Đem phong thư đưa đến trong tay người kia, về phần đối phương liệu có làm dựa theo thư trong tay hay không, cậu liền tạm thời không biết được. Dù sao, đến đây mới xử lí việc này vẫn có chút phiền toái, có vài người không bận tâm chuyện gì đến.
Kiếp trước, lúc cậu mới vừa đến một căn cứ, xảy ra sự việc tương tự. Lãnh đạo căn cứ chỉ nghĩ đến bệnh độc tang thi rất lợi hại, cho rằng chỉ cần người đi vào thần trí thanh tỉnh, vậy không phải lo lắng người đó là tang thi, nhưng lại chưa từng nghĩ qua tang thi phải có thời gian nhất định để ủ bệnh.
Có vài người lúc trước rất khỏe, một giây sau lại đột nhiên xảy ra biến đổi. Người trong căn cứ nhiều như vậy, nếu trong căn cứ mà có người biến thành tang thi, thật không nghĩ đến sẽ có bao nhiêu người bởi vậy mà chết, không bảo đảm được những binh lính tuần tra này đã vứt bỏ một cái mạng sống.
Cẩn thận mà nói, một người đưa thư râu ria vô danh không có cách nào đưa đến trong cấp lãnh đạo như vậy, lại không biết như thế nào, bức thư này lại không ai hay biết mà rơi xuống trên bàn làm việc của người đứng thứ hai căn cứ Giang Thành.
Người đứng thứ hai này mới vừa trở lại phòng làm việc, thấy trên bàn đặt một bức thư không có tên. Vốn dĩ không có tính toán sẽ xem bức thư này, nhưng lại không biết bị làm sao, quỷ thần xui khiến mở phong thư ra, sau đó không tự chủ được lấy thư ra, đọc cẩn thận.
Đọc xong bức thư, trong lòng người đứng thứ hai này toát ra ý nghĩ đầu tiên là người truyền tin tức này thật lo bò trắng răng*, nhưng một khắc sau, trong lòng liền toát ra một ý nghĩ không giải thích được trong đầu, giống như là có ai đó đang thúc giục bên tai hắn mau chóng phát ra mệnh lệnh, nếu chậm một bước, căn cứ Giang Thành sẽ bởi thế mà xảy ra chuyện trọng đại. (*Nguyên văn: 杞人忧天. Câu này giống như câu ‘Lo bò trắng răng’ của bên mình, người lo bò trắng răng nghĩa là người hay lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo.
Người đứng thứ hai này đi qua đi lại trong phòng, do dự một lúc, người này đem đốt bức thư, tự mình đi ra cửa tìm trợ lí, phân phối đem sự việc này truyền xuống phía dưới, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh này. Nếu có người phản đối, lập tức dùng võ lực chấn áp, nếu vẫn không hiệu quả, giết không truy cứu*. (*Nguyên văn 格杀勿论: Cách sát vật luân. Nghĩa là giết tất không phải luận tội hay giải thích gì.
Tin tức người sống sót mới vào cửa nhất định phải kiểm tra thân thể xem có vết thương hay không, và phải ở trong khu cách li ba giờ đồng hồ, nếu xác định không có việc gì mới có thể vào trong thành phố rất nhanh đã truyền ra. Nhân viên công tác đứng ở cổng luống cuống tay chân, vừa muốn an bài cho nhân viên công tác, lại vừa phải nói rõ việc này tới người sống sót vừa tới căn cứ, trong lúc nhất thời huyên náo cả người bàng hoàng lên, cho rằng trong căn cứ đã xảy ra việc lớn gì rồi.
Khi tin tức truyền đến trong tai Từ Dương, cậu đã về đến chỗ ở của bọn họ. Thấy mệnh lệnh đã nhanh chóng được công bố như vậy, lại khiến cậu có chút ngoài ý muốn. Cậu cho rằng ít nhất phải đợi đến khi gặp được sự việc giống thế, mệnh lệnh này mới có thể được truyền ra.
Đoàn người đã đi tới khu trọ trong thành phố không biết, ngay vào ngắn ngủi thời gian mệnh lệnh mới được truyền xuống, ngoại thành đúng lúc xảy ra sự việc này, sự việc được báo lên rất nhanh chóng, trực tiếp tăng tốc thi hành mệnh lệnh này.
Ngoài cổng có binh sĩ gác, hỗn loạn rất nhanh đã ngưng, những người may mắn còn sống sót không cam tâm tình nguyên bị ép kiểm tra thân thể. Không còn biện pháp, một vị sĩ quan lạnh như băng nói, không kiểm tra, cũng được, trực tiếp xoay người rời đi, căn cứ không chào đón người sống sót từ chối hợp tác.
Nhìn thật sâu Từ Dương vừa trở lại đã nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng ngày càng có nhiều dư vị không thể nói rõ dâng lên. Hạ Duyên Phong không đổi sắc mặt dời đi tầm nhìn, ánh mắt trầm tĩnh sâu không thấy đáy nhìn ra cửa sổ, thật lâu không nói gì.
Lúc rời khỏi trường học, lần đầu hắn phát hiện, trong lúc đó hắn và Từ Dương có một khoảng cách rất xa xôi. Bởi vì hai người bọn họ, một như là ở trên trời, một như là ở dưới đất, chính giữa là cả một khoảng cách rộng lớn.
Hắn vất vả lắm mới đến gần một, cậu lại tiếp tục đi về phía trước hai, mỗi một lần đều nhiều hơn một với hắn, từng bước một cộng lại, không biết đã sớm nhanh hơn hắn bao nhiêu bước.
Căn cứ Giang Thành xây dựng không lâu sau, ngày hôm trước mới chính thức đón tiếp người bên ngoài. Người dân cư trú trong thành phố hạ cố gắng, khôi phục nguồn điện trong căn cứ. Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng cung cấp, chỉ ngoại trừ mấy đại nhân vật có quyền thế mới cung cấp đầy đủ, còn lại khu dân cư chỉ có buổi tối mới cấp điện, hơn nữa mỗi đêm chỉ có 3 canh* giờ. (* 1 canh giờ = 2 tiếng
Giờ đây, vừa đến bảy giờ tối, người sống sót trọ trong nhà còn lương thực sẽ nhanh chóng sử dụng thời gian này để đun nước nấu cơm, bận rộn như con quay. Về phần nhà không có lương thực, hoặc là vô cùng khó khăn, đa số đều tìm củi khô để nấu cơm.
Đoàn người Từ Dương mới đến, đã lâu chưa được nghỉ ngơi yên tĩnh, cũng tiến vào chính là tình huống vội vã.
Ngày hôm nay đã chém giết vài tang thi, tuy rằng quần áo trên người không có dính vết bẩn, nhưng mồ hôi tuôn ra không ít, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi, đoàn người đã sớm không nhịn được nữa, thầm nghĩ trực tiếp lao vào bồn tắm.
Vì vậy lúc đi tới căn hộ, Từ Lâm nghỉ ngơi chốc lát rồi bắt đầu chuẩn bị nước tắm cho cả nhà. Cho nên lúc chuẩn bị xong cơm tối, chín người đều đã tắm xong, từng người một cứ như biến thành người khác, khỏi nói đến tinh thần sảng khoái.
Buổi cơm tối rất phong phú, dĩ nhiên, đây là so sánh với cháo, mì sợi hay bánh bao. Đoàn người quét sạch hết hai nồi cơm, nếu để cho người khác thấy cảnh này, chắc chắn sẽ khiến không ít người sợ hãi.
Thời gian thu dọn bát đũa, Đàm Quỳnh Linh chỉ cảm thấy vô cùng may mắn, may là cô nấu cơm rất nhiều, nếu không, đêm nay sợ rằng có rất nhiều người còn đói, không chừng trong lúc nửa tỉnh nửa mê mà đứng dậy ăn khuya.
Đợi mọi người đều xong, Từ Dương đem tinh hạch hôm nay thu được phân phát. Dị năng anh em Quý gia đều ở cấp không, chủ yếu tinh hạch màu trắng thu gom được đều đưa cho hai anh em. Còn lại các tinh hạch màu khác cứ căn cứ vào yêu cầu tách biệt nhau, một bao tinh hạch lớn chỉ còn sót lại tinh hạch màu trắng và tinh hạch không thích hợp với dị năng giả của tiểu đội.
“Quỳnh Linh, đợi chút nữa cô dạy cho Tiểu Thuyền và Tiểu Ngân cách hấp thu năng lượng tinh hạch đi.” Từ Dương nói, một bên đem tinh hạch còn dư lại phân ra, một bên nhàn nhạt nói: “Theo lời Tôn Bác nói, hiện tại trong căn cứ đã xuất hiện tinh hạch, tuy rằng tinh hạch vẫn chưa trở thành tiền thông dụng, chỉ là nhìn vào xu hướng, vậy cũng liền nhìn vào sự việc mấy ngày nay, tinh hạch còn dư lại mọi người đều tự cất đi. Về sau tinh hạch này, tự mình lấy được rồi, có tinh hạch không thích hợp, mọi người có thể đổi.”
Mọi người không có lập tức nói được, cũng không có nói không, chỉ là đều trầm mặc nhìn tinh hạch. Môt lúc lâu sau, Tạ Thiên gật đầu, sau đó, mấy người khác cũng lần lượt gật đầu.
Từ Dương như có như không mà…nhếch miệng một cái, nhìn tinh hạch trên bàn một chút, nói: “Nếu đã đồng ý, vậy thì nhanh chóng lấy tinh hạch đi Có khách muốn đến, trên bàn không thích hợp để những…thứ này.”
Nghe một câu phía sau, động tác lấy tinh hạch của mấy người ngưng một chút, không hẹn mà cùng giương mắt nhìn về phía Từ Dương, nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn không có biểu hiện gì, không khỏi có chút hoài nghi lời mà bọn họ vừa nghe được chỉ là ảo giác mà thôi.
Ở không khí im lặng như vậy, Quý Tiểu Ngân hầu như chưa từng nói chuyện bất thình lình quay đầu nhìn cửa, nói một câu không hợp với tuổi tác: “Anh Dương nói không sai, thật sự có người đến, bọn họ sẽ đến cửa.”
Trong vận tốc ánh sáng, mọi người lập tức có hành động, tinh hạch trên bàn nháy mắt đã biến mất, dường như trên mặt bàn vẫn đều sạch sẽ ngăn nắp như vậy.
Mới vừa thu gom xong, mấy người liền nghe được tiếng đập cửa, nhịn không được đều than thở một tiếng. Trong tiểu đội có người tài giỏi, quả nhiên là khiến người ta ao ước. Mấy người không khỏi thấy vô cùng may mắn, may thay là người tài giỏi ấy là đội trưởng và đồng đội của bọn họ.
Năng lực Từ Dương mạnh mẽ cũng đã được biết đến, lúc này khiến mọi người kinh ngạc chính là năng lực của Quý Tiểu Ngân. Tuy rằng đã sớm biết dị năng của nàng cũng thuộc về phương diện tinh thần lực, cũng thấy qua con chó vườn nhỏ “Tiểu hắc” được khống chế chiến đấu, mấy người vẫn cảm thấy không tin được vào mắt.
Nhận thấy được ánh mắt của mọi người, trên mặt Quý Tiểu Ngân không có hiện lên vẻ vui sướng gì, ngược lại có chút không thích, cô nhóc ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt trầm tĩnh của Từ Dương, hai mắt hơi tỏa sáng, ngoan ngoãn mở miệng nói: “Anh Dương mới lợi hại, em không giỏi bằng anh ấy.”
Đám người Ngô Thiên Hạo vừa nghe lời này, đều không nhịn được miệng co rút. Từ Dương đã là nghịch thiên, nếu như cô nhóc mười một mười hai tuổi cũng lợi hại giống cậu, bọn họ…đã sớm không còn muốn sống nữa
Vừa nghe được tiếng gõ cửa, Quý Tiểu Thuyền liền đứng dậy mở cửa, thấy đứng trước cửa là hai người đàn ông cao lớn rắn rỏi, lập tức cảm nhận được khí thế uy áp. Quý Tiểu Thuyền có chút không vui nhíu mày, may là trong tiểu đội có dị năng giả mạnh hơn so với hai người này, loại uy áp này cũng đã sớm quen thuộc, bằng không, sợ là hắn đã bị dọa đến không đi được.
Vừa tới căn cứ đã bị người khiêu khích, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy chẳng thoải mái, huống chi hai người này hướng về tiểu đội mà đến, Quý Tiểu Thuyền điều chỉnh lại, ôn hòa hỏi: “Xin hỏi các anh có chuyện gì không?”
Thấy Quý Tiểu Thuyền chẳng những không bị kinh sợ bởi uy áp của bọn họ, ngược lại như là rất không thích thấy bọn họ, sắc mặt người đàn ông bên trái trầm xuống, mới vừa muốn mở miệng đã bị người bên phải ngăn, chỉ nghe người bên phải mỉm cười nói: “Xin chào, chúng tôi là thành viên tiểu đội “Liệt hỏa”. Vị này chính là Khương Khải, đội phó của chúng tôi, tôi là Hạng Minh. Chúng tôi nghe nói các cậu là cùng một tiểu đội, nghĩ đến hỏi các cậu có muốn hợp tác cùng chúng tôi hay không, trong đại sảnh có một nhiệm vụ thù lao rất tốt, nhưng chỉ có tiểu đội chúng tôi, không thể nắm chắc được, cho nên mạo muội hỏi một chút.”
Quý Tiểu Thuyền không có lập tức trở về nói, mà là quay đầu nhìn Từ Dương một chút, thấy Từ Dương cuối đầu không biết đang suy nghĩ gì, sau đó nhìn về phía Tạ Thiên, thấy Tạ Thiên đồng ý, hắn mới quay đầu trở lại nói với người tên Hạng Minh: “Các anh vào đi, việc này cần phải nói với đội trưởng và đội phó của chúng tôi.”
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...