Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh
"Từ mai Triệu Viễn cho người thu thập tất cả vật tư trong danh sách này đến địa điểm được chỉ định" Hoắc Hành lấy từ trong ngăn bàn ra quyển danh sách vật tư.
Triệu Viễn nhận lấy mở ra xem mà trợn tròn mắt không che giấu được sự kinh nhạc, bảo sao đại ca bảo hắn một thời gian nữa bán công ty đi.
Hoắc Hành không hề có ý định để Thời Mộng ra ngoài nhiều thu thập vật tư nhiều.
Chỉ lúc nào có anh đi cùng thì cô mới được ra khỏi biệt thự.
Bằng sức của mình cô thu thập hết chỗ danh sách kia là không thể nào, vì thế cho lên anh để Triệu Viễn đi thập thập đủ rồi với bảo cô đến thu vào.
Bé con mệt khiến Hoắc Hành buồn bực.
"Giải quyết nốt bên kia đi, bảo anh em trong bang ai ở lại thì ở, còn đâu cho họ tiền để họ về với gia đình vợ con" Hoắc Hành dựa lưng vào ghế nói.
Ánh mắt hướng về phía cầng trăng bên ngoài, dù trái đất có thay đổi thời đại như thế nào, mặt trời và mặt trăng vẫn mãi theo quy luật như thường.
Chứng kiến cảnh con người vì cái ăn cái mặc mà tàn sát giết hại lẫn nhau, chứng kiến sự lụy tàn của thời đại sau hàng tỷ năm.
-------------------------------
Choang!!
Chiếc bình hoa vỡ tan thành từng mảnh trên nên đất.
Vị phu nhân được cả giới thượng lưu kính nể giờ đầu tóc bù xù, khuôn mặt vặn vẹo, thấy thứ gì trong tầm mắt đều đập đổ hết.
"Lương Chính Hạo!! Nhìn xem chuyện tốt ông đã làm đi!!!" Lương phu nhân hét lên chỉ thẳng mặt chồng mình.
Người chồng năm xưa mà mặc kệ phản đối của gia đình mà kết hôn với ông, rút hết nguồn vốn tài sàn công ty cha mẹ đẻ mình hỗ trợ công ty chồng.
Để rồi khi ông ta có tiền tài quyền lực như ngày hôm nay lại tằng tịu với một con điếm ở quán bar, lại còn sinh ra một dã chủng nữa chứ.
"Bà nháo đủ chưa!?" Lương Chính Hạo vung tay tát một cái khiến vị phu nhân ngã khuỵu xuống đất.
"Tôi nháo?!! Là ai ngoại tình sau lưng tôi?!! Là ông không quản được thân dưới của mình khiến tôi và Lương gia trở thành trò cười của cái xã hội này rồi đấy" Lương phu nhân một tay ôm má không cam lòng hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...