Sáng sớm hôm sau Cố Cẩn tỉnh lại, hắn đã chịu đựng được qua thời điểm khó khăn nhất, chính thức bước vào nhị giai.
Nhị giai dị năng giả, năng lượng dị năng cũng tăng trưởng gấp mấy lần, hắn nhảy xuống xe hoạt động thân thể một chút, phất tay phát ra một đợt điện lưu, nháy mắt đã đem đại thụ cách đó không xa bổ ra nhiều mảnh.
Nếu đánh lên trên người thường, sợ là sẽ đem người chém thành hai nửa.
“Tỷ, chị nhìn thấy không, em lợi hại không?” Cố Cẩn đắc ý dào dạt ở trước mặt Cố Ngọc như hiến vật quý.
Tuy rằng quá trình thăng giai dị năng vừa lâu vừa thống khổ, nhưng chỉ có chịu đựng hết thảy mới có được thành quả đáng giá.
“Cũng được.” Cố Ngọc ném một túi bắp cho hắn, túi bắp này tìm trong đống vật tư, nhưng vừa rồi Phương Tử Di đã luộc nóng lên, trước mắt vừa lúc ăn được.
Hương bắp ngọt thanh phiêu tán quanh chóp mũi, Cố Cẩn lúc này mới phát hiện hắn rất đói bụng, một túi bắp vào bụng còn chưa đủ, lại đem nửa túi bắp Cố Ngọc chưa ăn hết lấy đến ăn luôn, còn ra sau cốp xe ô tô tìm túi chân giò hun khói ra nhai.
“Cậu ăn thật ăn nổi sao.” Phương Tử Di bưng cho Cố Cẩn một chén sữa đậu nành lại đây, nhìn hắn ăn không ngừng cô đều cứng lưỡi, người này ngủ một ngày một đêm, trở thành quỷ chết đói đầu thai luôn rồi?
“Cô không biết thăng giai có bao nhiêu vất vả đâu, tôi đây là đang bổ sung năng lượng.” Cố Cẩn đang ăn đột nhiên phát hiện cách đó không xa bên cạnh đống lửa có một người đang ngồi, đôi mắt tức khắc mở to, “Đó là ai vậy, tôi chỉ hôn mê một ngày, làm sao lại nhiều ra thêm một tên đàn ông vậy?”
“Đi cùng đường, cậu cũng đừng để ý đến anh ta.” Phương Tử Di đáp một câu, lại đem một chén sữa đậu nành khác đưa cho Cố Ngọc.
Tối hôm qua Cố Ngọc ở trong ô tô chiếu cố Cố Cẩn, chỉ sợ không ngủ đủ giấc được.
Ninh Hàng nói để hắn gác đêm, Phương Tử Di làm sao có thể thật sự yên tâm mặc kệ hắn gác đêm.
Bất quá bởi vì trước đó có Đại Hoàng đã tới đánh dấu lãnh thổ chỗ này, cho nên cô cũng lường trước những thú biến dị cùng người biến dị cũng không dám tiến đến, lúc này cô mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
“Cái gì mà chỉ cùng đường chứ?!” Ninh Hàng nhảy dựng lên, lại nghe mùi hương của bắp luộc liền nhảy đến đây, “Còn bắp không, cho tôi túi bắp, lại thêm một chén sữa đậu nành, nha Tiểu Phương tỷ tỷ……”
Ninh Hàng đáng thương vô cùng nhìn về phía Phương Tử Di, hoàn toàn không cảm thấy phương pháp của mình có cái gì không đúng.
Cố Cẩn ở một bên nhìn lại thấy ghê tởm, lão nam nhân còn không biết xấu hổ như vậy, vì một ngụm thức ăn thật sự bỏ luôn mặt mũi!
Cố Ngọc không nói chuyện, miệng nhỏ chậm rãi uống từng ngụm sữa đậu nành.
Sữa đậu nành ấm áp, mang theo một cổ ngọt thanh, uống vào dạ dày cũng ấm áp lên.
“Lấy tinh hạch ra!” Phương Tử Di giơ tay ra, khuôn mặt Ninh Hàng tức khắc nhăn như mướp đắng, hắn chỉ muốn ăn một chút thôi, vì sao lại khó khăn như vậy chứ?
Cho dù không tình nguyện nhưng Ninh Hàng vẫn từ trong túi móc ra một viên nhị giai tinh hạch đặt lên tay Phương Tử Di, tinh hạch nhất giai hắn khinh thường thu thập, trong túi đều tràn đầy nhị giai tinh hạch.
Đương nhiên điểm này Ninh Hàng sẽ không nói với người khác, đạo lý tiền tài không thể để lộ ra ngoài này mọi người đều hiểu.
“Nguyên lai là tới cọ cơm ăn a.” Cố Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, nhìn vẻ mặt Ninh Hàng ăn thật cẩn thận lại vô cùng thỏa mãn, hắn có chút đồng tình với gã này.
Nếu không có Cố Ngọc dự đoán trước, chuẩn bị nhiều vật tư như vậy, có lẽ lúc này bọn họ cũng sẽ thắt lưng buộc bụng, những ngày trôi qua cũng sẽ thật gian nan.
Nghĩ đến đây, Cố Cẩn không khỏi xoay người nhìn về phía Cố Ngọc, “Tỷ, sau này em sẽ để chị sống những ngày tháng thật tốt!” Lời nói rơi xuống, cũng không nói thêm cái gì nữa, tự mình dập lửa thu thập đồ đạc đứng lên.
Nhìn hắn xoay người, Cố Ngọc không khỏi nhướng mày, làm sao lại đột nhiên trưởng thành hiểu chuyện rồi?
“Cái kia…… thì ra bọn họ là chị em a.” Ninh Hàng uống xong sữa đậu nành còn nhịn không được liếm liếm môi, lúc này mới lưu luyến không rời đem chén trả lại cho Phương Tử Di, còn chịu đựng cô trừng mắt ghét bỏ: “Vậy chứ anh nghĩ sao? Đầu óc đều là thứ xấu xa trong đó!”
Ninh Hàng: ……
Hắn đây là đã trêu chọc đến ai?
Xem ra này nhóm người này thật sự mỗi một cái đều không dễ chọc, nếu không phải vội vã muốn đột phá tam giai, hắn sẽ không đi cùng đường với nhóm Cố Ngọc bọn họ.
Còn không phải cũng chỉ vì muốn tìm một người lợi hại áp trận cho hắn sao?
Tam giai dị năng giả không phải khó tìm, nhưng người có một thân thủ như Cố Ngọc lại là khó có được, có người cũng tam giai dị năng nhưng lại là một cái bao cỏ.
Dùng tinh hạch để thăng giai, trên thực tế khi gặp chuyện đánh nhau, cũng chỉ là gối thêu hoa, đẹp chứ không xài được.
Lúc trước Ninh Hàng vẫn luôn một đường đi theo quan sát Cố Ngọc chém giết người biến dị cùng thú biến dị, những thi thể kia đều bị cô xếp thành núi, một sát thần như vậy, ở mạt thế khó tìm được người thứ hai đi?
……
Hãn Mã một lần nữa khởi hành, Cố Ngọc lái xe, Cố Cẩn ngồi ở vị trí ghế phụ, không biết vì sao hắn đối với Ninh Hàng lại không thế nào xem vừa mắt được.
Nếu không phải muốn cùng đi săn bắt bò cạp tứ giai biến dị, hắn nhất định đá gã này xuống xe.
Phương Tử Di ngồi chung Ninh Hàng ở ghế sau xe, cũng không phản ứng với hắn câu nào.
“Đừng như vậy, đường đi còn dài, không tìm chuyện để nói, sẽ rất nhàm chán!” Ninh Hàng hai tay vòng trước ngực.
Xem ra hắn quả thật sự không thích hợp gia nhập đoàn thể rồi, có lẽ một người độc hành càng tốt hơn.
Phương Tử Di quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt khinh bỉ: “Vậy anh tự đi một mình tới đó đi, có thể tự lầm bầm lầu bầu không buồn chán?”
“Đó cũng không được, tôi thích nói chuyện nhất, nhưng mạt thế này cũng không có người có thể cùng tôi nói chuyện, tôi lại không thể cùng người biến dị ngoài kia nói tới nói lui.
Bọn họ tuy rằng cũng sẽ nói chuyện, nhưng đến cuối cùng đều muốn ăn tôi.” Ninh Hàng một đường lải nhải, rất giống như cái máy phát thanh được bật lên, có hắn ồn ào, Cố Ngọc còn cảm thấy nhiều thêm vài phần hơi thở nhân gian, cho nên cũng không ngăn cản.
Cố Ngọc không lên tiếng, Cố Cẩn cùng Phương Tử Di lại không thể không chịu đựng.
Cố Cẩn còn cẩn thận dè dặt quan sát biểu tình Cố Ngọc, tựa hồ cô còn rất thích nghe người này nói chuyện, thật sự trên đường đi quá buồn tẻ, tịch mịch sao?
Cố Cẩn lại quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Hàng, người này lớn lên cũng đoan chính, nhưng muốn làm bạn trai chị hắn thì xác định không đủ tư cách.
Không nghĩ tới vòng đi vòng lại một vòng, hắn thế nhưng cảm thấy trừ bỏ Trịnh Gia thì không có người nào xứng đôi với chị hắn, có phải hắn điên rồi hay không?
“A, xem kìa, là đàn chim nhạn!” Là một người bắn xa, đôi mắt Ninh Hàng tựa như có lực xuyên thấu, tầm nhìn cực tốt, đây cũng là chỗ độc đáo dị năng hắn.
Bất quá dị năng càng thăng giai, năng lực của hắn càng mạnh, ra tay vừa tàn nhẫn lại vừa nhanh lại chuẩn, điểm này Ninh Hàng đã trải nghiệm qua rất nhiều lần.
“Mùa xuân tới, chim nhạn sẽ bay trở về phương nam sinh sôi nẩy nở.” Cố Ngọc nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, thời tiết phương nam ấm áp, đàn chim nhạn này hẳn là bay trở về vào cuối thu.
Chim bay cá nhảy còn biết quay trở về.
Nhưng Trịnh Gia thì sao, hắn có còn trở về hay không?
Ánh mắt Cố Ngọc sâu thẳm nhìn về phía trước.
“Thế nào, thi đấu không?” Ninh Hàng đụng đụng cánh tay Phương Tử Di, có chút nóng lòng muốn thử.
Phương Tử Di quét mắt liếc hắn một cái, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị khơi gợi lên hứng thú, “Anh muốn so như thế nào?”
“Đương nhiên so xem ai bắn rớt chim nhạn nhiều hơn, thua thì phải cho tinh hạch.” Anh mắt Ninh Hàng sáng quắc nhìn về phía Phương Tử Di: “Đương nhiên, nếu cô thua cũng có thể dùng cơm canh tới khấu trừ.”
Ninh Hàng thèm thức ăn nóng hầm hập, hiện tại chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn chảy nước miếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...