Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh
"Ưm" Thời Mộng nhập nhèm mở mắt, đôi mắt mông lung chưa tỉnh ngủ.
Thời Mộng tỉnh táo mới nhận ra bản thân mình đang nằm sấp trên lồng ngực của Hoắc Hành, bụng dưới căng trướng phồng lên cùng cự vật không thể bỏ qua kia vẫn còn ở trong cơ thể cô.
Tên này người to như con gấu, lúc ngủ cứ thích kẹp cả người cô vào lòng, kiểu gì cũng không thoát khỏi.
Thời Mộng nhấc người lên rút côn thịt ra, trong nháy mắt côn thịt rút ra khỏi cửa huyệt, từng dòng tinh dịch chảy nhỏ xuống dưới đệm, thậm chí xuôi theo đùi cô uốn lượn chảy xuống, vệt nước mới cùng vết khô cũ lúc trước.
Phải mất một lúc số tinh dịch kia mới được đào thải hết, vùng bụng của cô cũng bớt căng trướng.
Thời Mộng gỡ bàn tay đang đặt trên eo ra, ngả người nằm sang bên cạnh Hoắc Hành, nằm sấp thời gian dài khiến cặp ngực cô tê dần, khó chịu mà tên kia cũng có tha cho cô đâu, đến cả ngủ vẫn vòng tay qua eo.
Thời Mộng ngước nhìn ngũ quan của anh, Hoắc Hành đẹp trai thật nhưng nếu không có vết sẹo kia phá tướng.
Chỉ cần là phụ nữ nhìn thấy thân hình kia cùng vết sẹo dữ tợn trên mặt đều quay đầu bỏ chạy.
Nhìn qua là biết dân xã hội đen không lệch vào đâu được, Thời Mộng khịt mũi hừ trong lòng.
Thời Mộng đang phân vân việc có lên tiết lộ không gian cho Hoắc Hành hay không? Không phải là cô không tin tưởng vào sự ám ảnh cùng dục vọng chiếm hữu chết tiệt kia của anh ta, mà cô muốn có một con bài đề phòng lúc chạy trốn, ai nói trước tận thế chuyện quái gì sẽ xảy ra.
"Bé con.
.
" Hoắc Hành trong giấc ngủ cảm nhận được bé con của anh ở đâu, xoay người nhào tới ôm lấy vòng eo kia, lại da kề da.
"Tên to xác này" Thời Mộng bất lực.
Thôi cứ để cho anh ta biết đi, công ty cô bây giờ được Hoắc Hành thu mua lại, tài sản còn rất nhiều nhưng với cô như vậy chưa đủ.
Không gian của cô vô tận, trải qua sự khắc nghiệt trong tận thế, dù không thiếu nước nhưng thức ăn cũng dần bị nhân loại bào mòn, dù cô được Hoắc Hành che chở nhưng chỉ đỡ hơn những người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...