Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh
Hận thù trong mắt Thời Mộng rõ ràng đến mức Hoắc Hành phải kinh ngạc.
Cô đang ghét tên đàn ông ẻo lả kia! hay là!
Bỗng chốc ánh mắt tối sầm đi, Hoắc Hành cúi đầu xuống gặm nhấm lấy đôi môi kia.
Nụ hôn mang theo sự thô bạo giằng xé như dã thú cắn xé con mồi mình.
Đôi môi quấn quýt lấy nhau, trao đổi từng mật ngọt của đối phương, răng nanh Hoắc Hành không thương tiếc mà gặm cắn bờ môi đỏ hồng mềm như thạch kia.
Nụ hôn mang theo mùi máu lan tràn trong khoảng miệng hai người khiến Thời Mộng rên rỉ nhẹ, cau mày khó chịu, đôi tay giơ lên đánh lên ngực anh, muốn đẩy lồng ngực áp bức kia ra.
Nhưng cô đánh giá quá cao sức lực của mình, với Hoắc Hành mà nói, sức lực của cô như đánh yêu hắn không đau mà chỉ mang theo ngứa ngáy khó chịu.
Đôi môi càng thêm ra sức gặm cắn, bàn tay to lớn áp lên cặp ngực to tròn kia, xoa nắn giày vò đủ hình dạng.
"Ưm! a"
Miệng bị bịt lại, mọi âm thanh bị Hoắc Hành nuốt đi, bàn tay đang lộng hành trên ngực cô đem lại cảm giác vừa đau vừa sướng.
"Hah! a"
Cuối cùng Hoắc Hành cũng lùi lại, Thời Mộng mềm nhũn người nằm trên giường, đôi mắt mê ly, thất thần, đầu tói xóa ra đằng sau còn sót vài sợi tóc ướt dán trên gò má.
Đôi môi bị hành hạ sưng đỏ lên, mép môi còn lưu lại tơ máu không biết của ai.
'Xoẹt'
Bàn tay to lớn với chi chít vết sẹo kia không chút do dự xé nát chiếc váy ngủ mỏng tang.
Cơ thể chằng chịt dấu hôn cùng vết xanh tím chưa lành từ lần ân ái trước, cả cơ thể bị hành hạ khiến người nhìn phải thương xót, nhưng đó là với người khác.
Trong mắt Hoắc Hành những dấu vết này như một tác phẩm nghệ thuật, dấu vết đóng dấu thiếu nữ là của anh.
Vật sở hữu chỉ thuộc về anh! con chim hoàng yến kiêu sa mà khi xưa anh chỉ có thể ngước nhìn, bây giờ lại nằm dưới thân mặc anh giày vò.
Anh yêu say đắm người con gái này, đã từng ngắm nhìn cô từ xa mà không thể với tới.
Yêu tinh giày vò anh hằng đêm trong những giấc mơ ướt át nhiều năm, cho đến khi anh đủ sức mạnh để đoạt lấy cô, để cô không thể thoát khỏi hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...