Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh
Thậm chí cực lạnh đến anh còn có thể tìm thức ăn đem về cho cô.
Thời Mộng cuộn tròn ôm lấy đầu gối ủ rũ nghĩ về khó khăn của anh kiếp trước, áy náy cùng buồn bực tràn ngập trong tâm trí cô.
'Cạch!! Két!!'
Tiếng cửa sắt mở ra vang lên trong căn phòng tối tăm.
Thời Mộng quay đầu qua nhìn thấy người mà mấy ngày qua lặn mất hút, hôm nay mới nhớ đến cô.
Hừ!!
Bây giờ cô lại không muốn gặp anh!! Có trời mới biết mấy ngày qua cô đã ngây người trong căn phòng này háo hức chờ đợi anh đưa ra ngoài.
Chờ đợi mãi nhưng lại không thấy người đâu!!!!
Thời Mộng quay lưng lại với ai kia, bóng lưng "tâm trạng tôi rất xấu, người lạ chớ lại gần!!" khiến Hoắc Hành phì cười một tiếng.
Nhưng sau khi cảm nhận thứ đồ lạnh lẽo đang cầm trên tay, nụ cười anh lại nhạt dần đi, đôi mắt dần trở nên thâm thúy nhìn vào cần cổ trắng dài như thiên nga của cô.
Hoắc Hành giơ bàn tay ra vuốt ve làn da trên cổ khiến cô rùng mình, giật bắn người lên, nhưng vẫn để yên cho anh sờ.
Dường như Thời Mộng không biết từ lúc cô tỉnh lại, theo bản năng mà dung túng mọi hành động đôi khi quá đáng của anh.
"Không phải em tò mò điều kiện tôi đưa ra hay sao?" Hoắc Hành đứng đằng sau lưng, tay vẫn giữ nguyên tư thế vuốt ve cảm thụ làn da nhắn mịn của cô.
"Anh nói đi" Thời Mộng xoay người lại đối mặt với Hoắc Hành.
Cô có dự cảm xấu điều anh sắp nói đến.
"Gắn thứ này" Hoắc Hành đưa tay phải lên, trên tay anh là một ống súng nhỏ kim loại, thường được thấy trong các phòng thí nghiệm của mấy bộ phim Âu Mĩ.
"Cái-Cái này?!" Thời Mộng theo bản năng lùi lại tránh xa thứ kim loại kia.
Dù không biết nó là cái gì nhưng cô có dự cảm thứ đó tuyệt đối không hề tốt đối với cô.
"Thứ này được gắn vào cổ, có khả năng định vị dựa trên vệ tinh.
Thậm chí trong thời kì đặc biệt kia, vẫn có thể kết nối bằng thiết bị chuyên dụng" Hoắc Hành không để tâm đến vẻ sợ sệt lùi lại kia của cô.
"Em muốn sự tự do, tôi sẽ cho em đổi lại em phải mang thứ này lên người"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...