Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Ngô Hữu Dân xác thực tuổi trẻ, tuổi tác không đến 30, tuy rằng có quan hệ gia tộc nâng đỡ, nhưng bản thân hắn cũng có năng lực, mới có thể ngồi vào vị trí thượng tá này.

Hắn tự nhận mình rất có ánh mắt nhìn người, mà lần này sau khi kiến thức qua thân thủ Cố Ngọc, hắn rất muốn mời chào cô gái này, xem bộ dáng cũng còn trẻ, hẳn vẫn còn là sinh viên đại học.

Nếu không phải hiện tại thông tin internet có trở ngại, Ngô Hữu Dân nhất định đem gia phả Cố Ngọc tra đến rành mạch.

“Đồng học, các người phải rời khỏi quân đội chúng tôi sao?” Ánh mắt Ngô Hữu Dân sáng ngời có thần, mặt chữ điền, một đôi mày kiếm mang theo kiên nghị đặc thù của một quân nhân, đối với chuyện Cố Ngọc muốn rời đi hắn cũng cảm thấy thập phần khó hiểu, vừa rồi chỉ mới thoát ly nguy hiểm, người bình thường đều muốn đi theo bước chân quân đội tìm kiếm an ổn cùng che chở, đương nhiên đối với cường giả như Cố Ngọc có lẽ cũng có suy tính khác.

Mạt thế tiến đến, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thế giới này đã không thể dùng những tiêu chuẩn lúc trước để cân nhắc nữa rồi.

"Đúng vậy, tôi còn muốn đi tìm em trai mình, hơn nữa chúng ta cũng hoàn toàn không cùng đường.” Cố Ngọc gật gật đầu, cô cũng không phải không muốn đi cùng quân đội, nhưng mục đích mỗi người đều không đồng nhất, đi cùng cũng đi không được bao xa.

“Thành phố S là căn cứ thành lập đầu tiên trong cả nước, sau khi cô tìm được em trai mình cũng có thể tới.” Ngô Hữu Dân là thiệt tình muốn mời chào Cố Ngọc, người như vậy nếu không kéo về phe mình, vạn nhất lại tới chỗ đối thủ của họ thì làm sao bây giờ?

Hiện tại thế cục thật sự thay đổi trong nháy mắt, cũng có chỗ lực lượng quân đội không thể tới, cũng không phải không có khả năng một vài cường giả muốn tự lập căn cứ cho chính mình, nếu thật sự như vậy, đối với phe trung ương đã thống nhất quy định quản lý có thể sẽ gặp khó khăn.

“Cảm ơn, nhưng chúng tôi còn phải về nhà, không đi đến thành phố S được.” Cố Ngọc lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt, “Thượng tá, cảm ơn ngài đã trợ giúp, như vậy chúng tôi cáo từ.”


Lời đã nói đến mức này, thấy thái độ Cố Ngọc kiên quyết như thế, Ngô Hữu Dân biết khuyên bảo vô dụng, lại không nghĩ cứ như vậy mất đi phần quan hệ quen biết, liền tận dụng hết khả năng có thể mà đối với cô bày ra thiện ý của mình: “Tôi tên Ngô Hữu Dân, nếu cô tới thành phố S hoặc là Thượng Kinh, nếu gặp phải khó khăn đều có thể tới tìm tôi.”

“Đa tạ.” Cố Ngọc kéo kéo khóe môi, vừa muốn rời đi tựa hồ nghĩ tới cái gì lại xoay người nói: “Ngô thượng tá, không biết đội ngũ các người có quen biết người nào tên Thi Trường không? Trước đó không lâu bị phái đến J đại chấp hành nhiệm vụ?”

“Là Thi Đông Hoa*(Lúc thì Thi Trường lúc thì Thi Đông Hoa)sao, cô gặp qua cậu ta?” Ngô Hữu Dân lông mày nhíu lại, Thi Đông Hoa kia đi ra ngoài một lần liền mất đi tin tức, cũng không có người nào trở về phục mệnh, ở thời điểm này có khả năng đã vĩnh viễn biến mất.

“Khi đó tôi ở J đại, là Thi Trường mang quân đội tới nghĩ cách cứu viện, hiện giờ anh lại đến cứu chúng tôi một lần nữa, là tôi thiếu các người một phần tình.” Cố Ngọc đối với quân nhân vẫn rất có hảo cảm, lúc này bọn họ có thể động thân ra tay, mặc kệ là bởi vì mệnh lệnh hay là thiên chức quân nhân, kia đều là vì họ mà đem tánh mạng mình ra bảo hộ, đáng giá được người kính nể.

Khi Ngô Hữu Dân hỏi đến, Cố Ngọc lại đem thế nào gặp được Thi Đông Hoa, lại như thế nào trong đêm tối gặp đàn dơi quần công, cô đều tận lực kể rõ mọi chuyện một cách ngắn gọn cho hắn biết, cuối cùng còn nói: “Quách Triệt vẫn luôn đi chung đường cùng chúng tôi, nếu Ngô thượng tá có chỗ nào không rõ có thể hỏi cậu ấy.”

“…… Được rồi.” Trong mắt Ngô Hữu Dân còn có tiếc nuối, chỉ là tiếc nuối này cũng không phải chỉ ở trên đám người Thi Đông Hoa, mà còn là không thể giữ Cố Ngọc lại.

Nhóm người Thi Đông Hoa kia chỉ sợ đều là dữ nhiều lành ít rồi, nếu có thể may mắn trở lại thành phố S chỉ sợ cũng không phải lúc này, mà Ngô Hữu Dân bọn họ còn có nhiệm vụ khác, cũng không phân ra được nhân lực đi tìm bọn họ.

Ngô Hữu Dân nhìn phương hướng nhóm Cố rời đi, trong lòng tựa như còn đang suy nghĩ sâu xa, một sĩ quan bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu, “Thượng tá, vừa rồi trong tay cô gái tên Cố Ngọc kia có một viên tinh hạch cấp 3.”


Ngô Hữu Dân liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh nhạt, “Cậu cho rằng cậu có thể từ trong tay Cố Ngọc cướp được viên tinh hạch kia sao?”

Bất quá chỉ là tinh hạch cấp 3, hắn còn không có để vào mắt.

“Không dám.” Sĩ quan có chút xấu hổ rũ mắt xuống, kỳ thật bọn họ vừa rồi vẫn luôn ở cự ly xa quan sát Cố Ngọc, đặc biệt là nhìn cô một đường đánh tới, thi thể người cùng thú biến dị phía sau đều chồng chất thành núi, mặc cho ai cũng không dám đi khiêu chiến vị sát thần này?

Nhìn thấy đều phải trốn thật xa.

Người như vậy, nếu có thể trở thành bằng hữu thì ngàn vạn lần không cần làm địch nhân.

“Đi mau.” Rời khỏi đội ngũ quân đội Cố Ngọc đỡ Trịnh Gia bước chân càng thêm nhanh chóng, cô tổng cảm thấy trong lòng không yên ổn, cũng không phải đối với Ngô Hữu Dân có ý kiến gì, nhưng chính là cảm thấy dường như bị người theo dõi.

Có đôi khi dự cảm của cô vẫn luôn chính xác.


Phương Tử Di không có nghi vấn gì, Cố Ngọc nói cái gì chính là cái đó, giờ phút này cô tiếc nuối nhất chỉ sợ cũng là Quách Triệt không đi cùng bọn họ, bất quá sơn thủy có tương phùng, ai biết sau này sẽ còn gặp lại được nữa không?

Còn có Phương Lực không thể sống sót kia, thi thể hắn thậm chí đều không được chôn cất.

Thời điểm Phương Tử Di lên xe chỉ lưu ý đến quân đội bên này có người phóng thích hỏa cầu, sau đó còn có người đổ xăng dầu ra, nơi đó đều là một mảnh lửa đỏ thật lớn, thi cốt Phương Lực cũng hóa thành tro tàn đi?

Như vậy cũng tốt.

Hưu!!!

Cố Ngọc cảm giác được phía sau có gió lạnh đánh úp lại, nhanh chóng đem Phương Tử Di đẩy sang bên cạnh, chính mình mang theo Trịnh Gia nhảy sang một bên.

Quay đầu nhìn lại, chỗ bọn họ vừa đi qua thình lình cắm xuống một mũi tên bắn lén.

“Là ai, bắn lén đả thương người còn là anh hùng hảo hán gì?” Phương Tử Di một chút liền tạc mao, xoay người ngồi xổm xuống rút súng liền bắn.

Nhưng cách đó không xa có ô tô bảo hộ, tựa hồ người đánh lén bọn họ còn tránh ở sau xe.

“Đáng tiếc, thế nhưng lại đánh lén không thành công.” Một thanh âm lười biếng ở sau xe vang lên, thanh âm thực trong trẻo, có cảm giác không phân biệt nam hay nữ.


“Cậu là muốn tinh hạch cấp 3?” Cố Ngọc nhìn không thấy thân hình người kia, nhưng cô có thể xác định người này vừa rồi cũng trộn lẫn trong đoàn xe, cũng không biết là ai, thân thủ bản thân cũng che giấu sâu đến như vậy.

“Tiểu tỷ tỷ nói đúng, tinh hạch cho tôi, tôi liền tha các người rời đi!” Cái thanh âm kia tỏ vẻ đương nhiên nói.

Cố Ngọc mím môi, “Không có.”

“Không có, sao có thể?” Thanh âm sau ô tô hét lên, âm điệu cao có thể quăng xa tám ki lô mét.

“Cho người khác ăn, cho nên đã không có.” Cố Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, vì lợi ích nhỏ có thể giết người, như vậy lợi ích không còn nữa có thể tranh đấu tiếp nữa sao?

Nếu người này sáng suốt mà nói……

“…… Thật đáng tiếc.” Thanh âm kia trầm mặc trong chốc lát, phảng phất như đang cân nhắc lời nói Cố Ngọc có đáng tin không, đương nhiên chân chính khiến hắn kiêng kị vẫn là thực lực Cố Ngọc, hắn ở trong lòng đơn giản tự hỏi qua một lúc, sau đó đưa ra lựa chọn chính xác, “Xem ở phân thượng cô để ý tiểu ca ca kia như vậy, tôi tạm thời tin tưởng cô đem tinh hạch cho anh ta ăn đi, thật là, hại tôi một chuyến đi tay không!”

Thanh âm rơi xuống, người cũng đã biến mất.

Phương Tử Di cảnh giác quét mắt nhìn trái phải, súng trong tay còn không dám buông, thẳng đến khi Cố Ngọc đỡ Trịnh Gia đứng lên, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cậu ta đã đi rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui