Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Cố Cửu trực tiếp bắt xe rời đi.
Sau khi ngồi lên xe, cô nói địa chỉ cho bác tài, chạy thẳng về biệt thự của Lưu Diễm.
Mà ở phía sau cô, đám người kia cũng chạm tãi đến chỗ cô vừa đứng.
Nhìn Cố Cửu lên xe rời đi bọn họ cũng không để ý tới.
Nhìn thấy những vết máu còn mới trên mặt đất bắt đầu tìm kiếm 12981.
Nhìn thấy những vết máu còn mới đó, mấy người kia đều hưng phấn lộ ra tươi cười.
Có trời mới biết tiến sĩ tìm 12981 muốn điên lên rồi, mọi người trong viện nghiên cứu, mỗi ngày phải chịu áp lực khi đi làm, muốn bao nhiêu dày vò có bấy nhiêu dày vò.
Hiện giờ tìm được 12981, bọn họ ngày sau sẻ được giải thoát rồi.
Nghĩ đến bọn họ bất lực trở về, tương lai ú ám đang đợi bọn họ, trong khoảng thời gian này, bọn họ đều ăn không ngon ngủ không vô.
Hiện giờ có tung tích của 12981, không sợ sẽ đi tay không trở về.
Tên nam nhân đi đầu có diện mạo mỏ chuột tai khỉ, hai mắt hưng phấn nhìn vết máu dưới mặt đất.
Hắn nói với mấy người phía sau: "Đem đồ vật dụng cụ đều chuẩn bị sẵn sàn, chỉ cần gặp 12981 thì trực tiếp tiêm thuốc cho nó, lần này nhất định phải mang nó về".
"Dạ.
.
".
"Dạ.
.
".
Nghe được lời nói của nam nhân mỏ chuột tai khỉ, vài người phía sau liền lấy ống chích từ trên người ra.
Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, cẩn thận nghiêm túc bắt đầu tìm kiếm theo những vết máu đó.
Lần theo những vết máu đó kéo dài tới bên đường lớn lại không thấy đâu nữa.
Mà vị trí biến mất kia, giống như là chỗ cô gái vừa mới bắt xe rời đi.
"Sơn ca, chỗ này chẳng phải là chỗ cô gái lúc nãy bắt taxi rời đi sao?".
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được, có một người lại nhịn không được hỏi ra khỏi miệng.
Nam nhân mỏ chuột tai khỉ, cũng chính là Đàm Sơn nghe được lời này, khuôn mặt có vài phần vặn vẹo.
Rõ ràng 12981 đã bị thương, lúc này là cơ hội tốt nhất để bắt lấy nó.
Chính là những vết máu kia tới đây đột nhiên biến mất, hắn làm sao mà nuốt trôi được cục tức này.
Trở lại viên nghiên cứu, nếu tiến sĩ biết được chuyện này, còn không đem hăn ăn tươi nuốt sống sao.
"M** nó!".
Đàm Sơn mắng một câu thô tục, hắn móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Lúc này hắn không thể không đi cầu cứu đám oắc con kia.
Bằng không kết quả chờ đợi hắn, hắn thật sự không dám nghỉ đến.
"Xin chào, là thị trưởng hoàng ạ? , Tôi là Đàm Sơn, là từ viện nghiên cứu bác ái ở kinh thành.
.
".
* * *
Cố Cửu trả tiền xe, xuống xe liền đi thẳng vào trong biệt thự.
Bất quá trong nháy mắt lúc cô xoay người lại, khuôn mặt chợt trở nên nghiêm túc.
Cô quét mắt về phía sau, chân thả chậm tốc độ.
Thời điểm ngửi được mùi máu tươi trong không khí, ánh mắt cô nhìn phía sau mang theo hiểu rõ.
Khi nãy thời điểm ngồi trong xe taxi, cô đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Bẩn thân cô lăn lộn trong cảnh máu me cả ngày, đối với hương vị này, cô bất quá đã quen thuộc.
Bất quá thời điểm bắt đầu ngooifb lên xe, cô còn tưởng là tài xế có vấn đề.
Cho nên dọc theo đường đi cô vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Thời điểm xe dừng lại ngay biệt thự, cô biết có vấn đề không phải là tài xế.
Lúc này cảm thấy mùi máu tươi càng ngày càng gần, Cố Cửu ý niệm vừa động, lấy ra khẩu súng từ trong không gian.
Ngay sau đó nhnah chống xoay người lại, đem họng súng chỉa về phía sau.
Đáng tiếc trước mắt không có một người.
Nhưng Cố Cửu rất nhanh đem họng súng hạ thấp xuống.
Đơn giản là phía sau cô không có người, mà lại có một con "chó lớn".
Bộ lông màu xám, hai mắt ánh lên ánh sáng lục sắt ảm đạm, làm cho Cố Cửu cả người căng chặt.
Thứ này tuyệt đối không phải là một con chó, bất luận là u quang phát ra từ cặp mắt kia, hay là vết thương loang lỗ máu của đối phương, đều làm Cố Cửu không thể thả lỏng cảnh giác.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...