Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn


Trong bóng đêm, có thứ gì đó đang lặng lẽ thu hoạch sinh mệnh.


“Thứ gì?!”

“Bang bang!!”

Người hai bên đều có chút hoảng loạn, nguyên bản tiếng súng đã ngừng lại lần nữa vang lên.


“A!!”

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Cố Ngọc không dám ở lâu, hướng chỗ Cố Cẩn bọn họ ở bên kia mà đi, không có lão hổ ở một bên tạo khí tràng, những thú biến dị bắt đầu khởi xướng đánh lén.


Hưu!!!

Một đạo bóng xám trước mắt hiện lên, trảo cứng rắn sắc nhọn đang muốn hướng chỗ cô chộp tới, Cố Ngọc hạ eo hiểm hiểm né qua, xoay người một kiếm liền chém qua.


Một cái chân lông màu xám từ trên không trung rơi xuống kèm theo máu tươi văng tung tóe, một con thú lớn ầm ầm ngã xuống đất.


Cố Ngọc tập trung nhìn vào, mới phát hiện là một đầu sói xám!

Không xong, tới đây chính là bầy sói biến dị!

Chúng nó hung ác lại thị huyết, hơn nữa một lần xuất hiện là nguyên một đám, không chết không ngừng.



Cố Ngọc không dám chậm chạp, nhanh chóng tìm về chỗ Cố Cẩn, kết quả bọn họ đã cùng bầy sói giao tranh.


“Tỷ, chị mau tới bảo hộ Tiểu Đông!” Lôi điện trong tay Cố Cẩn cũng chưa từng đình chỉ chút nào, điện lưu diệt một con ác lang nhào lên, thuận thế đem Tiểu Đông đẩy qua Cố Ngọc.


Phải toàn lực chiến đấu, còn phải bảo vệ một đứa trẻ, Cố Cẩn cảm thấy có chút cố hết sức.


Nhưng Cố Ngọc gia nhập liền không giống nhau, hắc kiếm huy động chật kín không chút kẽ hở, phàm là ác lang nào đến chỗ cô cũng không hề tránh thoát kết cục bi thảm, nếu không phải bị chặt đứt chân thì chính là đầu lìa khỏi cổ, máu tươi trên những phần chi bị cụt còn lại đều chảy thấm ra đầy đất.


Phương Tử Di cũng đồng thời điều khiển vài khẩu súng bay lên không trung, viên đạn không ngừng bắn tới bốn phương tám hướng, tuy rằng không thể một kích mất mạng, nhưng tốt xấu có thể phân tán một chút hành động tấn công của sói xám.


Ngô Hữu Dân trong tay cũng nhiều thêm một khẩu súng, hắn dù sao cũng là quân nhân, kĩ năng bắn súng là cực chuẩn.


Lợi hại nhất chính là Minh Y, ở chung quanh một nhà bọn họ không có ác lang nào dám lên trước, từng khối khắc băng ác lang chính là tấm gương trước mắt chúng nó, dị năng Minh Y khiến cho chúng nó sợ hãi.


Bất quá ba mẹ Minh cũng chỉ có thể tránh ở phía sau Minh Y, hai người bọn họ không có sức chiến đấu, súng cũng không biết bắn, nếu có thanh đao trong tay có lẽ còn có thể huy động một chút.


Có lẽ là do Minh Y một người phải bảo hộ hai người khiến cho bầy sói bắt được chỗ trống.
Một con sói xám trộm cúi thấp người sờ soạng đi lên, nhân lúc đối phương không phòng bị đột nhiên chụp lấy chân Minh mẹ, kéo về phía sau.



“Y Y!” Minh mẹ kêu thảm thiết một tiếng, móng vuốt ác lang khảm vào thịt thật đau, bà cảm thấy chân mình rất nhanh sẽ bị cắt đứt.


“Mẹ!” Minh Y tiến lên muốn cứu Minh mẹ, nhưng hai ác lang khác lại nhào lên chỗ cô cùng Minh ba, cô chỉ có thể luống cuống tay chân ngăn cản, nhưng cái này không quan trọng bằng chuyện Minh mẹ đã bị kéo xa, bầy sói vây quanh đi lên.


Sắc mặt Minh Y tức khắc trắng bệch, cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sắp xảy ra.
Bị bầy sói nhào lên, mẹ của cô còn có thể cứu chữa sao?

Nói thì muộn, nhưng xảy ra lại rất nhanh, vô số dây mây bay vụt đến, cuốn những ác lang kéo ra phía sau.
Bầy sói bị đẩy lùi, bóng dáng Minh mẹ tức khắc hiện ra, tuy rằng khắp nơi trên thân thể đều có vết máu, nhưng người tốt xấu vẫn còn sống sót.


Một cây dây mây cuốn Minh mẹ ném trở về trong lòng Minh ba.


“Vợ à, bà có chuyện gì không?” Tay Minh ba ôm chặt Minh mẹ đều run lên, vừa rồi thật sự là sống chết trước mắt, ông cũng thiếu chút nữa cho rằng vợ mình không thể cứu được nữa.


Lại không nghĩ rằng hiểm nguy trùng trùng, còn có thể kéo trở về.


Dây mây cuốn vô số sói xám ở không trung quăng loạn, tiếp theo hung hăng ném đi.


Phanh phanh phanh!!!

Thân thể rắn chắc sói xám nặng nề mà nện trên mặt đất, huyết nhục mơ hồ, thảm thiết kêu gào.



Thân ảnh Hàn Thải Liên từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt Minh Y, trên mặt hắn toàn là mồ hôi cùng vết máu, nhưng một đôi mắt đặc biệt sáng ngời, “Minh Y, anh tới chậm rồi!”

“Anh……” Ánh mắt đạm mạc Minh Y rốt cuộc cũng có chút dao động, không biết là bởi vì cảm động với chuyện Hàn Thải Liên đột nhiên xuất hiện cứu Minh mẹ, hay là phát hiện sức lực một người chung quy không thể khống chế toàn cục.
Cô luôn cho rằng bản thân đã vô cùng cường đại, nhưng ở lúc mấu chốt nhất, an nguy của cha mẹ, cô cũng vô pháp bảo hộ.


Có lẽ, lúc trước cô quyết định theo Hàn Thải Liên rời đi là chính xác, cũng chỉ có người nam nhân này vô luận ở bất kỳ tình huống như thế nào đều muốn bảo hộ cô, bảo hộ người một nhà bọn họ.


“Lão đại, tôi tìm được một chiếc xe jeep, nhưng lại không nhìn thấy Trịnh Gia.” Hàn Thải Liên gia nhập khống chế được tình thế hiện tại, hắn am hiểu xa công, dây mây huy động làm đám sói xám căn bản không tới gần người được, Cố Ngọc cùng Cố Cẩn bọn họ thu thập đám sói xám dễ dàng hơn nhiều.


“Các người đi trước đi, tìm được Trịnh Gia chúng ta sẽ gặp lại ở ngoài căn cứ!” Cố Ngọc phất phất tay, Minh mẹ bị ác lang bắt cắn, tình huống không mấy lạc quan, có lẽ tùy thời đều sẽ biến dị.


Hàn Thải Liên nhìn thoáng qua Minh mẹ hơi thở thoi thóp, khẽ cắn môi gật đầu, “Được, chúng ta hội hợp ngoài căn cứ!” Dứt lời cùng Minh ba đỡ Minh mẹ lên xe.


Minh Y trước khi rời đi lại liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, ánh mắt phức tạp, chỉ nhẹ nhàng mấp máy khóe môi, “Cố Ngọc, tôi sẽ nhớ kỹ cô.”

Không chỉ là Cố Ngọc, còn có Cố Cẩn, Phương Tử Di, Trịnh Gia…… Những người này cho cô quá nhiều chấn động cùng cảm động, cô kiến thức qua rất nhiều người tâm địa xấu xa, cơ hồ cô đều không hề tin tưởng thế gian này còn có người nào thiện lương.
Nhưng mà đám người Cố Ngọc tựa hồ không hề để bụng những chuyện này, chỉ làm tốt những chuyện mình thích.


Hàn Thải Liên cũng rất tốt, ít nhất trong suốt thời gian mạt thế này tâm hắn vẫn chưa hề biến đen, đoàn đội bọn họ như vậy mới có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp.


“Hối hận rồi sao, Băng Tuyết Nữ vương!” Ngón trỏ ngón giữa Cố Ngọc khép lại ở trên trán làm một thủ thế lên đạn, cô lưu ý tới tay Minh Y mang theo một bộ bao tay, bao tay che khuất một đôi tay ngọc dài nhỏ, nhưng giữa bao tay cùng ống tay áo còn lộ ra một đoạn cánh tay, đoạn cánh tay này trong suốt tựa như bị cắt mất một khúc.*(đoạn này bản cv miêu tả muốn lú luôn.
Xue nghĩ mãi không thông, bí quá đành ngưng edit, một lát sau mới vô edit tiếp được.⊂(・﹏・⊂))

Này không giống như là tay một nhân loại.



Ánh mắt Cố Ngọc tức khắc ngưng trọng.


Minh Y lại xả ra một mặt tươi cười, đối với Cố Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, “Hy vọng sau này còn có thể gặp lại!” Dứt lời cũng không quay đầu lại mà lên xe.


Xe jeep khởi động, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.


Lúc này đám sói xám đều bị Cố Ngọc bọn họ thu thập không sai biệt lắm, Triệu Hồng cùng Mạnh lão bên kia cũng chia sẻ không ít, chỉ là sức chiến đấu bọn hắn rốt cuộc không bằng Cố Ngọc bọn họ, rất nhiều người đều vào bụng ác lang, hai cha con Triệu Hồng trên người đều đầy máu tươi.


Mạnh lão bên này cũng chỉ dư lại vài người, bọn họ chật vật hướng bên này chạy tới, tựa hồ cũng không có tính toán nội đấu, chỉ muốn chạy qua bên cạnh đám người Cố Ngọc dự định không chuẩn bị tiếp tục chiến đấu nữa, dưới tình huống này chạy trốn mới quan trọng!

“Tỷ, làm sao bây giờ?” Cố Cẩn đem mồ hôi trên trán lau đi, dị năng của hắn tiêu hao không ít, nếu lại gặp một đợt thú biến dị công kích như vậy, chỉ sợ không có biện pháp chống đỡ.


“Tìm một chiếc xe, các người trước đi ra ngoài, tôi ở lại tìm Trịnh Gia.” Cố Ngọc nhấp khẩn khóe môi, cô không có khả năng ném Trịnh Gia lại mặc kệ, hắn nhất định là đã xảy ra chuyện, bằng không sẽ không tới tìm bọn họ.


“Tỷ!” Cố Cẩn gấp đến độ dậm chân, trong căn cứ tình huống càng ngày càng rối loạn, hắn sao có thể để Cố Ngọc lưu lại nơi này.


“Nghe Cố tỷ, chúng ta cũng ở ngoài căn cứ chờ bọn họ.” Phương Tử Di lưu loát cạy ra khóa chiếc xe hơi bên cạnh, Ngô Hữu Dân nhanh chóng đem Tiểu Đông nhảy vào, chính mình cũng ngồi vô trong, hắn biết tác dụng dị năng của hắn không lớn, nếu ở bên cạnh cùng Cố Ngọc, nói không chừng còn liên lụy đến cô.


“Lên xe!” Cố Ngọc đẩy Cố Cẩn một phen, hắn lúc này mới tâm không cam tình không nguyện ngồi vào ghế lái phụ, lại nghĩ tới cái gì không khỏi nhắc nhở Cố Ngọc, “Tỷ, trên người Trịnh Gia có mang theo điện thoại không?”

Lúc này, Cố Cẩn cũng bất chấp bại lộ chuyện trên người bọn họ có thiết bị thông tin, nếu có thể kết nối điện thoại, Trịnh Gia ở chỗ nào không phải vừa xem là biết sao?


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui