Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn


Tình cảnh Trịnh Gia hiện tại thực vi diệu, hắn hiện tại đang ở khu phòng lều, chung quanh có không ít người thường vây quanh hắn, già cả lớn bé, nam nữ đều có, từng đôi mắt khát vọng nhìn hắn, khiến hắn khó có thể di động bước đi.


Bên ngoài khu lều được mọi người dựng lên rào chắn, một ngọn lửa nhanh chóng đốt lên lan can chắn, ngăn trở đám thú biến dị muốn tới gần.


Mắt thấy mỹ vị ở phía trước mà không thể ăn được, nhóm thú biến dị cũng gấp đến độ dậm chân.


Có vài con thú biến dị chờ không được dứt khoát thay đổi hướng đi sang bên kia, dù sao căn cứ này cũng không chỉ có chỗ này có đồ ăn, chúng nó lại đi tìm kiếm chỗ khác.


Ngày thường nhóm thú biến dị này đều bị áp chế, săn bắt đồ ăn đều là động vật trong núi, lúc này đã không còn con cóc áp chế, toàn bộ tranh nhau xuống núi, cũng nếm thử mỹ vị nhân loại.


Đương nhiên, những đồ ăn này ngon nhất vẫn là hài tử cùng dị năng giả, người trước non nớt ngon miệng, người sau có thể gia tăng năng lượng cho chúng nó.


Năng lượng, cũng đồng nghĩa với năng lực, năng lực đại biểu cho việc có thể cướp đoạt càng nhiều đồ ăn hơn.



Đây là pháp tắc sinh tồn của thế giới động vật.


“Anh Trịnh Gia, anh dẫn chúng ta đi thôi……” Một bé gái khóc sướt mướt lôi kéo tay Trịnh Gia.


Nhiều đôi mắt nhìn hắn như vậy, nhiều ánh mắt khát cầu hắn như vậy, Trịnh Gia không có biện pháp làm như không thấy.


Hắn biết rõ đáng lẽ ra hắn phải đi bãi đỗ xe lái xe, nhưng không nghĩ tới trên đường bị bé gái kia kéo đến nơi này, nhiều người già cũng trẻ em như vậy, hắn không có biện pháp trơ mắt nhìn bọn họ táng thân trong miệng thú biến dị, vì thế hắn một bên ngăn cản thú biến dị công kích, một bên tận khả năng giúp bọn họ tìm nhiều củi làm thành lan can đưa bọn họ vào trong đó bảo hộ.


Chờ ngọn lửa bốc cháy lên, tạm thời đem đám thú biến dị ngăn cách ra bên ngoài.


Nhưng lửa cũng sẽ có thời điểm tắt.


Trịnh Gia suy sụp phát hiện, hắn căn bản cứu không được mọi người, tuy rằng hắn rất muốn làm như vậy.


Nếu hiện giờ Cố Ngọc ở chỗ này sẽ làm như thế nào?

Trịnh Gia tâm địa mềm mại, nhưng Cố Ngọc bất đồng, nếu cả hai gặp phải cùng một lựa chọn, hắn tin tưởng cô có thể thực mau mà đưa ra quyết định lấy hay bỏ.


Hắn cũng biết, mệnh người khác không quan trọng bằng mệnh của mình, hắn còn muốn cùng Cố Ngọc đi tiếp mai sau.


Biết là một chuyện, lý trí cũng nói cho hắn nên đi luôn, nhưng bị những đứa trẻ này lôi kéo, hắn cảm thấy hai chân tựa giữ treo lên ngàn, làm cách nào cũng không thoát ra được.


“Trịnh Gia, vừa rồi cậu bị thương, tôi băng bó giúp cậu một chút.” Một cô gái mặc một thân áo lông vũ hồng nhạt từ trong đám người di tới bên cạnh Trịnh Gia, cô lớn lên còn tính là khả ái thanh tú, chỉ là tóc đen có chút dơ bẩn, nhưng so với mấy người ở khu lều, cô đã xem như sạch sẽ.


Trịnh Gia ngẩn người, tay đã bị cô gái nâng lên, chỉ thấy trong tay cô ta chảy ra một dòng nước trong suốt, rất nhanh liền đem vết thương trên mu bàn tay hắn từng chút rửa sạch, tiếp theo mới lấy ra chiếc khăn tay sạch sẽ đem miệng vết thương hắn băng bó lại, cột thành một nút kết xinh đệp.



Ở trên chiếc khăn kia còn thêu một con bướm đang giương cánh bay, thoạt nhìn linh động lại mỹ lệ.


“Cảm ơn.” Trịnh Gia thu hồi tay, nhìn cũng không nhìn thêm cô gái kia một cái liếc mắt, mà là đem ánh mắt chuyển về phía nơi xa hắc ám, ngay lúc này hắn thế nhưng còn nghĩ có thể nhìn thấy Cố Ngọc, chờ đợi bóng dáng của cô đột nhiên xuất hiện.


Hắn thật sự quá mềm yếu, cũng quá do dự không quyết đoán.


Diệp Mỹ Hoa trong mắt hiện lên thần sắc thất vọng, chợt rũ xuống tay.


Cô là thủy hệ dị năng giả, ở trong căn cứ cung cấp nước cho mọi người, bản thân không có sức chiến đấu gì đặc biệt, nhưng nước là đồ vật không thể thiếu trong cuộc sống của nhân loại, càng không nói tới hiện tại nguồn nước rất thiếu hụt.
Cho dù ở bên ngoài tìm được nguồn nước, cũng cần phải xác định nguồn nước có bị ô nhiễm hay không, nếu bị thú biến dị hoặc người biến dị làm cảm nhiễm nguồn nước, nhân loại sẽ không thể sử dụng.


Ngày này cô vừa vặn đến khu lều cung cấp nước, nước ở khu lều rất đắt đỏ, những người này thường là phải trả giá rất nhiều sức lao động hoặc là vật tư mới có thể đổi được nước sạch sẽ, mà nước cũng chỉ đủ để bọn họ dùng để ăn uống.


Mà thời điểm Diệp Mỹ Hoa ở chỗ này phóng thích nguồn nước dự trữ, tai nạn cứ như vậy bạo phát, nhanh đến mức cô căn bản đều không kịp phản ứng lại.


Có rất nhiều người ở trước mặt cô bị thú biến dị nhảy lên cắn nuốt gục ngã, cô sợ tới mức run bần bật, nguyên tưởng rằng chính mình cũng chạy không thoát được vận mệnh như vậy.
Thế nhưng lúc này Trịnh Gia từ trên trời giáng xuống, lưỡi dao gió như lợi kiếm chặt đứt đầu con hồ ly biến dị sắp tấn công cô, cũng cứu tánh mạng cô.


Lúc ấy Diệp Mỹ Hoa xem đến mắt choáng váng, người nam nhân này anh tuấn tuổi trẻ, có năng lực hơn nữa lại thiện lương, cô biết chỉ cần luôn ở bên cạnh hắn, có lẽ cô có thể tránh được một kiếp.



“Chúng ta làm sao bây giờ đây Trịnh Gia?” Một cụ ông nôn nóng nhìn về phía Trịnh Gia, toàn bộ hỵ vọng của bọn họ đều ký thác trên người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này, mắt thấy lửa sắp tàn.
Lúc ấy cũng là lúc đám thú biến dị đang chờ bên ngoài sẽ nhảy vào, Trịnh Gia có thể cứu mấy người?

Ai cũng đều không muốn chết!

“Vừa rồi tôi kêu các người đi lấy vũ khí đâu, mặc kệ là cái gì cũng được, các người phải làm tốt chuẩn bị tự vệ.” Trịnh Gia phục hồi tinh thần, nhanh chóng cùng những người này dặn dò, hắn chỉ có một đôi tay bảo hộ không được hết tất cả mọi người, những người này cũng cần thiết tự mình đi chiến đấu, không thể trước sau đều trông cậy vào hắn.


“Này sao được? Chúng tôi đều là người già, nơi nào sẽ đánh thắng được đám thú biến dị này?!” Cụ ông quyết đoán không làm, bọn họ đều trông cậy vào Trịnh Gia đứng ra bán mạng cho bọn họ, dốc hết sức lực bảo hộ bọn họ, nhưng hiện tại Trịnh Gia đang nói cái gì vậy, còn để cho bọn họ tự vệ, có lầm hay không?

“Đúng vậy Trịnh Gia, chúng tôi không có sức chiến đấu, cậu đến phụ trách bảo hộ chúng tôi!”

“Cậu là dị năng giả, cậu phải




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui