Cố Cẩn khinh bỉ nhìn thoáng qua Ninh Hàng, nếu hắn ta từng thưởng thức qua đồ ăn Trịnh Gia làm, còn sẽ thèm những món bình thường Phương Tử Di làm sao?
Nghĩ đến mỹ vị từng ăn qua, đó phảng phất như cao lương mỹ vị ở trên trời a!
“So thì so, chuẩn bị tinh hạch cho tôi đi.” Phương Tử Di hừ nhẹ một tiếng, xoay người ra phía sau cốp xe lấy súng ngắm, loại súng này tầm bắn xa hơn, hơn nữa chim nhạn cũng không phải vật chết đứng một chỗ, cần phải toàn lực nhắm chuẩn mới được.
Cố Ngọc không có dừng xe, chỉ là tốc độ ô tô cũng chậm lại, nhìn thấy cửa sổ sau xe thỉnh thoảng bắn ra vũ tiễn, còn có thanh âm bắn súng không ngừng vang lên, chim nhạn trên không trung bay qua rơi xuống như mưa.
“Tỷ, để em đi xuống nhặt mấy con nhạn, nhiều đồ ăn như vậy lãng phí rất đáng tiếc.” Cố Cẩn thừa dịp tốc độ xe chậm lại, mở cửa xe nhảy xuống.
Cố Ngọc nhân cơ hội đem xe ngừng ở một bên.
Một đường phía sau quét tới chim nhạn hai bên rơi xuống không ít, đương nhiên cũng có khả năng rơi ở chỗ khác.
Có chim nhạn trên người cắm vũ tiễn, còn lại tất nhiên là trúng đạn.
“Chúng ta cũng đi xuống nhặt chúng.” Phương Tử Di mở cửa xe cũng nhảy xuống, trận tỷ thí này cũng không phải là nói giỡn, cô cũng hy vọng bản thân có thể thắng, tuy rằng không biết Ninh Hàng bắn trúng nhiều hay ít.
Nhưng Phương Tử Di trộm nhìn quá hắn, tốc độ rút mũi tên của người này cũng không chậm hơn so lúc cô nổ súng, ngón tay hắn nhanh như đánh bàn tính.
Âm thanh bắn tên cùng nổ súng Cố Ngọc đều ghi nhớ trong lòng, dựa theo lực bắn hư không nhẹ nhàng mà nói cô hẳn có thể phán đoán ai thắng ai thua, chỉ là không muốn nói ra thôi.
Chim nhạn Cố Cẩn giúp đỡ nhặt về tất nhiên là của Phương Tử Di, mà Ninh Hàng thì tự nhặt của mình cũng thu lại những mũi tên để tiếp tục dùng, hắn luyến tiếc bỏ đi.
Sau một lúc lâu trôi qua, hai đống chim nhạn đều đặt trước mắt Cố Ngọc.
“Tỷ, Tử Di bắn được 21 con.” Cố Cẩn đếm hai lần, xác định không đếm sai mới nói.
Ánh mắt mấy người lại chuyển hướng về phía Ninh Hàng, chỉ thấy hắn không có hảo ý cười cười, Phương Tử Di cảm thấy rất muốn đánh hắn, quả nhiên thằng nhãi này mở miệng rất thiếu đánh: “Kẻ hèn bất tài chỉ bắn được 27 con, ha ha ha……”
Tiếng cười càn rỡ phiêu đãng ở trên con đường rộng lớn.
Khuôn mặt Phương Tử Di trầm xuống, không muốn thừa nhận kỹ năng bắn súng của cô không bằng người.
Vẫn là Cố Cẩn khó được nói một câu dễ nghe: “Không có gì mất mặt, anh ta đều sắp tới tam giai, cô chỉ mới nhất giai, cho nên anh ta thắng cũng rất bình thường, là anh ta mất mặt mới đúng.”
Đúng, là hắn ta mất mặt!
Phương Tử Di gật đầu thật mạnh.
Tươi cười trên mặt Ninh Hàng tức khắc cứng đờ.
Sao lại có thể như vậy?
Cố Cẩn lại vui sướng chạy tới trước mặt Cố Ngọc: “Tỷ, buổi tối chúng ta làm hoa nhạn ăn đi.”
Gà cùng nhạn không phải đều có thể bay sao, Trịnh Gia đã từng làm gà ăn mày cho bọn họ, chim nhạn làm thành nhạn ăn mày nhất định ăn cũng ngon, Cố Cẩn đã nhịn không được thèm nhỏ dãi hương vị kia.
“Chị không biết làm.” Cố Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, đôi tay vòng ở trước ngực nhìn đống chim nhạn.
Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ, nếu có Trịnh Gia ở chỗ này, có thể sẽ đem toàn bộ chim nhạn lột lông tẩm ướp, như vậy có thể chậm rãi ăn dần.
Nếu có một không gian dị năng giả ở bên người thì thật tốt, vật tư đều có thể chứa đựng vào đó, hiện tại cô thật vô cùng tưởng niệm Ngô Hữu Dân, tại sao lúc trước không đem người bắt lấy mang theo cùng đi nhỉ?
Cố Cẩn nghe Cố Ngọc nói không khỏi khó xử vuốt mũi, chỉ có thể quay đầu lại tìm Phương Tử Di, nhưng Phương Tử Di cùng Cố Ngọc là kẻ cũng tám lạng người nửa cân a.
Bọn họ chỉ có thể chọn mấy con chim nhạn đầy đặn ném vào cốp xe, còn lại chỉ có thể bỏ xuống.
Không nghĩ tới buổi tối thới điểm đốt lửa nấu cơm, Ninh Hàng thế nhưng ra tay giúp đỡ, mặc kệ là đi nhặt lông hay làm nội tạng hắn đều có thể làm đến cực kỳ thuận tay, một cây tiểu đao ở trong tay huy động như món đồ chơi, xoát xoát liền giải phẫu ra ba con chim nhạn.
“Không cần phải làm nhiều như vậy chứ?” Phương Tử Di nhìn chim nhạn xử lý tốt, da trắng nõn mập mạp chắc thịt.
Cô chuẩn bị dùng những hương liệu tới ướp, lại bao vào trong giấy thiếc.
Tuy rằng so với cách làm gà ăn mày còn kém hơm, nhưng lại đơn giản tiện lợi, cũng là thứ duy nhất cô có thể làm.
“Những con khác mà tôi với cô cùng nhau giết đều đem đi ướp đi, một đường đi chúng ta đều có thể ăn.” Ninh Hàng suy xét đến thập phần chu đáo, hắn tuy rằng đối với chuyện nấu ăn không co thiên phú, nhưng giết, chặt, mổ vẫn không thành vấn đề.
Nhìn đống chim nhạn, hắn liền nghĩ đến những món như nhạn ăn mày, cánh nhạn nướng, chân nhạn hấp, chim nhạn Bắc Kinh, hay món canh hầm xương nhạn lại càng thêm mỹ vị.
“Tay chân anh thế nhưng rất nhanh.” Phương Tử Di nhìn Ninh Hàng thu thập đống chim nhạn, bản thân cô thì tẩm ướp gia vị lên người chim nhạn, lại bao giấy thiếc mang đi nướng.
“Đã đi ra ngoài, dù sao cũng phải có một chút kỹ năng bảo mệnh, bằng không chỉ có thể chết đói.” Ninh Hàng vỗ vỗ ngực, lại phát hiện tay mình đầy máu, chỉ có thể đối với Phương Tử Di nhếch miệng cười.
Phương Tử Di cúi đầu trầm ngâm một trận mới ngẩng đầu nói: “Tài bắn cung của anh thật sự rất tốt, lúc trước có học qua sao?”
“Ân.” Ninh Hàng gật đầu, nhìn ánh lửa phập phồng cách đó không xa cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Kỹ năng bắn súng của tôi là sau mạt thế mới học được, đều là do Cố tỷ dạy.” Phương Tử Di cũng không có khiêm tốn, nếu không phải Ninh Hàng không cao giai hơn cô, thì cô nhất định sẽ không thua đâu.
Đương nhiên, có thua cô cũng không thừa nhận, nhiều lắm chỉ làm cơm cho Ninh Hàng mà thôi, dù sao bắn chết rất nhiều nhạn, đủ ăn cho mấy ngày tới.
“Cô ấy còn biết dùng súng sao?” Ninh Hàng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua Cố Ngọc cách đó không xa.
Cô đang ngồi dưới tàng cây, nhẹ nhàng lau hắc kiếm trong tay, rõ ràng là cao thủ dùng kiếm, kỹ năng bắn súng chẳng lẽ cũng vô cùng điêu luyện sao?
“Đó là tất nhiên, là do anh chưa thấy qua Cố tỷ sử dụng súng thôi, mỗi một phát đều cực chuẩn.” Phương Tử Di vẫn luôn sùng bái Cố Ngọc chỉ hơn chứ không kém, tất nhiên sẽ không ngừng khen tặng.
Cho dù sau này có một ngày sẽ đường ai nấy đi, thì từ sâu trong lòng Phương Tử Di, Cố Ngọc vẫn luôn là người mạnh nhất, là sự tồn tại không thể vượt qua.
“Không phải khoác lác chứ……” Ninh Hàng cũng chưa nói không tin, chỉ là muốn nói lời kích thích, vạn nhất Cố Ngọc chủ động muốn cùng hắn tỷ thí thì sao, vậy thì hắn cũng có thể mở mang kiến thức.
Bất quá để Ninh Hàng thất vọng rồi, Cố Ngọc phảng phất như không nghe được đối thoại hai người, ánh mắt vẫn luôn chuyên chú dừng trên thân hắc kiếm.
Trên thân hắc kiếm chiếu ngược bóng dáng của cô, trong ánh lửa cái bóng Cố Ngọc kéo dài thật xa cũng như đem suy nghĩ của cô kéo đi xa.
Nguyên bản đích đến bọn họ là trở về nhà ở S tỉnh, nhưng hiện tại lại muốn đi đường vòng qua sa mạc, nếu bỏ lỡ Trịnh Gia thì sao đây?
Nói đến cùng trong lòng cô vẫn có một cái suy nghĩ, cô cảm thấy sẽ có một ngày nào đó Trịnh Gia sẽ tìm đến bọn họ, sẽ không mãi biến mất như vậy.
Hắn là cường giả đệ nhất mạt thế, chẳng lẽ hấp thu dị năng của một người hèn hạ như vậy lại có thể đánh bại hắn sao?
Không, sẽ không.
Trịnh Gia nhìn ôn hòa, nội tâm lại cực kỳ cố chấp cùng kiên cường, Cố Ngọc cảm thấy không có chuyện gì mà hắn không làm được.
Bất qua trước mắt giống như xuất hiện một tòa núi cao thôi, Trịnh Gia nhất định có thể vượt qua nó.
Phương Tử Di vội vàng nướng chim nhạn, Cố Cẩn nhặt thêm chút củi để đốt lửa, Ninh Hàng lại đem nội tạng chim nhạn tìm một chỗ chôn sâu, lại đem mùi máu tươi xử lý một lần, miễn đưa tới những săn thực giả*(cách gọi chung về người biến dị cùng thú biến dị) không cần thiết.
Mấy người bận việc một hồi cũng xong, chim nhạn nướng lên da thịt vàng óng bóng dầu, mùi thơm lan tràn tứ phía.
https://diendan.com/images/spacer.gif
https://diendan.com/images/spacer.gif
https://diendan.com/images/spacer.gif
https://diendan.com/images/spacer.gif
Tập tin gởi kèm: img
IMG_1622093272873.png [ 548.95 KiB | Đã xem 56 lần ]
https://diendan.com/download/file.php?id=53973&t=1
https://diendan.com/images/spacer.gif
https://diendan.com/images/spacer.gif
https://diendan.com/images/spacer.gif
Tìm kiếm với từ khoá: img
https://diendan.com/images/spacer.gif
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn AEira về bài viết trên: thuyl img
https://diendan.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_post_thanks.gif
https://diendan.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_user_profile.gif
Hôm nay, 13:10 img
AEira Thành viên cấp 4img
Ngày tham gia: 14.04.2021, 10:44
Tuổi: 27 img
Bài viết: 121
Được thanks: 277 lần
Điểm: 30.97
Tài sản riêng:
https://diendan.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
https://diendan.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
https://diendan.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_latest.gif
https://diendan.com/downlo/avatars/857497_1622638976.jpg
https://diendan.com/images/ranks/lqd_4.gif
https://diendan.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_gender_female.gif
https://diendan.com/images/items/83.gif
https://diendan.com/images/items/248.gif
https://diendan.com/images/items/774.gif
https://diendan.com/images/items/620.gif
https://diendan.com/images/items/853.gif
https://diendan.com/images/items/109.gif
https://diendan.com/images/items/985.gif
Re: [Hiện đại - Mạt thế - Trùng sinh] Mạt thế trùng sinh: Bạn gái hung tàn - Phong Trục Nguyệt - Điểm: 31 Chương 116 • Đi bộ
Editor • Xue Ding
Mùi hương chim nhạn nướng thế nhưng lại đem Đại Hoàng bị hấp dẫn trở lại.
Một tiếng hổ gầm khiến Ninh Hàng chấn động đến chân cũng mềm ra, hắn vừa định sờ đến cung tiễn, lại phát hiện cự hổ kia rất thành thật ngồi xổm bên cạnh Cố Ngọc.
Cố Ngọc thế nhưng còn duỗi tay thuận lông cho nó, bộ dáng gia hỏa này lại vô cùng hưởng thụ.
Không thể nào?
“Con hổ biến dị này là Cố Ngọc dưỡng?” Ninh Hàng xem đến trợn mắt há hốc mồm, cự hổ biến dị tứ giai đó.
Cố Ngọc phải có bao nhiêu năng lực mới có thể thuần phục được đại gia hỏa này.
“Cũng không thể nói như vậy, bất quá Đại Hoàng vẫn luôn một đường đi theo chúng ta, anh không phát giác ra?” Phương Tử Di trợn trắng mắt liếc nhìn Ninh Hàng một cái.
Lúc trước còn cảm thấy người này có chút ưu việt, hiện tại xem ra tính cảnh giác của Ninh Hàng cũng không phải mạnh như vậy.
Ninh Hàng đờ đẫn gật gật đầu, trong đầu lại tự hỏi một vấn đề, trách không được Cố Ngọc cũng không thèm nháy mắt mà đáp ứng đi cùng hắn săn con bò cạp biến dị tứ giai.
Hoá ra người ta có vương bài ở trong tay, có một cự hổ biến dị ở đây, thu thập con bò cạp biến dị kia còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
“Mày muốn ăn?” Cố Ngọc nhìn thoáng qua Đại Hoàng, ánh mắt nó thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào thịt chim nhạn đã nướng chín bên cạnh đống lửa, đầu lưỡi hồng hồng còn liếm liếm biểu đạt nó khát vọng.
Trong mắt Cố Ngọc không khỏi có thêm một tia ý cười, đứng dậy từ bên cạnh đống lửa lấy thịt xuống, lại phân phó với Cố Cẩn: “Lại nướng thêm mấy con chim nhạn đi.”
Một con chim nhạn chỉ sợ còn chưa đủ nhét kẽ răng Đại Hoàng.
Ân, đây như thế nào?
Cố Cẩn đang ăn đến miệng toàn là dầu mỡ nghe vậy liền ngẩn người, vẫn là Phương Tử Di đá hắn một cước: “Dù sao những chim nhạn đó tôi đều ướp sẵn rồi, lại lấy thêm mấy con nướng nữa đi.” Dứt lời tự mình đi qua lấy, một người nướng mấy con.
Lượng ăn của Đại Hoàng xác thực không nhỏ, ước chừng sau khi ăn xong sáu con chim nhạn mới đánh nấc khò khè một tiếng vang dội, ghé vào bên người Cố Ngọc không nhúc nhích.
“Cuối cùng cũng không ăn nữa, tay tôi nướng nãy giờ đều muốn đứt luôn rồi.” Cố Cẩn khóc không ra nước mắt, hắn mới ăn được một lát thịt thôi đó, còn phải đi hầu hạ đồ tham ăn Đại Hoàng này.
Ninh Hàng thế nhưng rất cam tâm tình nguyện làm cu li, nói không chừng lúc bọn họ đi săn cự hổ này cũng có xuất lực, hiện tại đem nó hầu hạ tốt một chút cũng rất cần thiết.
Ban đêm Cố Ngọc gối lên người Đại Hoàng ngủ, vóc dáng nó lớn, lông lại rậm rạp mềm mại, cũng thực ấm áp.
Đại Hoàng tựa hồ cũng cảm giác được Cố Ngọc đối nó không muốn xa rời, rất cẩn thận đem thân mình hướng càng gần với cô hơn, vặn vẹo một chút, dựa gần cô ngủ ngon.
Cố Ngọc như có như không thuận lông cho Đại Hoàng, cô biết Đại Hoàng có trí tuệ, đã không giống như những dã thú khác.
Bất quá, Đại Hoàng sẽ vĩnh viễn đi theo cô sao, có thể sẽ giống Trịnh Gia hay không, nói đi liền đi mất không thấy tăm hơi?
Mấy ngày nay bọn họ ai cũng không có mở miệng đề cập đến Trịnh Gia, nhưng không đề cập tới hắn, cũng không đại biểu hắn chưa từng tồn tại.
Hắn vẫn luôn cắm rễ trong lòng mỗi người, muốn nói quên, nói dễ hơn làm?
“Mày cũng nhớ rõ hương vị người kia, đúng không?” Cố Ngọc nhẹ giọng nỉ non: “Nếu đến lúc đó mày phát hiện anh ta, nhất định phải kịp thời nói cho tao biết, biết không?”
Đại hoàng nhẹ nhàng “Ngao” một tiếng, tỏ vẻ nó nghe hiểu, bất quá chỉ là tìm một người mà thôi.
Chỉ cần người kia xuất hiện, nó nhất định có thể đem hắn ngậm trở về.
……
Sa mạc ở biên giới N tỉnh, nguyên bản đi nơi đó chỉ cần mấy ngày đi đường thôi, nhưng sau khi mạt thế đến có vài đường lộ bị sụp đổ, cũng có vài con đường bị oanh tạc chặt đứt, rất nhiều con đường không thể đi qua.
Vài ngày sau, thời điểm đến một con đường không thể tiếp tục chạy xe, nhóm người Cố Ngọc bọn họ chỉ có thể xuống xe đi bộ.
“Tỷ, Hãn Mã của chị bỏ luôn sao?” Cố Cẩn đáng tiếc nhìn về phía chiếc xe Việt dã bưu hãn, đại gia hỏa này thế nhưng đã đi cùng bọn họ không ít nơi, luôn có chút lưu luyến.
“Nếu em có thể đem nó thu hồi thì làm đi.” Cố Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, lại tiếp tục vùi đầu sửa sang lại ba lô: “Mọi người lấy vật tư cần thiết cho thật tốt, kế tiếp chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có thể đi bộ.”
Trừ phi con đường phía trước dễ đi, lại tìm được một chiếc xe, nhưng trước mắt mà nói chỉ có thể đi bộ.
“Động tác nhanh nhẹn chút.” Phương Tử Di huých huých cánh tay Cố Cẩn, đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Ninh Hàng ở một bên xem náo nhiệt, dù sao không phải vật tư cùng xe của hắn, cho dù ném bỏ hắn cũng không đau lòng, chỉ là nhìn bộ dáng thịt đau của Cố Cẩn, đáy mắt hắn không khỏi nổi lên ý cười.
“Ninh Hàng, sau này anh còn muốn đi theo chúng tôi cọ cơm không?” Cố Cẩn lập tức liền quay đầu đối với Ninh Hàng nã pháo: “Muốn ăn thì nhanh chút đi lại đây thu thập đồ vật, tự mình cầm một bao đi, dư lại……”
Tròng mắt Cố Cẩn xoay chuyển, đồ ăn trên xe bọn họ còn có không ít, thật sự ném đi có chút đáng tiếc.
Bất quá tròng mắt hắn vừa chuyển liền dừng lại trên người Đại Hoàng, tức khắc cao hứng phấn chấn nói: “Tỷ, đồ vật còn lại để Đại Hoàng chở đi.”
Bọn họ cũng không thể cưỡi Đại Hoàng, vậy để cho nó chở chút vật tư hẳn là không phải việc khó.
Cố Ngọc ngẩn người, lại quay đầu nhìn thoáng qua Đại Hoàng.
Đại Hoàng chớp chớp cặp mắt to ngốc ngốc, tỏ vẻ nó không nghe hiểu.
Phương Tử Di thế nhưng rất lưu loát đánh vào mấy cái bao lớn ném lên trên lưng Đại Hoàng, lại vỗ vỗ lông nó nói: “Chở mấy thứ này thật tốt, buổi tối nướng thịt cho mày ăn!”
Đôi mắt Đại Hoàng tức khắc sáng lên, sau khi ăn qua những đồ ăn nấu chín nó không bao giờ muốn ăn thức ăn sống nữa.
Hai ngày trước đó còn kéo một con lợn rừng trở về nướng ăn.
Bất quá nhờ phúc Đại Hoàng, nhóm người Cố Ngọc bọn họ thế nhưng không cần phải đi săn thú, chỉ cần chuẩn bị vật tư sinh hoạt hằng ngày thật tốt là được, Đại Hoàng có thể kiếm thịt cho bọn họ ăn đến no.
“Xem ra gia hỏa to con này cũng rất giống tôi, là cái đồ tham ăn.” Ninh Hàng ha hả cười.
Đoàn người một lần nữa khởi hành, cứ đi bộ như vậy, chỉ là bên cạnh còn có một cự hổ uy phong lẫm liệt đi theo, chỉ là khi nhìn thấy trên lưng cự hổ chở đầy đồ vật, lúc này nó thoạt nhìn không còn hợp với hai chữ 'uy phong' nữa.
Bốn người một hổ, đi bộ cùng nhau, trèo đèo lội suối, nhiều lần trải qua gió tuyết, Cố Cẩn rốt cuộc cũng lần đầu tiên nếm được cái gì gọi là khổ.
Buổi tối ngồi bên đống lửa, Phương Tử Di còn giúp Cố Cẩn chọc bể vài vết rộp nước lẫn máu trong đó.
Hắn tuy rằng chịu đau, nhưng vẫn như cũ nhịn không được kêu to.
Ngày tháng có xe thật tốt, vì sao trong nhóm bọn họ không một cái dị năng giả không gian vậy?
“Được rồi, cậu vẫn là một nam nhân đó, chị cậu cũng không có kêu khổ thấu trời như cậu đâu.” Ninh Hàng khẽ hừ một tiếng, hắn vẫn luôn không dùng xe, dù đi đến nơi nào cũng chỉ đi bộ, da lòng bàn chân đều đã chai dày đến hai tầng, sớm đã thành thói quen.
Nhưng Phương Tử Di cùng Cố Ngọc là hai cô gái nhỏ nũng nịu……
Ninh Hàng liếc mắt nhìn Cố Ngọc một cái, cô vẫn là bộ dáng đó, một đôi mắt đen tựa giếng cổ không chút gợn sóng, phảng phất như lão tăng nhập định.
Mà Phương Tử Di có khổ lại cắn răng chịu đựng, nhưng biểu tình bên ngòai so với Cố Ngọc sinh động hơn nhiều.
“Thân thể chị tôi là kim cương bất hoại*(cứng như tường đồng vách sắt), anh thì biết cái rắm gì!” Cố Cẩn cùng Ninh Hàng đấu võ mồm chưa từng thua qua, lập tức đáp trả.
“Được được, là thân thể Cố thiếu gia kiều quý, tôi không thể trêu vào, được chưa?” Ninh Hàng ôm một cái chân giò lợn, ngồi xổm bên cạnh ăn.
Món chính hôm nay là lợn rừng, bởi vì là lợn rừng còn thuộc loài lông vàng nên chất thịt nướng ra da vàng óng bóng mỡ, mùi vị thơm ngon hấp dẫn vô cùng.
Hơn nữa lợn rừng rất lớn, một con lợn bốn người một hổ ăn cũng đủ no, nếu chỉ săn bắt một ít động vật nhỏ, một mình Đại Hoàng tất nhiên ăn không đủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...