Mạt Thế Trọng Sinh Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay


Cố Cửu yên tâm thoải mái thưởng thức đồ ăn ngon.

Mà Hoắc Tường bên này lại thực nôn nóng.

Hắn không nghĩ tới bóng dáng hắn nhìn thấy lúc sáng thật sự là Cố Cửu.

Càng không nghỉ tới hôm nay sẻ nghe thấy những lời nói đó, làm hắn có chút trở tay không kịp.

Hoắc Tường đứng cửa quán cà phê, cách cô không xa, lấy ra bật lửa châm một điếu thuốc lá.

Giương mắt nhìn cảnh vật xung quanh đèn nê ông lập lòe, nội tâm hắn có chút mê mang.

Lý trí làm cho hắn không có khả năng tin tưởng hết tất cả những gì Cố Cửu đã nói.

Chính là những chuyện xảy ra trước mắt, làm cho hắn không có cách nào phản bác được.

Vô luận là sáng nay lúc thi hành nhiệm vụ, hay là hành động quỷ dị của Cố Cửu tối nay, hắn tận mắt nhìn thấy những món vũ khí kia biến mất.


Tất cả đều làm cho hắn không thể phản bác lại, thậm chí trong lòng hắn còn sinh ra sợ hãi.

Nếu mạt thế thật sự đến, nếu sau này nhân loại thật sự trở thành cái sác không hồn, như vậy thế giới này sẻ biến thành bộ dạng như thế nào?
Hắn không hỏi Cố Cửu vì sao biết được những chuyện này, bởi vì Cố Cửu không giống lúc trước.

Không còn là cô hồn nhiên của mấy năm trước mà hắn quen biết.

Cho dù đối phương thoạt nhìn vô hại, chính là hặn cảm nhận được Cố Cửu chắc chắn đã thay đổi.

Hoắc Tường đem điếu thuốc đã tàn ném trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên, xoay người đi vào quán cà phê.

Mặc kệ sự thật là như thế nào, sau khi một tháng qua đi, mọi chuyện sẻ được sáng tỏa.

Thời gian một tháng không dài không ngắn, hắn vẫn có thể chờ nỗi.

Thời điểm Hoắc Tường đi vào, Cố Cửu đã dùng cơm xong.

Không thể trách cô dùng điểm tâm nhanh như vậy.

Ở mạt thế ba năm, cô rất rõ ràng tầm quan trọng của đồ ăn, còn có phải mọi lúc chú ý nguy hiểm xung quanh.

Mỗi khi có được đồ ăn, cô đều dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết xong.

Cho dù sống lại một đời, thói quen này của cô cũng không đổi được.

Bởi vì không có trải qua mạt thế, cũng không có trãi qua nỗi thống khổ vì thiếu thốn đồ ăn, căn bản sẻ không biết được tầm quan trọng của đồ ăn.

Hoắc Tường ngồi vào chỗ ngồi của mình, biểu tình phức tạp nhìn vào phần ăn đã ăn sạch sẻ của Cố Cửu.

Cố Cửu lại giống như không nhìn thấy biểu tình phức tạp của hắn.

Cô chậm rãi lau khóe miệng, bưng đồ uống kế bên lên uống.

Sau khi giải quyết xong, lúc này cô mới đứng lên nói: "Nếu không có việc gì, tớ liền đi trước.


"
Nói xong đem một tờ giấy giao cho Hoắc Tường, là do lúc nãy cô đã lấy từ chỗ của người phục vụ.

"Đây là số điện thoại của tớ, có việc gì có thể gọi cho tớ, yên tâm tớ sẻ không chạy trốn.

"
Hoắc Tường nhận lấy tờ giấy, nhìn dãy số trên đó, lấy điện thoại ra liền lưu lại.

Suy nghĩ một chút, hắn liền gọi cho dãy số mới lưu.

Thực mau di động của Cố Cửu vang lên.

Cố Cửu vừa nghe di động vang lên, đưa tay lấy điện thoại di động ra, hai mắt hài hước nhìn về phía Hoắc Tường.

"Bây giờ tớ có thể đi rồi chứ".

Nói xong cũng không đợi Hoắc Tường trả lời, liền xoay người đi ra khỏi quán cà phê.

Hoắc Tường cứ đứng như vậy nhìn thân ảnh Cố Cửu chậm rãi biến mất.

Hắn cảm giác mọi chuyện sảy ra hôm nay không chân thật.


Sau khi Cố Cửu rời đi rồi, Hoắc Tường ngồi ở quán cà phê hồi lâu, lúc sau mới đứng dậy đi tính tiền.

* * *
Bởi vì Cố Cửu lấy được vũ khí vào trong tay, tâm tình rất tốt.

Cô đi ra khỏi quán cà phê, không biết Hoắc Tường còn đang phức tạp, tâm tình khó có thể tiếp thu.

Nhìn ánh đèn hoa mỹ chung quanh, một khu đầy náo nhiệt, đêm khuya vẫn như trước thật náo nhiệt.

Không cấm được cảm giác thả lỏng sau ngày dài mệt mỏi.

Không tới một tháng nữa, loại sinh hoạt như vậy sẻ không còn nữa.

Cô khó có được tâm trạng tốt, cũng không có trực tiếp lái xe về biệt thự, mà là chậm rãi đi dạo ở trên đường lớn.

Chung quanh những chiếc xe chạy nhanh như bay, hai bên đường, thường xuất hiện một số đôi tình nhân, tư thế ái muội ôm nhau, làm cô không khỏi cảm thấy chua sót trong lòng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận