Sau khi trời sáng, toàn bộ khu an toàn đã bình thường trở lại, nhưng nguy hiểm vẫn còn chưa được giải trừ.
Diệp Cẩn cũng đã thanh tỉnh trở lại, biết được dị năng của Diệp Trạch Việt cũng không cảm thấy cao hứng, trong lòng ngược lại ẩn ẩn có chút bất an.
Loại dị năng này thực sự quá nghịch thiên, một khi bị bại lộ, chỉ sợ Diệp Trạch Việt là đối tượng bị các lãnh đạo cầm quyền tranh đoạt, đến lúc đó chỉ sợ...
Diệp Trạch Việt hiểu được anh trai đang lo lắng cái gì, sau đó y vẫn luôn đảm bảo với anh trai sẽ luôn cẩn thận đề phòng, Diệp Cẩn mới hơi chút an tâm lại.
Miệng vết thương của hắn tuy rằng đã tốt, nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, tỉnh lại không bao lâu thì ngủ mất.
Đường Kiếm Phong một đêm không ngủ, lúc này anh định trở lại quân đội, đang chuẩn bị rời đi, Đường Mặc Kỳ đã đi lại, nói: "Ca, em đi cùng với anh."
Trương Tử Thành cũng lập tức đứng lên, nói: "Tôi đi cùng với các cậu, khu an toàn bây giờ đã không an toàn nữa rồi, chúng ta cần phải tùy thời cảnh giác mọi khả năng có thể phát sinh nguy hiểm, tôi cùng Tiểu Kỳ sẽ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức."
Đường Kiếm Phong gật gật đầu, mang theo hai người bọn họ ra cửa, còn những người còn lại vẫn ở tứ hợp viện tùy thời lưu ý tình huống bên ngoài.
Tình cảnh bên ngoài vẫn hỗn loạn như cũ, rất nhiều người đang chết lặng thu dọn lều trại, đồ dùng sinh hoạt trên đường đi.
Những thi thể của tang thi đều đã được dọn đi, chỉ lưu lại những bãi máu đen hôi hám.
Đường Kiếm Phong chở bọn họ đến nơi ở của chính phủ lâm thời mới thả người xuống xe, còn anh thì tiến vào quân đội tập hợp.
Chính phủ lâm thời cũng một đêm chưa ngủ, có không ít người đang tụ tập trước cổng chờ chính phủ giải thích, mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, nhân tâm đều đang hoảng sợ.
Đường Mặc Kỳ mang theo Trương Tử Thành chen tới phía trước, đội phụ trách tuần tra mãi cho đến chín giờ mới ra ngoài.
Người phụ trách lầ người của Trần gia, lúc này đang mồ hôi đầy đầu mà đọc báo cáo điều tra.
Kết luận là, tang thi là do có người đưa vào.
Bởi vì có một tiểu đội muốn trốn tránh thuế của khu an toàn, nên tự ý ra ngoài theo đường ống dẫn nước, vì vậy nhân loại ngoài ý muốn bị tang thi vây vào, đông đảo tang thi chạy vào bằng đường ống nước, tạo thành thương vong trong khu an toàn.
Trước mắt đường ống nước đã bị binh lính tuần tra phong kín, mọi người không cần phải lo lắng.
Thừa dịp người dân đang đưa ra nghi vấn, Đường Mặc Kỳ cùng Trương Tử Thành tách khỏi đám người, báo cáo này nói không rõ ràng tỉ mỉ, từ ngữ mơ hồ, rõ ràng là có điều giấu giếm, nhưng bây giờ có dò hỏi người phụ trách cũng chưa chắc có thể nhận được tin tức hữu dụng gì.
Trương Tử Thành thấy sắc trời còn sớm, liền nói muốn đi tới quảng trường dạo một vòng, xem xét có dò la được tin tức gì hữu dụng không.
Bọn họ lúc đầu chỉ đến quảng trường một lần để tìm hiểu tin tức, về sau cũng không chạy tới đây lần nào nữa.
Những người đến đây đa phần đều là muốn dò la tin tức, trước mắt các thiết bị đều đã bị tê liệt, tình báo cũng trở thành một loại hàng hóa mang đến lợi nhuận, rất nhiều người ở quảng trường đều dựa vào bán tình báo mà sống.
Hôm nay ở quảng trưởng phi thường quạnh quẽ, mọi người có lẽ vẫn chưa khôi phục lại tâm trạng sau khi bị tang thi xâm lấn vào tối hôm qua.
Chỉ có ít ỏi vài quán ngồi xổm bày bán trong một góc.
Dạo qua một vòng, cũng không nhìn thấy gì hữu dụng, hai người liền tính toán trở về, không nghĩ tới vừa về đến nhà, một màn khôi hài đang chờ bọn họ.
Đường Mặc Kỳ cùng Trương Tử Thành về đến nhà đã gần 11 giờ, mặt trời tháng bảy khiến không khí như muốn bốc hơi, Trương Vân Phi mở cửa cho Đường Mặc Kỳ, nói: "Tiểu Kỳ, có khách tới."
Đường Mặc Kỳ đi vào bên trong, thấy được đám người đang ngồi ở trong phòng khách, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, bước đi qua, bình tĩnh mà ngồi xuống đối diện với Đường lão gia tử, nói: "Nguyên lai là ông nội ghé thăm."
Đường lão gia tử híp mắt, phía sau ông là Đường Thanh Thù, bên cạnh còn có mẹ con Trương Tinh Nhàn.
Qua một lúc sau Đường lão gia tử mới mở miệng nói: "Con ở nơi này coi bộ cũng không tệ lắm, năm đó khi ông ngoại con mua nơi này, nơi này bất quá cũng chỉ là cái sân bị người đập phá qua."
Đường Mặc Kỳ liếc mắt đánh giá một cái, cười lạnh nói: "Đúng vậy, ánh mắt của ông ngoại khá tốt, chỉ là mắt chọn thông gia thì lại không được tốt cho lắm."
Đường lão gia tử nghe vậy cũng không có nổi giận, mặt vô biểu tình mà nhìn cậu một cái, hướng mặt qua chỗ Trương Tinh Nhàn ngồi bên cạnh nói với cậu: "Đây là chị dâu tương lai của con, là muốn đến xem anh trai con, nên ông mang cô ấy đến đây."
Đường Mặc Kỳ liếc cũng không thèm liếc đến Trương Tinh Nhàn một cái, nhưng lại nhìn đến Đường Thanh Thù đang đứng ở phía sau Đường lão gia tử liếc nhìn cậu, nói: "Muốn tìm Đường Kiếm Phong thì đến quân đội mà tìm, tới đây tìm tôi thì các người đi không công một chuyến rồi."
"Đường Mặc Kỳ, mày đừng cho là tụi tao không biết gièm pha gì mà mày gây ra, mày cho rằng Đường Kiếm Phong sẽ chịu mày chi phối cả đời..."
"Tinh Nhàn, im miệng!"
Trương Tinh Nhàn đã thiếu kiên nhẫn mà đứng lên chửi ầm, mẹ Trương hiển nhiên vẫn còn vài phần lý trí, chế trụ con gái đang nổi điên.
Đường Mặc Kỳ khinh thường nhìn thoáng qua mẹ con Trương gia, nói: "Gièm pha? Gièm gia cái gì? Một đại nam nhân như Đường Kiếm Phong sẽ chịu bài bố của em trai mình? Cô là cái thứ gì? Ai cho phép cô lại đây khoa tay múa chân với tôi?"
"Mày...." Trương Tinh Nhàn tức giận đến muốn bốc khói, vừa muốn mở miệng lại bị Đường lão gia tử đánh gãy.
"Ông đã phái người đi thông tri anh con, hắn sẽ lập tức trở lại, hôm nay ở nơi này phải đem mọi chuyện nói rõ ràng, hắn là người của Đường gia, cứ luôn ở bên ngoài không phải là chuyện hay." Đường lão gia tử nói năng rất có khí phách, ngăn căn Trương Tinh Nhàn định kêu gào.
Đường Mặc Kỳ không quan tâm bọn họ rốt cuộc đánh chủ ý gì, hiện tại đã là giữa trưa, thân thể Diệp Cẩn còn đang suy yếu, vậy nên vẫn còn đang nằm ở trên giường.
Trong nhà cũng không còn ai có thể nấu cơm, Trương Tử Thành xung phong nhận việc này rồi chạy đến phòng bếp mân mê nguyên liệu nấu ăn.
Cơm trưa rất đơn giản, cơm cà ri khoai tây.
Đây là món ăn thứ hai ở phương đông Trương Tử Thành học được, tuy rằng đơn giản nhưng hương vị cực kỳ thơm ngon.
Tuy rằng người Đường gia sống ở mạt thế cũng không thiếu thức ăn, nhưng hiện tại đã là giờ cơm, hương vị cà ri bá đạo cũng là một loại tra tấn với bọn họ.
Mọi người cũng phần phật chạy về phòng ăn ăn cơm, Trương Vân Phi là trưởng bối duy nhất ở đây, cũng lễ phép mời Đường lão gia tử vào ăn, vô luận là mối quan hệ của Đường Mặc Kỳ cùng Đường lão gia tử có bao nhiêu xấu, thì bên ngoài cậu vẫn kêu Đường lão gia tử một tiếng ông nội.
Về phía mẹ con Trương gia kia, ngay cả ánh mắt Trương Vân Phi cũng đều không thèm nhìn một cái, chỉ để mẹ con cô ta ở lại phòng khách tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra mẹ Trương Tinh Nhàn đối với căn tứ hợp viện này rất là hứng thú, đánh giá khắp nơi, trong ánh mắt hiện lên vài phần tham lam cùng ác độc.
Mọi người vừa cơm nước xong, Đường Kiếm Phong vội vội vàng vàng mà trở về, nhìn thấy thần sắc như thường của Đường Mặc Kỳ, tâm mới yên ổn xuống, lúc này mới cung kính hô một tiếng: "Ông nội."
Cùng lúc đó, Trương Tinh Nhàn cũng lập tức như bạch liên hoa chạy tới, mềm nhẹ mà kêu một tiếng uỷ khuất: "Kiếm Phong ca ca.."
Đường Kiếm Phong hơi nghiêng thân, tránh đi nữ nhân đang dán thân thể lại đây.
"Phốc!" Trương Tử Thành nhịn không được cười nhạo, ném đi mặt mũi của Trương Tinh Nhàn, khiến cô ta phẫn hận mà trừng mắt nhìn qua..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...