Đường đi cũng thông thuận, chỉ mất một tiếng rưỡi đã đến nơi, vẫn là hai người da trắng kia tiếp đãi bọn họ, Đường Mặc Kỳ thử mấy viên đạn, liền ở hiện trường kí hiệp nghị trực tiếp.
Thùng đựng hàng chứa đạn dược xếp lên phía sau xe, được Trương Tiềm lái đến một kho hàng cũ khác đã được chuẩn bị trước.
Đơn hàng này liền kết thúc, cùng người ngoại quốc mua bán cũng rất đơn giản, đây là loại giao dịch thường thấy nhất ở chợ đêm.
Không cần tiệc tùng, cũng không cần tặng lễ, chỉ cần thanh toán đủ tiền liền xong.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Mặc Kỳ một mình đi đến kho hàng cũ đã được Trương Tiềm sắp xếp, quả nhiên người theo dõi cậu cũng không có từ bỏ, Đường Mặc Kỳ bất động thanh sắc mà đi vào trong kho hàng, trốn vào phía sau mấy thùng đựng hàng.
Quả nhiên, mười phút sau có người đi vào.
Người không nhiều lắm, khoảng chừng năm sáu người đàn ông, đại khái không hề đem đứa trẻ như Đường Mặc Kỳ để vào mắt.
Đối phó vài người như này, Đường Mặc Kỳ vẫn là có chút tự tin.
Mấy người đàn ông kia thật mau tìm ra cậu, trong miệng vừa mắng chửi bằng tiếng anh, vừa tiến lên bắt lấy cậu.
Đường Mặc Kỳ cầm đèn pin ở trong tay, nhanh chóng hạ gục hai người đàn ông, ba người còn lại mới bắt đầu cảnh giác.
Nhưng mà cậu cũng không cho bọn họ do dự, thả một quả khói ném vào chỗ bọn họ, dựa vào việc có khói đặc yểm trợ mà đi vào không gian, đeo mặt nạ phòng độc lên, thuận lợi đánh gục ba người còn lại kia.
Đường Mặc Kỳ biết nơi này không thể ở lâu, xác định xung quanh không có người, liền nhanh chóng đem những thùng hàng đựng đạn dược và lựu đạn vào trong không gian.
Sau đó gửi một tin nhắn cho Trương Tiềm, tháo dỡ điện thoại ra rồi ném thẳng xuống sông.
Sau đó, Đường Mặc Kỳ dùng một thân phận khác đã được sắp xếp từ trước mà đặt vé máy bay đi Lạc Thành.
Đường Mặc Kỳ cơ hồ đều đem tiền sở hữu trong tay rải hết ra ngoài, đổi lại là các loại vật tư được xếp trong không gian.
Trừ bỏ phần lớn đồ ăn cùng quần áo, cậu ở bên ngoài còn mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Trong đó có thứ mà cậu vừa lòng nhất là một căn nhà gỗ nhỏ, tuy rằng chỉ có hai phòng, khoảng hơn hai mươi mét vuông, nhưng tạo hình độc đáo, đặt ở trong không gian cũng phi thường thích hợp, hơn nữa lại thập phần tiện nghi.
Ở Lạc Thành khoảng một tuần, xác định không có người đi theo, đem tiền tiêu dư lại không sai biệt lắm, cậu mới buông tâm tư trở về nước.
Nhưng cậu vẫn cẩn thận hơn một chút, di chuyển qua vài cái thành phố, cuối cùng mới đáp cánh xuống thành phố S.
Nhiệt độ không khí thấp đến dọa người, đa số các khu vực phía nam đều từ mười đến dưới không độ.
Trở về nước liền không cần tiền gấp nữa, một trăm vạn có khả năng mua không ít đồ vật.
Đường Mặc Kỳ về tới nhà đợi mấy ngày, bất động sản đều được bán đi hết, cổ phần công ty cũng được chuyển nhượng, tài khoản của cậu cũng biến thành tám số.
Đường Mặc Kỳ cũng không tính toán chờ đến khi Đường Kiếm Phong hồi âm, hiện tại cậu muốn bắt đầu chuẩn bị một ít vật tư sinh hoạt bình thường.
Đường Mặc Kỳ liên hệ cho mấy xưởng sản xuất lương thực và xưởng gia công dệt may.
Quần áo và thực phẩm là hai vật tư quan trọng nhất trong mạt thế.
Trừ bỏ cho bản thân sử dụng, cậu còn muốn mua nhiều thêm "một ít".
Bởi vì sau mạt thế, tất cả các ngành nông nghiệp đều tuyệt thu tuyệt sản.
Không một ai biết được tại sao nhân loại có thể sinh tồn trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Vi-rút tang thi bùng nổ, nhân loại cũng xuất hiện dị năng giả, nhưng tang thi cũng sẽ có tiến hóa.
Nhân loại như đang đi trên một lớp băng mỏng, không cẩn thẩn một chút chính là nguy cơ bị tuyệt chủng.
Trạm đầu tiên Đường Mặc Kỳ dừng chân là ở Đông Bắc.
Đi xe lửa về phía Đông Bắc, nơi nơi đều là người có khẩu âm giọng Đông Bắc, trong xe tràn ngập các loại khí vị.
Đường Mặc Kỳ tựa đầu vào cửa sổ xe chợp mắt.
Xe lửa này đi về hướng Đông Bắc, cậu muốn thu thập lượng lớn gạo cùng hạt giống lúa nước, mà Đông Bắc lại là nơi dự trữ lương thực tốt nhất cả nước.
Tốc độ của xe lửa không chậm, Đường Mặc Kỳ không có việc gì để làm, liền lấy ra ipad bắt đầu cho kế hoạch sử dụng một ngàn vạn.
Một trăm vạn lương thực, ba mươi vạn hạt giống thực vật cùng cây giống, mười vạn các loại gia súc gia cầm, một trăm vạn đồ dùng sinh hoạt, một trăm năm mươi vạn vật liệu xây dựng, một chiếc xe Hermes khoảng chừng một trăm vạn, cải tạo lại xe một trăm vạn, hai chiếc việt dã bình thường bảy mươi vạn, phí cải tạo năm mươi vạn, một trăm năm mươi vạn xăng cùng than đá.
Lại phân chia chi tiết tài chính, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ, Đường Mặc Kỳ mới thu hồi máy tính.
Ngoài cửa sổ xe trời đã sáng, mặt trời chiếu rọi bừng bừng.
Trừ bỏ độ ấm có chút thấp hơn so với năm ngoái, hết thảy mọi thứ đều không có gì dị thường, mọi chuyện có thể nói là thập phần tốt đẹp.
Chỉ là, chỉ có Đường Mặc Kỳ biết, địa cầu vào nửa năm sau sẽ là một mảnh hoang vu, cỏ cây khô cằn, nơi nơi xương trắng, và còn băng tuyết bao trùm gần như tất cả lục địa.
Xe lửa đến trạm vào lúc 9 giờ, thời tiết Đông Bắc lạnh đến mức làm Đường Mặc Kỳ cơ hồ muốn ngất xỉu.
Nhà ga toàn là người với người, cậu chui vào một cửa hàng KFC, đem áo khoác cùng mũ mặc đầy đủ rồi mới dám bước ra ngoài.
Xách theo một cái balo đi theo đám người, sau khi rời khỏi trạm xe liền bắt một chiếc taxi.
Liên hệ với người trước đó đã đặt lương thực, rồi dặn tài xế lái xe đến chỗ đã hẹn.
Lúc này Đông Bắc đã qua mùa đông, có không ít lương thực được chứa trong kho lúa.
Người bán cũng thật cao hứng, bởi vì Đường Mặc Kỳ thu mua với giá không thấp hơn so với người khác, hơn nữa lộ trình vận chuyển không dài, chỉ cần đưa đến một cái kho hàng ở trấn trên.
Tính ra lần này chiếm không ít lời.
Khi Đường Mặc Kỳ xuống xe, người bán kia có chút kinh ngạc, vỗn dĩ cứ tưởng rằng là nhân viên thu mua của công ty lớn nào, hiện tại nhìn lại, rõ ràng vẫn một học sinh đúng không?
Cậu cũng không giải thích, chuyện cần phải làm thật sự quá nhiều, trong lòng cậu vẫn là có chút khẩn trương cùng nôn nóng.
Cùng người khác giao tiếp càng nhiều, càng dễ lộ ra sơ hở.
Nửa năm, lại có quá nhiều đồ vật muốn chuẩn bị.
Sau khi kiểm tra mấy cái kho lúa, không có vấn đề gì, liền để cho bọn họ bắt đầu vận chuyển đến kho hàng.
Đường Mặc Kỳ cùng với người bán đi vào huyện để thanh toán đơn hàng lần này.
Buổi sáng ngày hôm sau, lương thực đều được vận chuyển tới kho hàng.
Vì để giấu đi tai mắt, cậu thu 60 % gạo cùng lúa nước vào không gian.
Mặt khác, 40% còn lại vận chuyển đến một kho hàng ở Lâm Huyện rồi mới thu vào không gian.
Ngày thứ ba, sau khi xử lý hết thảy mọi chuyện ở đây, Đường Mặc Kỳ mới tiếp tục đi dạo hai vòng, rồi mới chạy về viện nghiên cứu nông nghiệp.
Nhân viên tiếp đãi của viện nghiên cứu nông nghiệp thực khách khí với cậu, cũng thao thao bất tuyệt mà giới thiệu với Đường Mặc Kỳ cả một buổi sáng.
Cậu làm bộ phải đi về cùng thủ trưởng thương lượng một chút, mới có thể giao dịch với bọn họ, công tác nguỵ trang còn rất kín kẽ.
Ở khách sạn nghỉ ngơi cả đêm.
Ngày hôm sau, Đường Mặc Kỳ trở lại viện nghiên cứu nông nghiệp, quyết định mua hơn trăm vạn hạt giống.
Từ các món chính đến rau dưa, hoa quả, còn có không ít sản phẩm đặc sản từ nước ngoài.
Ở đông Bắc gần một tuần, Đường Mặc Kỳ cũng đã thu mua lương thực cùng mấy chục thùng hạt giống, số lượng lương thực có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Có lương thực, trong lòng Đường Mặc Kỳ cuối cùng cũng có chút yên tâm, cậu mua vé máy bay trực tiếp bay từ Đông Bắc qua Thượng Hải.
Ở Thượng Hải, Đường Mặc Kỳ thuê một quản lý để quản lý một kho hàng lớn ở vùng ngoại thành.
Mỗi ngày đều có một lượng lớn hàng hoá cuồn cuộn không ngừng vận chuyển đến kho hàng.
Không qua mấy ngày liền chứa đầy kho hàng, cậu chuẩn bị đi một chuyến đến đó, đem hàng hoá dời vào trong không gian.
Trải qua cuộc sống ở tận thế, Đường Mặc Kỳ đạt tới trình độ cố chấp đối với vật tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...