Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ


Sáng sớm hôm nay Tiểu Dịch Nam mới tỉnh lại, nhóc rất may mắn đã thức tỉnh thổ hệ dị năng.

Sau khi bọn họ đem 'người kim loại' đưa về, Tiểu Dịch Nam nhìn thấy hắn thì đặc biệt hứng thú, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn ngồi canh hắn.
Không nghĩ tới thời điểm nhóc dùng tay nhỏ chọc chọc trên mặt 'người kim loại', 'người kim loại' đột nhiên mở mắt, làm nhóc sợ tới mức vội vàng chạy đi.
Đường Mặc Kỳ cùng mẹ Trương lập tức buông chén đũa theo qua đó, mọi người cũng rất có hứng thú mà qua đó xem náo nhiệt.
'Người kim loại' đã ngồi dậy, đang ôm lấy ba lô chính mình, nhìn đến một đám người đang phần phật mà chạy vào phòng, có chút đề phòng mà nhìn bọn họ, kim loại trên người hắn đã được cởi bỏ, lộ ra làn da bình thường, da dẻ có chút tái nhợt ốm yếu, khiến cho hắn trông còn nhỏ hơn, vẫn còn là một đứa nhỏ.
"Có chút thiếu dinh dưỡng, tuột huyết áp, còn lại không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng một thời gian là được." Hiện giờ tiếng phổ thông của mẹ Trương nói thực lưu loát, đã hoàn toàn dung nhập với sinh hoạt ở đây.
"Dịch Nam, đi lấy điểm tâm lại đây!" Diệp Cẩn nghe xong, vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức gật gật đầu, chạy đi ra ngoài.
Đường Mặc Kỳ đứng ở mép giường, nhìn hắn, hỏi: "Cậu còn nhớ khi nào thì hôn mê không?"
'Người kim loại' mờ mịt lắc đầu, nói: "Các người tại sao lại mang tôi tới đây? Đây là đâu?"
"Nơi này là khu an toàn, cậu yên tâm, hiện tại cậu đã an toàn rồi." Diệp Cẩn nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của hắn, rót một ly nước ấm đưa qua.
"Cảm ơn! Tôi là Hoàng Sanh!" Nhìn thấy nước, đôi mắt của hắn sáng lên một chút, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia ngân quang, mang theo ánh sáng kim loại, vội vội vàng vàng tiếp nhận ly nước một hơi uống hết, còn không quên dùng tay áo lau lau miệng.
Vốn dĩ trông như một đứa nhỏ cao lãnh, nhưng một loạt động tác này lại tràn ngập tính trẻ con, mọi người đối với hắn cũng buông lỏng cảnh giác.
"Tôi là Đường Mặc Kỳ, đây là anh tôi, đây là Diệp Cẩn, những người khác thì về sau cậu sẽ chậm rãi nhận thức." Đường Mặc Kỳ nhận lấy cái ly trong tay hắn, vừa lúc Tiểu Dịch Nam đem đồ ăn tới, Đường Mặc Kỳ trực tiếp đưa qua cho hắn.
"Cảm ơn!" Hoàng Sanh tiếp nhận đồ ăn, lập tức ăn ngấu ăn nghiến, vừa ăn vừa đỏ hốc mắt, nói: "Đã một tháng rồi tôi không được ăn qua đồ ăn nóng! Cảm ơn mọi người!"

Đường Kiếm Phong yên lặng mà ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn, lôi kéo Đường Mặc Kỳ, nói: "Mặc Mặc, để cậu ta ăn cơm đi."
Đường Mặc Kỳ gật gật đầu, nói: "Cậu ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói."
Hoàng Sanh há to mồm ăn cơm, lung tung gật đầu.
Mọi người thấy đứa nhỏ này tâm tính còn đơn thuần hiền lành, đều lần nữa phần phật đi ra ngoài, tiếp tục bữa cơm chiều đang dang dở vừa rồi.
Đường Kiếm Phong không có trở lại nhà ăn, mà là lôi kéo Đường Mặc Kỳ trở về phòng của bọn họ, một tay đem ấn cậu lên tường, hung hăng mà hôn tới.

Thẳng đến khi cậu sắp hít thở không thông mới hơi chút buông ra, bất quá vẫn ôn nhu mút môi Đường Mặc Kỳ, vừa hôn vừa nhìn cậu hỏi: "Mặc Mặc, đứa nhóc quỷ kia là ai?"
Đường Mặc Kỳ bị anh đè trên tường, muốn động cũng không được, nghe ngữ khí ghen tuông kia thì đôi mắt mị lên, ra vẻ bình tĩnh mà nói: "Em cũng không quen biết cậu ấy, trước kia chỉ gặp qua một lần."
Đường Kiếm Phong bất mãn mà cắn nhẹ lên môi cậu, nâng đầu gối xâm nhập vào giữa hai chân cậu, ôn nhu mà cọ cọ, nói: "Mặc Mặc, nói thật cho anh nghe đi."
Mặt Đường Mặc Kỳ đỏ lên một chút, phía dưới bị cọ mà nổi lên phản ứng, trên eo lập tức mềm nhũn, bị Đường Kiếm Phong ôm dựa vào tường.
Đường Mặc Kỳ thở gấp một chút, bất mãn mà trừng mắt nhìn anh một cái, chỉ là trong mắt đều là sương mù long lanh, phong tình vô hạn, không hề có chút uy lực nào.

Đường Kiếm Phong nhìn thấy thì hô hấp liền nặng nề, trực tiếp ôm lấy thân thể đang mềm nhũn của Đường Mặc Kỳ, sau đó ném lên trên giường, trực tiếp đè lên.
Đến cuối cùng Đường Kiếm Phong cũng không nhận được đáp án vừa lòng, bất quá sau một phen ưm ưm a a với Đường Mặc Kỳ, tạm thời cậu cũng có thể lảng tránh chuyện này.
Đường Mặc Kỳ cũng không tính toán sẽ đem chuyện cậu trọng sinh nói cho Đường Kiếm Phong biết, cậu thật sự cảm thấy không cần để cho anh biết được chuyện thảm khốc này, một mình cậu thừa nhận là đủ.


Một đời này cậu sống được thật tốt, bọn họ còn có tương lai rộng mở phía trước cần phải nỗ lực, không cần thiết phải phân tâm để nghiên cứu những chuyện đã qua.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, mọi người còn đang say giấc đã bị một trận ồn ào đánh thức.

Đường Kiếm Phong trấn an mà hôn hôn Đường Mặc Kỳ, thấp giọng dỗ cậu: "Không có việc gì, anh đi ra ngoài nhìn xem, em ngủ thêm một chút nữa."
Chờ Đường Kiếm Phong phủ thêm quần áo đi ra ngoài, thủ vệ Ngụy Vũ đã đem Hoàng Sanh mang lại đây, đem hắn ấn lên sô pha trong phòng khách, nói: "Đứa nhóc này muốn lén lút bỏ trốn!"
Vẻ mặt Hoàng Sanh phẫn nộ ngồi trên sô pha, xoa cánh tay của mình bị Ngụy Vũ vặn đau, trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên.
Đường Kiếm Phong duỗi cái eo lười, ngồi vào đối diện hắn, nói: "Muốn đi thì quang minh chính đại mà đi, ai cũng sẽ không ngăn cản cậu, vì cái gì lại muốn lén lút?"
Tư tâm của Đường Kiếm Phong cũng ước gì hắn đi đi, bởi vì Đường Mặc Kỳ hiếm khi nào biểu lộ ra ý quá để tâm đến một người, đặc biệt là một cái người xa lạ không biết này, trong lòng anh luôn có chút không thích.
Hoàng Sanh dẩu miệng mà cẩn thận nhìn anh một cái, theo trực giác của hắn, nam nhân trước mắt này rất lợi hại, hơn nữa cũng không quá thích hắn, nên hắn không dám làm càng, nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Các người thật sự không phải người xấu?"
"Chúng tôi thật là người xấu." Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp lại một câu, cho nên cậu vẫn là nên cút khỏi đây đi.
Hoàng Sanh nghẹn một chút, biểu tình lại có chút thả lỏng, hỏi: "Các người thật sự không muốn lợi dụng tôi?"
"Lợi dụng? Cậu rất lợi hại sao?" Đường Kiếm Phong nâng mí mắt nhìn hắn một cái, không phải dị năng đặc biệt một chút thôi sao, cũng đâu phải lợi hại gì, cho nên vẫn là nhanh cút đi thôi.
Hoàng Sanh nghe xong ngược lại thở phào một hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Đúng đúng đúng, tôi một chút cũng không lợi hại, cảm ơn các anh đã cứu tôi, kỳ thật tôi cũng không muốn đi, nơi này của các anh....."
Đường Kiếm Phong: "..."
Đường Kiếm Phong cứng đờ mà ngoắc nhìn hắn một chút, Ngụy Vũ trong lòng âm thầm sùng bái lão đại, chỉ nói có hai câu đã bắt được người, lợi hại! Nắm tay!

Đường Kiếm Phong trở lại phòng ngủ, thấy Đường Mặc Kỳ còn đang che đầu ngủ, không nhịn được mà đi tới xoa xoa đỉnh đầu cậu, trong lòng âm thầm thở dài.
Ngày hôm qua, trên đường hai người Đường Mặc Kỳ trở về đã lấy ra rất nhiều đồ vật từ trong không gian, mọi người đều cho rằng đây là vật tư bọn họ tìm được ở bên ngoài.

Mấy thứ này đều là hai người bọn họ dùng ván giường kéo ở trên tuyết về, có một nữa là đồ dùng để chữa bệnh, trước mắt khu an toàn thiếu nhất không phải là lương thực, cũng không phải vũ khí, mà là thiết bị chữa bệnh.

Một mũi thuốc kháng sinh cũng hơn một cân gạo.
Đường Mặc Kỳ sửa sang lại mấy bao lớn chứa dược phẩm cấp cứu, trực tiếp giao cho mẹ Trương đưa tới bệnh viện, phần còn dư lại chuẩn bị bán cho Trần Dương Duy, đổi mấy chiếc xe trượt tuyết, đội ngũ của bọn họ càng ngày càng nhiều, ra ngoài cũng không đủ phương tiện, bình thường đi ô tô không nói đến có bị đông lạnh hay không, chỉ là tuyết cao như vậy, rất nhiều nơi không thể lái xe, chỉ có xe trượt tuyết còn có thể thay cho đi bộ.
Đường Mặc Kỳ trực tiếp giao đồ vật cho Diệp Cẩn cùng Thẩm Giản Khê xử lý, chính cậu lại phủi tay lười biếng.
Diệp Cẩn cùng Thẩm Giản Khê đem đồ vật giao cho Trần Dương Duy, đống dược phẩm này dù có ra giá cao cũng không có ai bán, cho dù có nhiều vật tư bao nhiêu cũng không thể đổi được một hộp thuốc kháng sinh.

Bọn họ chỉ đổi một ít xe trượt tuyết cùng vài bánh xe, mô-tơ, đều là vật dụng để có thể dễ dàng di chuyển.
Trần Dương Duy phi thường cao hứng, đối với yêu cầu của bọn họ cũng đáp ứng nhanh gọn, khiến cho Diệp Cẩn hoàn thành nhiệm vụ cũng thấy mơ màng.
Nhưng mà sau khi mẹ Trương đem thuốc đến bệnh viện, đêm đó trở về lại mang vẻ mặt u sầu, ở trên bàn cơm nói về những lo lắng của bà, "Dạo gần đây bệnh viện tổng cộng đỡ đẻ cho gần trăm vị thai phụ, nhưng là xuất hiện mười ba đứa trẻ bị dị dạng, mười bào thai chết, xác xuất như vậy thật sự quá lớn.

Hôm nay đỡ đẻ cho hai vị thai phụ đều bi dị dạng, điều này thật làm cho người ta lo lắng."
Mẹ Trương nói xong cũng làm cho mọi người trên bàn nhíu mày, trong lòng đều lạnh.

Sinh sản là mấu chốt sinh tồn của chủng tộc, một khi sinh sản có vấn đề, một chủng tộc cường đại cũng chỉ có một con đường duy nhất, đó là bị diệt sạch!

"Mẹ, tình trạng này bắt đầu xuất hiện từ khi nào? Trừ bỏ dị dạng cùng thai chết, còn có gì bất thường không?" Trương Tử Thành thay thế tiếng lòng của mọi người hỏi.
Trong mắt mẹ Trương tràn đầy lo lắng, nói: "Ngay từ khi mạt thế bắt đầu liền có, nhưng tỷ lệ không có lớn như vậy, không khiến cho mọi người coi trọng, nhưng gần đây dị năng thức tỉnh, tình huống cũng ác liệt hơn.

Hơn nữa....." Mẹ Trương chần chờ mà dừng một chút, tiếp tục nói, "Xác xuất không mang thai cũng tăng lên."
Mọi người nghe xong, trong lòng ngập tràn lo lắng, việc này liên quan đến tương lai của nhân loại, nếu sinh sản thật sự có vấn đề, mọi người thật sự không dám nghĩ tiếp.
Đối mặt với tang thi, với rét lạnh, nhân loại có thể lợi dụng trí tuệ cùng sự ngoan cường để sống sót, nhưng mà sinh sản xảy ra vấn đề, sinh tồn của nhân loại liền đi vào tuyệt cảnh!
Đường Mặc Kỳ cau mày nhớ lại, đời trước giống như cũng từng có loại đồn đãi này, nhưng cuối cùng không có bao nhiêu gợn sóng, phỏng chừng sự tình không quá lớn, hình như có cho ra đời một loại thuốc nào đó, nhưng rốt cuộc là thuốc gì, Đường Mặc Kỳ một chút cũng không có ấn tượng.
Trừ bỏ tin tức trầm trọng mà mẹ Trương mang đến, Diệp Cẩn cùng Thẩm Giản Khê cũng mang đến một tin khiến cho ba người Trương gia khiếp sợ không thôi.
New York M quốc, căn cứ an toàn bắt đầu giết người da màu, hiện tại những người da màu đều cầu cứu khắp nơi, có người cũng đã đào vong.

Một nhà Trương gia đều ớn lạnh cả người, trong lòng run lên từng đợt sợ hãi.
Vốn dĩ ba mẹ Trương còn ôm một tia muốn về quê nhà, sợ chỉ là một hy vọng xa vời, hiện giờ nơi đó lại thành một cái lò sát sinh, hoàn toàn giết chết ý tưởng muốn trở về của bọn họ.
Thời gian trôi qua quá nhanh, hiện giờ lại đến đêm giao thừa, nhưng cơ bản là người trong khu an toàn không có ai có tâm tư đón năm mới, những tai nạn liên tiếp khiến cho tâm tư của mọi người đều lạnh đi.
Nhưng không khí bên trong tứ hợp viện không tồi, Đường Mặc Kỳ từ trong không gian dọn ra mấy bình rượu ngon, lại giết không ít gà vịt ngỗng, nấu một nồi lẩu, xuống bếp nấu vài món mà cậu biết.

Uống được một nửa rượu đã say một đám người.
Một năm này trôi qua thật không dễ dàng, chỉ mong năm sau nhân loại có thể chuyển mình sống sót, đây đều là nguyện vọng duy nhất của mọi người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận