Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Thời điểm trở lại biệt thự mấy người Cố Cẩn cũng đã tỉnh rượu rời giường, Phương Tử Di còn đang xoa cổ đau nhức giật mình nhìn về phía bọn họ, “Cố tỷ, hai người đây là đánh cướp căn cứ sao, cầm đồ ăn nhiều như vậy trở về?”

“Có người đưa, không thể không nhận.” Sắc mặt Cố Ngọc nhu hòa vài phần, ở mạt thế cô rất ít khi tươi cười, bởi vì ngày tháng trôi qua thống khổ nhiều hơn vui sướng, duy nhất có thể khiến cô lộ ra tươi cười trên mặt cũng chỉ là đối với hồi ức trước kia.

Nhưng một đời này bất đồng, cô cứu được Cố Cẩn, hiện giờ còn cùng Trịnh Gia ở bên nhau, Cố Ngọc cảm thấy cuộc sống của cô đã đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, tương lai thật đáng chờ mong.

“Là của Dương Nhất Minh coi tiền như rác sao?” Cố Cẩn xem như biết rõ Dương Nhất Minh tính tình nhỏ nhen, trước kia bị chị hắn chọc cho dựng lông, còn không phải nhờ hắn(CC) vài lần ra mặt làm người hòa giải à, người này tính nết nhu nhược, không khá hơn chút nào.

“Là cậu ta.” Trịnh Gia trầm mặc đem đồ ăn vào trong phòng bếp, không khí áp lực trầm thấp biểu hiện rõ ràng hắn đang không vui.

Cố Ngọc tiếp nhận đồ vật Dương Nhất Minh đưa tới, xác thật trong lòng hắn có chút khó chịu.

Được rồi, không phải một chút, mà là vô cùng khó chịu.

“Cái kia…… Tôi đi giúp Trịnh Gia làm cơm trưa.” Cố Cẩn tìm một cái cớ rời đi.

Cố Ngọc nhìn lướt qua không thấy Hàn Thải Liên cùng một nhà Minh Y, không khỏi hỏi Phương Tử Di, cô ấy ngáp một cái mới trả lời: “Bọn họ đều đi ra hoa viên phía sau xem vườn rau rồi!”

Hàn Thải Liên là muốn ở trước mặt người nhà Minh Y xum xoe nhiều hơn một chút, mượn cơ hội này biểu hiện kỹ năng mới của hắn, trồng thêm vài loại trái cây mới, hay học biến ra rau dưa nhiều hơn một ít, tóm lại đi đến nơi nào đều có thể biểu hiện vô cùng thỏa mãn, đây mới là cách Hàn Thải Liên theo đuổi con gái nhà người ta.


Chuyện lớn của đời người, tự mình giải quyết tất nhiên là tốt nhất.

“Ách.” Cố Ngọc lên tiếng liền ngồi ở trên sô pha nghĩ đến vài chuyện, thế lực hai bên căn cứ đều muốn mượn sức bọn họ, nhưng cô là ai cũng không muốn đầu nhập vào đó, tốt nhất nên chắc chắn vượt qua một cửa này.

Bất quá nhìn chung trước mắt, chỉ sợ muốn lấy được giấy thông hành, chuyện này không dễ dàng như vậy, bọn họ có nên vụng trộm rời đi?

“Cố tỷ, ngày hôm qua em là lần đầu tiên uống say, eo đau cổ cũng đau, tối hôm qua có phải chị đem em đá xuống giường?” Phương Tử Di xoa cổ nhìn về phía Cố Ngọc, cô biết tư thế ngủ của mình không tốt, cùng Cố Ngọc ngủ chung chiếm hơn phân nửa giường ngủ, bất quá này không có biện pháp sửa lại, ngủ rồi ai còn ý thức nữa chứ.

Cố Ngọc nhàn nhạt liếc mắt quét nhìn Phương Tử Di một cái, “Sáng nay là em tự ngã xuống giường đấy.”

Cô chỉ không có đánh thức Phương Tử Di, cũng không đem cô ấy nhấc lên giường lại mà thôi.

“Vậy chị cũng không gọi em, trên mặt đất rất lạnh đó.” Phương Tử Di ủy khuất méo miệng, một lát sau trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, nhìn về phía Cố Ngọc chế nhạo nói: “Nếu không sau này chị cùng Trịnh Gia ngủ chung đi, hắn xác định sẽ che chở cho chị vững vàng!”

“Muốn đánh!” Một cái gối ôm chuẩn xác bay về phía Phương Tử Di, cô ấy oa oa kêu to, duỗi tay ở không trung trảo một cái, gối ôm liền dừng lại thay đổi phương hướng bay ngược lại, hướng chỗ Cố Ngọc bay qua.

Trong phòng khách một mảnh tiếng cười đùa giỡn, trong phòng bếp lại càng có vẻ im ắng.

Trịnh Gia lẳng lặng hái rau, Cố Cẩn nhìn hắn một cái, khi hỏi chuyện đều trở nên thật cẩn thận, “Hai người hôm nay đi nơi nào?”


Hắn cảm giác mình ngủ một mạch liền đến giữa trưa, tỉnh lại cũng không có đồ ăn, trong nhà cũng không có người, hắn không biết phải hỏi ai.

“Gặp người.” Lời nói Trịnh Gia ngắn gọn, lúc này hắn không muốn nói chuyện, lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, Cố Ngọc cùng Phương Tử Di chơi vui vẻ như vậy, hắn lại càng thêm nghẹn khuất.

Chẳng lẽ Cố Ngọc cũng không nghĩ cùng hắn giải thích một chút sao?

Kỳ thật hắn vẫn luôn đợi, đợi Cố Ngọc nói với hắn tất cả về Dương Nhất Minh.

“Ai a, không phải là……” Trong miệng Cố Cẩn ba chữ “Dương Nhất Minh” còn chưa có nhổ ra liền thu được ánh nhìn lạnh buốt thoáng qua của Trịnh Gia, hắn tức khắc đem lời nói chuyển hướng: “Mặc kệ là ai, trong lòng chị tôi khẳng định có tính toán, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

Trịnh Gia “Ân” một tiếng không nói nữa, dao phay trong tay lại không nghỉ ngơi, bá bá bá vài cái liền đem đồ ăn cắt đứt.

Khi chặt đầu cá một chút cũng không nương tay, phách, chém, cắt, tốc độ tay bay nhanh, Cố Cẩn ở một bên xem đến mắt đều không chớp.

Nếu nói Trịnh Gia đang thái rau, không bằng nói hắn đem đồ ăn nghĩ là người nào đó mà dày vò hả giận, Cố Cẩn không biết nói gì hơn.

Sau khi ăn cơm trưa Trịnh Gia lại ở phòng bếp nhào bột, Cố Ngọc dựa ở cửa phòng bếp nhìn hắn.


Bóng dáng thon dài, vòng eo rắn chắc căng chặt mang theo một cái tạp dề bằng vải bông, vùi đầu chuyên chú nhào bột, lộ ra hai bắp tay rất lực lượng.

Có lẽ bị Cố Ngọc nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, Trịnh Gia nhịn không được mở đầu nói: “Buổi tối tôi muốn làm chút bánh bao cho những đứa trẻ kia ăn.”

Cố Ngọc không phải để bọn nhỏ trễ chút tới tìm bọn họ lấy đồ ăn sao, tuy rằng đã đưa tặng một đợt, nhưng những cái nguyên liệu đó nấu lên làm sao ăn ngon bằng hắn nấu?

“Làm nhân gì?” Cố Ngọc gật đầu đến gần, nghĩ nghĩ từ phía sau ôm vòng lấy eo Trịnh Gia, thăm dò ngẩng đầu nhìn phía trước.

Trên bàn đặt một khối bột thật to, còn có thịt heo hành tây đặt ở một bên.

“Nhân thịt heo cùng hành tây, mấy người Hàn Thải Liên ở hậu hoa viên trồng được hành, tôi nhìn thấy rất tươi, làm nhân thịt khẳng định sẽ thơm.” Bị Cố Ngọc ôm, thân thể Trịnh Gia hơi hơi cứng đờ, rồi lại cưỡng bách chính mình thả lỏng đón nhận cô tới gần.

Hắn thích cùng cô thân cận, thân thể cô mềm mại luôn mang theo thanh hương nhàn nhạt, hắn cảm thấy từ trong xương tủy bắt đầu dâng lên một cổ cảm giác tê dại, vẫn luôn hướng về phía trước bò ra, thẳng đến đại não.

Trịnh Gia cảm giác có chút choáng váng, đầu óc hắn hiện tại nhất định không thanh tỉnh, hơn nữa gò má còn nóng lên.

Nếu không phải Cố Ngọc ở phía sau nhìn không tới mặt hắn, giờ phút này hắn thật muốn đem mặt mình vùi vào cục bột.

“Vừa rồi anh tức giận?” Cố Ngọc hồi tưởng lại lúc ăn cơm Trịnh Gia vẫn luôn trầm mặc, lại liên tưởng đến chuyện phát sinh lúc trở về biệt thự, rốt cuộc hậu tri hậu giác mới phát hiện điểm mấu chốt ở chỗ nơi nào.

Trịnh Gia đây là.... ăn dấm Dương Nhất Minh.


Cũng tại thằng nhóc Cố Cẩn này không hiểu chuyện, nói toạc quan hệ cô cùng Dương Nhất Minh lúc trước, đổi lại mà nói, làm bạn trai hiện tại là Trịnh Gia không để ý mới là lạ

“…… Không có.” Trịnh Gia trái lương tâm phun ra hai chữ.

“Anh có!” Cố Ngọc thân mình nhẹ nhàng như mèo vòng qua phía trước, cả người liền chui vào trong ngực Trịnh Gia, nhón chân liền ở trên môi hắn đặt một nụ hôn.

Cả người Trịnh Gia đều ngây dại.

Cố Ngọc nhân cơ hội lại hôn thêm một chút.

Môi Trịnh Gia có màu sắc hồng nhạt, mềm mại, tựa như kẹo bông gòn lúc nhỏ cô từng ăn qua.

“Được rồi, đừng giận dỗi.” Cố Ngọc ôm eo Trịnh Gia, cả người đều tựa vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập thùng thùng, cô liền cảm thấy vô cùng an tâm, “Mặc kệ là Dương Nhất Minh hay là những người khác, tất cả đều đã là quá khứ, bọn họ ở trong lòng tôi một chút đều không quan trọng, tôi chỉ để ý đến cảm giác của anh, anh hiểu chứ?”

“…… Ân.” Sau một lúc lâu qua đi, Trịnh Gia mới nhẹ nhàng lên tiếng, mang theo vui thích khóe môi nhếch lên không thể che giấu được vui sướng trong đó, nếu không phải hiện tại tay đầy bột mì, hắn thật muốn hung hăng đem Cố Ngọc ôm vào trong ngực.

“Đêm nay tôi và anh cùng nhau ngủ.” Cố Ngọc nói xong những lời này, liền chuồn ra khỏi phòng bếp, lưu lại Trịnh Gia vẻ mặt dại ra, trong đầu hắn còn lặp lại tiếng vọng câu nói kia của Cố Ngọc.

Hắn có phải nghe nhầm rồi không?

Cố Ngọc nói muốn cùng hắn…… ngủ chung?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui