm về, như vậy ngài cũng không cần đói bụng, " Vân Khởi giọng nói dịu dàng, ngược lại nói ra lại làm cho Thẩm Hoa Vinh như rớt vào hầm băng.
Người ngoài nghe thấy cũng đối với Thẩm Hoa Vinh càng thêm khinh bỉ, trước khinh bỉ Thẩm Hoa Vinh hai ngày liền ăn hết nhiều như vậy thức ăn, nhưng nguyên lai không phải là do ăn hết rồi, mà là đem thức ăn hội trưởng cho đưa cho kẻ thù của hội trưởng.
Dương Mai là mẹ kế của Vân Khởi, hơn nữa tin tức nói bà ta đối với Vân Khởi thật không tốt, sớm đã bị người truyền đi, thậm chí một số người quả thực coi Vân Khởi là cô bé lọ lem ở mạt thế vậy.
Vì vậy tất cả mọi người đều đồng tình với hội trưởng đại nhân của bọn họ, nguyên lai hội trưởng đại nhân của bọn họ thời thơ ấu trải qua khổ như vậy, cái người mẹ kế kia thật sự là quá ghê tởm.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Hoa Vinh ánh mắt liền từ khinh bỉ biến thành chán ghét, hừ, người như vậy, hội trưởng bọn họ ngược lại giúp hắn dưỡng lão, hội trưởng của bọn họ thật sự là quá thiện lương, hội trưởng bọn họ thật sự là rất có trách nhiệm a, đi theo hội trưởng đại nhân như vậy, trong lòng bọn họ thấy thiết thực, yên tâm.
Thẩm Hoa Vinh không nghĩ tới tiểu tiện nhân Vân Khởi này thế nhưng đã biết chuyện chính mình đưa thức ăn cho Thẩm Duyệt, cô ta là làm sao mà biết được?
Nhưng cho ra đi thức ăn như thế nào làm sao hắn lại cầm về, thật sự là thật không có phong độ.
Vì vậy Thẩm Hoa Vinh lại cười hai tiếng nói
"Ha ha, Tiểu Khởi a, cha sai rồi, Tiểu Duyệt nói như thế nào cũng là chị gái của ngươi, con bé tìm đến cha, cha thật là không có biện pháp, ngươi liền thông cảm cho cha một chút, được hay không?"
Vân Khởi không nói gì, chỉ là giống như cười mà như không trào phúng nhìn xem Thẩm Hoa Vinh.
Vân Khởi kia ánh mắt tựa hồ mang theo trào phúng, làm cho trong nội tâm Thẩm Hoa Vinh muốn phát hỏa, tự đè xuống lửa giận trong lòng, lại nói:
"Tiểu Khởi a, cha biết rõ sai rồi, về sau sẽ không đưa cho bọn họ thức ăn nữa, ngươi liền xem, cha hai ngày nay chưa có được ăn một miếng cơm, đưa cho cha một chút thức ăn đi."
Thẩm Hoa Vinh giọng nói đã bắt đầu cầu khẩn, Vân Khởi trong nội tâm cười lạnh, trên mặt lại làm một bộ vẻ mặt thương xót
"Cha, ngươi thật sự là quá làm ta thất vọng rồi."
Vân Khởi nói xong, liền vẻ mặt thương tâm mang lấy thủ hạ đi rồi.
Gặp hội trưởng đại nhân nhà mình thương tâm, những người đi ở bên cạnh hội trưởng tất cả đều dùng ánh mắt hung ác trừng mắt Thẩm Hoa Vinh.
Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy Vân Khởi muốn rời đi, nghĩ muốn tiến lên ngăn trở, lại bị hội viên bên cạnh dùng ánh mắt hung ác trừng cho đứng tại nguyên chỗ không dám nhúc nhích chút nào.
Đám người đi xa, Thẩm Hoa Vinh mới xụi lơ trên mặt đất, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Thẩm Hoa Vinh đã hai ngày không có ăn cơm, đã sớm đói tới chân tay mềm nhũn, bên ngoài thời tiết lại lạnh lẽo, Thẩm Hoa Vinh chỉ cảm thấy toàn thân máu đều muốn đông lạnh thành băng, âm thầm hận, trở về phòng.
Trở về đến trong nhà, Thẩm Hoa Vinh ngồi ở trên giường, chỉ có thể nhịn đói nghe từng đợt tiếng kêu đói từ trong bụng truyền đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...