Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh
Căn phòng tối nơi Thời Mộng bị Hoắc Hành giam giữ, không có cửa sổ, ánh sáng không thể chiếu rọi vào khiến người trong phòng không phân biệt được thời gian đâu là ban ngày đâu là ban đêm.
Hoắc Hành phòng ngừa mọi biện phát đề phòng cô gọi người tới cứu, dù căn phòng này nằm trên núi sát biên giới nước M, nhưng ai mà biết được có tên nào lảng vảng quanh đây.
Cô mà chạy mất chắc anh phát điên lên, không ngần ngại bóp cò súng bắn vỡ đầu tên đã giúp cô.
Thời Mộng chìm sâu vào giấc ngủ, vốn là giấc ngủ ngon khi cô mơ thấy cảnh tượng mình thu thập vô số vật tư, mang theo không gian đi ngang ở mạt thế.
Đang mơ đẹp thì bỗng nhiên giấc mơ đổi cảnh, cô nằm trên một chiếc thuyền ra khơi, con thuyền nhỏ chênh vênh bị sóng đánh va đập, Thời Mộng giật mình giơ tay bám chặt vào mạn thuyề, nhìn khung cảnh biển rộng gió giữ, từng con sóng to đánh úp như muốn lật con thuyền khiến cô sợ hãi bật khóc.
"Ách!" Tiếng kêu khàn khàn quen thuộc vang lên.
Tiếng kêu kéo cô giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, mở mắt ra đập vào mắt là vùng ngực săn chắc, đang chảy từng giọt mồ hôi trên thân thể cô.
Bên dưới tên đàn ông nào đó đang ra sức thúc côn thịt vào tận sâu bên trong hoa huyệt.
"Tên khốn chết tiệt này!! A!!! dừng.
.
lại! rút ra.
.
ư.
.
mau" Thời Mộng rên rỉ vừa mắng chửi Hoắc Hành.
Hoắc Hành lần đầu nghe cô mắng chửi mà nhướng mày thích thú, xem ra con thỏ xù lông lên cũng biết cắn người.
"Ừ!! Tên khốn chết tiệt đang thao em đây" Hoắc Hành không chậm lại mà càng ra sức nhấp hông, kéo người con gái dưới thân vào cơn cao trào ngay khi vừa mới tỉnh dậy.
"Hah!! ngay cả khi bé con ngủ, tiểu huyệt vẫn kẹp chặt không buông côn thịt ra được, sướng quá!!" Hoắc Hành ngửa cổ lên, yết hầu lăn lên xuống, đôi mắt nhắm lại tận hưởng sự co bóp từng thớ thịt, đê mê trong dục vọng khiến đôi mắt anh càng hằn lên tia máu.
Có trời mới biết sự thay đổi của Thời Mộng ngày hôm qua khiến anh mất ngủ cả đêm, ôm ghì chặt người con gái vào lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...