Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Vào đông lúc sáng sớm trên đường phố vài miếng băng mỏng còn chưa tan đi, những đứa trẻ kia phảng phất như không có cảm giác lạnh, đều quỳ tại một chỗ, thần sắc trên mặt chết lặng, chỉ ngẫu nhiên khi có người đi qua mới mở miệng ăn xin.

Trịnh Gia nắm lấy tay Cố Ngọc hơi hơi siết chặt, hắn có chút đồng tình những đứa trẻ này, tuổi còn nhỏ như vậy mà phải tự mình ra ngoài kiếm ăn, người lớn trong nhà bọn họ có phải hay không đã……

“Hoàn cảnh càng khó khăn, năng lực sinh tồn bọn họ càng mạnh, không cần lo lắng.” Cố Ngọc nhéo nhéo tay Trịnh Gia, bọn họ không phải chúa cứu thế, mạt thế đến người thê thảm có quá nhiều, bọn họ không có khả năng đi cứu trợ tất cả.

Nếu căn cứ xây dựng thật tốt, hoàn cảnh sinh hoạt mọi người có thể tăng cao, cảnh tượng thê thảm như vậy mới có thể chậm rãi biến mất.

“Những đứa trẻ này đều là cô nhi,” Lương Đống đột nhiên quay đầu lại nói một câu, “Cha mẹ bọn nó lúc bắt đầu mạt thế đã không còn, bọn nó chỉ có thể đi theo người chạy nạn đi đến căn cứ, Mạnh hiệu trưởng liền làm chủ thu lưu bọn nó, nhưng muốn sống sót còn phải dựa vào chính bọn nó kiếm ăn, chúng tôi cũng không giúp được gì thêm.”

“Những người thường đó sinh hoạt như thế nào?” Ánh mát Cố Ngọc đảo qua, trên đường phố lúc này người lui tới có không ít, cảnh tượng nhìn như có chút vội vàng, có vài người lại giống như nhàn rỗi không có việc gì, dựa vào phòng bên cạnh xem náo nhiệt.

“Bọn họ đều là có công việc, hoặc là gieo trồng cây nông nghiệp hoặc là nuôi gia cầm, hoặc là giúp việc vặt trong căn cứ đổi lấy chút đồ ăn, đại khái những người có năng lực hơn sẽ nguyện ý trả công cho người có sức lao động. Ở trong căn cứ chúng ta cũng không phải bị đói quá mức.” Lương Đống vừa mới giải thích xong, cách đó không xa liền có một phòng lều nhỏ mở cửa.


Từ trong lều đi ra nam nhân đang chỉnh lưng quần, nữ nhân bên trong theo tới giữ chặt ống tay áo hắn, sắc mặt căng chặt, “Anh nói sẽ cho tôi bánh quy đâu, mau cho tôi!”

“Không có!” Nam nhân vẫy vẫy tay, vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, “Trước ngực đều không có hai lượng thịt, con mẹ nó cộm hông lão tử thật đau, lão tử không đánh cô là xem như tốt lắm rồi!” Dứt lời đột nhiên vung tay lên đem nữ nhân đẩy ngã xuống đất, nghênh ngang mà đi.

Nữ nhân thống khổ ngồi dưới đất, đã không có nước mắt chảy ra, chỉ gắt gao nắm chặt vạt áo của mình, tuyệt vọng ngẩng đầu.

Cố Ngọc bọn họ đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nữ nhân nhìn lại đây, tựa hồ sau khi bị người khác nhìn liền thấy hổ thẹn, vùng vẫy đứng dậy khép lại cửa phòng.

“Phanh” một tiếng, phảng phất vang ở trong lòng Cố Ngọc.

Cô đã biết mạt thế có rất nhiều nữ nhân, các cô ấy không có cách nào nuôi sống chính mình nuôi sống hài tử, cho nên chỉ có thể bán đứng thân thể đổi lấy chú đồ ăn ít ỏi, nhưng cho dù như vậy cũng chỉ giải quyết trước mắt không giải quyết được sau này, gặp phải nam nhân giống như vừa rồi kia, không chiếm được đồ ăn vẫn là nhẹ, còn có khả năng sẽ bị đánh một trận.

Sinh hoạt bức bách, tự tôn đã bị dẫm dưới lòng bàn chân, đã từng đoan chính, thanh cao như thế nào, trước mắt giá trị bản thân còn không thắng nổi một khối bánh quy.


“Khụ khụ……” Lương Đống ho nhẹ một tiếng, mặt đầy xấu hổ nhìn về phía Cố Ngọc, “Thực xin lỗi Cố tiểu thư, khiến ngài bẩn mắt rồi, chúng ta đi bên này, rất nhanh liền đến.” Dứt lời không khỏi bước đi nhanh hơn.

Hắn cũng không biết Mạnh hiệu trưởng rốt cuộc muốn tính toán cái gì, muốn mượn sức khách nhân nhưng lại để họ nhìn thấy một màn này, đây không phải là hướng vào căn cứ nhà mình bôi đen sao?

Huống chi Cố Ngọc còn là một cô gái, tuy rằng ngày hôm qua người đến bẩm báo nói rằng thực lực cô rất mạnh, đánh giá cũng phải tới nhị giai dị năng giả hệ tốc độ, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, để cô nhìn đến trường hợp như vậy hắn cảm thấy trên mặt thẹn đến hoảng.

“Đi thôi.” Trịnh Gia bước chân đình chỉ, Cố Ngọc lại kéo hắn một phen, hắn mới hồi phục tinh thần lại, chỉ là trầm mặc nói: “Nơi này chỉ sợ là khu dân nghèo trong căn cứ đi.”

Nhìn bên ngoài nơi này an bình cùng tốt đẹp, hắn thật sự cho rằng nơi này chính là một chỗ định cư vui vẻ, lại không ngờ có chuyện đen tối cùng dơ bẩn giấu ở một góc khiến người nhìn không thấy, lần lượt đổi mới nhận thức của hắn.

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, là nhóm trẻ em vừa rồi ngồi xổm ở ven đường đang chạy bộ đuổi theo, một bên chạy một bên trong miệng còn gọi la hét, “Đại ca ca, đại tỷ tỷ xin thương xót, cho em em chút đồ ăn đi.”

Lương Đống đi ở đằng trước, không lưu ý đến Cố Ngọc cùng Trịnh Gia bọn họ cũng không có đuổi kịp bước chân hắn, mà hai người bọn họ rất nhanh đã bị mấy tiểu tử kia vây quanh lại.


Đứa trẻ dẫn đầu là cậu nhóc ước chừng 10 tuổi, khuôn mặt nhỏ dơ hề hề, một đôi mắt lại dị thường sáng ngời, hắn chà xát tay, lại nhìn nhìn áo da màu đen trên thân Cố Ngọc, có lẽ là ánh mắt của cô quá lãnh, cậu nhóc trước sau không dám duỗi tay tới kéo.

Nhưng một bên khác hai bé gái đã quấn lên Trịnh Gia, tay nhỏ nhéo góc áo khoác màu xanh đen của hắn, chính là không chịu buông ra.

“Làm sao bây giờ tôi không mang theo đồ ăn.” Vẻ mặt Trịnh Gia xin giúp đỡ nhìn về phía Cố Ngọc, kỳ thật thời điểm nhìn thấy mấy đứa trẻ này hắn đã muốn giúp đỡ bọn nó, nhưng Cố Ngọc chưa nói cái gì, hắn cũng không dám ra tay.

Giờ phút này mấy đứa nhỏ xúm lại đây, hắn cảm thấy lòng đồng tình bắt đầu tràn lan, thật là không muốn thấy bọn nó chịu khổ chịu tội.

“Ca ca, anh có tinh hạch không?” bé gái 6 tuổi ngẩng mặt chờ đợi nhìn về phía Trịnh Gia, thần sắc trong mắt đều là khát vọng.

Trịnh Gia ngẩn người, theo bản năng muốn lục túi của mình, hắn có tinh hạch, đều đặt trong một cái túi mang theo bên người, nguyên bản hắn muốn đưa cho Cố Ngọc, nhưng Cố Ngọc ngại phiền toái nên để cho hắn giữ.

“Từ từ……” Cố Ngọc phất tay ngăn trở động tác Trịnh Gia, trong mắt mấy đứa trẻ đang tỏa sáng lấp lánh ngay tức khắc liền tắt, tất cả đều mang vẻ mặt căm giận nhìn về phía Cố Ngọc, dựa vào cái gì đại ca ca này muốn cho bọn nó tinh hạch, nhưng đại tỷ tỷ lại không cho?

Giống như nhìn thấy vịt nấu chín liền phải bay đi, ai có thể không tức?


“Đại tỷ tỷ, chị không thể thấy thương tội nghiệp chúng em sao?” Cậu nhóc ba ba nhìn phía Cố Ngọc, cậu nhận thức Lương Đống, cũng biết Lương Đống là thân tín Mạnh hiệu trưởng, ở toàn bộ căn cứ cũng là người có địa vị mang tầm ảnh hưởng lớn, người được Lương Đống mang đến chỉ sợ có thân phận không nhỏ.

Hơn nữa Cố Ngọc cho cậu một loại cảm giác rất nguy hiểm, ở trước mặt đại tỷ tỷ này hắn cũng không dám tùy ý làm càn la lối khóc lóc làm trò.

Cố Ngọc kéo khóe môi, mắt đen đảo qua.

Những bóng dáng trốn tránh ở bên cạnh lều đều lập tức trốn tránh về phía sau, sợ bị Cố Ngọc phát hiện ra bọn họ.

“Cho mấy đứa tinh hạch, mấy đứa có thể giữ được sao?” Cố Ngọc nhàn nhạt nói: “Muốn ăn cái gì, lát nữa tới khu biệt thự số 17 khu phố 9 tìm chị, chị gọi là Cố Ngọc, nhớ kỹ!”

“Cố…… Cố Ngọc?” Cậu nhóc ngẩn người, Cố Ngọc đã lôi kéo Trịnh Gia đi ra khỏi nhóm bọn nhỏ bao vây, nếu cô muốn đi, dù là dị năng giả cũng không giữ được, càng không nói đến đám nhóc này.

Lương Đống buồn rầu đi phía trước, đến khi xoay người mới phát hiện Cố Ngọc bọn họ cũng không có đuổi kịp, còn bị đám nhóc cuốn lấy, hắn còn đang muốn tới giáo huấn một chút đám dã tiểu tử này, không nghĩ tới Cố Ngọc bọn họ nhẹ nhàng thoát khỏi vây quanh.

Lương Đống vẻ mặt xin lỗi, trời đông giá rét cái trán đều chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn vội vàng dùng khăn tay xoa xoa, “Xin lỗi, hôm nay cũng không nghĩ tới tình huống này, tôi nghĩ thời gian hãy còn sớm nên không mang theo đội hộ vệ lại đây, lần sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui