Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ


"Đường Mặc Kỳ, tôi biết cậu đang ở trong đó, cậu mở cửa ra cho tôi." Người gõ cửa đứng ở bên ngoài đợi nửa ngày không có ai đáp lại, có chút không kiên nhẫn mà đạp cửa hai cái.
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, mới mở cửa.

Cậu đứng chặn ở cửa không cho người đi vào, đứng ở bên ngoài là một nữ nhân thành thục, một đầu tóc xoăn đen, chiếc váy màu đỏ vừa dài qua mông, giày cao gót màu đen.

Một khuôn mặt thanh thuần mị hoặc vạn nhân mê, trên tay xách theo một cái túi thương hiệu xa xỉ, nhưng sắc mặt lúc này lại đang nén giận, con ngươi ngày thường cao ngạo thanh lãnh lúc này ác ý cùng tức giận muốn phun trào ra ngoài, những cảm xúc ác liệt đó phá hủy toàn bộ mỹ cảm của cô, thoạt nhìn khiến cô ta càng thêm phần dữ tợn.
Nữ nhân kia thấy Đường Mặc Kỳ đứng chặn ở cửa, tức muốn hộc máu, mở miệng nói: "Cậu ý tứ gì hả? Đường Mặc Kỳ, tôi nói cho cậu biết, tôi tới đây tìm cậu là đã thực cho cậu mặt mũi rồi...! A!!!"
Đường Mặc Kỳ căn bản không định nói lý với cô, thấy cô ta duỗi ngón trỏ chỉ vào mặt mình, cậu một phen túm lấy cổ tay cô ta, nhẹ nhàng gập cánh tay ra phía sau rồi hất ra.

Nữ nhân đột nhiên té ngã trên mặt đất, sợ tới mức hét lên.
Đường Mặc Kỳ lạnh lùng mà nhìn Trương Tinh Nhàn ngồi dưới đất la lối khóc lóc, chờ cô ta hét đủ rồi mới bủn xỉn mà phun ra một chữ "Lăn".
Trương Tinh Nhàn phẫn hận nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, oán độc mà mở miệng: "Cậu bất quá chỉ là một đứa cháu ở Đường gia, lại dám đối xử với tôi như vậy, chờ tôi cùng Đường Kiếm Phong kết hôn, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đem cậu trục xuất hoàn toàn khỏi Đường gia, cậu thì tính là cái thá gì, hạ tiện....."

Ánh mắt Đường Mặc Kỳ bỗng trở nên thực lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trương Tinh Nhàn như đang nhìn một người chết, cô ta bị ánh mắt của cậu dọa sợ tới mức run run, lời nói kế tiếp liền bị nuốt vào trong bụng.

Nhưng vẫn không cam lòng yếu thế mà trừng mắt dữ tợn với Đường Mặc Kỳ.
Hai người đang giằng co, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.

Diệp Cẩn nghe được tiếng kêu của Trương Tinh Nhàn, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, Diệp Trạch Việt cũng ngồi trên xe lăn đi theo ra ngoài xem bát quái, nhìn thấy nữ nhân ngồi dưới đất lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, tràn ngập tò mò.
Trương Tinh Nhàn thấy có người xuất hiện, lập tức thu thập lại bản thân đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, nói: "Cậu đừng nghĩ đánh chủ ý gì lên người Đường Kiếm Phong, cậu lại không biết tốt xấu, đừng nói là người khác, chính là Đường gia tuyệt đối cũng sẽ không cho cậu tồn tại."
Trương Tinh Nhàn giống như một con gà trống thị uy, đầy mặt khinh thường, nói ra lời nói tàn nhẫn xong liền chuẩn bị chạy lấy người.
Diệp Trạch Việt đầy mặt khó hiểu, nghiêm túc mà cùng anh trai nói: "Anh, bà chị này bị điên rồi sao? Có phải là cái người anh hay nói đầu óc bị nước vào hay không?"
Thanh âm đứa nhóc không lớn không nhỏ, vừa lúc Trương Tinh Nhàn có thể nghe thấy được, lập tức quay đầu, hung ác mà nhìn chằm chằm y, bất quá lập tức bị Diệp Cẩn chặn lại.

Vẻ mặt Diệp Cẩn tươi cười nhưng trong lòng không cười nhìn Trương Tinh Nhàn, nói: "Vị tiểu thư này, tới cửa coi như là khách đi, ở nơi này của chúng tôi có trẻ em vị thành niên nha, đừng dạy hư trẻ nhỏ."
Đường Mặc Kỳ nhịn không được mà cười ra tiếng, chủ yếu là do vẻ mặt vô tội của Diệp Trạch Việt biểu lộ bộ dáng quá đáng yêu, thật không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có tiềm chất tiểu ác ma.

Đứa nhỏ nhìn thấy Đường Mặc Kỳ cười, cũng hướng cậu mà cười ngọt ngào.

Trương Tinh Nhàn đứng bên kia tức chết đi được, bộ ngực phập phồng lên xuống, ngón tay dùng sức đâm sâu vào túi xách, hận không thể đi lên cắn người.

Bất quá cô tự biết đối phương người đông thế mạnh, nhẫn nhịn, một khuôn mặt tái mét, dẫm giày cao gót "lộc cộc" mà chạy trối chết.
Đường Mặc Kỳ vốn dĩ đều vội vàng đến sắp không nhớ nỗi nữ nhân này, vậy mà cô ta lại cố tình chạy đến trước mặt cậu xoát cảm giác tồn tại.
Trương Tinh Nhàn là vị hôn thê mà người Đường gia kiếm cho Đường Kiếm Phong từ nhỏ.

Khó mà nghĩ được, tuy rằng là liên hôn chính trị, nhưng Trương Tinh Nhàn lại đối với Đường Kiếm Phong nhất vãng tình thâm.
Trương gia ở thủ đô cũng là một đại gia tộc, tuy chủ yếu là ở bên mảng chính trị, nhưng thực lực cũng không thua Đường gia, Trương Tinh Nhàn cũng rất là tự cao.
Nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.


Đường Kiếm Phong đối với Trương Tinh Nhàn chưa bao giờ có sắc mặt tốt, anh một lòng chỉ có em trai cùng huấn luyện, Trương Tinh Nhàn cũng sớm có chú ý tới Đường Mặc Kỳ.
Sau đó còn vô tình nghe được người Đường gia nhắc tới Đường Kiếm Phong biến chất tình cảm với Đường Mặc Kỳ, cô càng hận thấu xương Đường Mặc Kỳ, gần đây lại nghe nói Đường Mặc Kỳ chủ động tìm Đường Kiếm Phong, càng hận đến thiếu chút nữa phun một ngụm máu.

Phái người điều tra hành tung của Đường Mặc Kỳ, không nghĩ tới Đường Mặc Kỳ lại trở về thủ đô.
Trương Tinh Nhàn vừa nghe xong liền không kiềm chế được, mới sáng sớm liền chạy tới chuẩn bị nhục nhã Đường Mặc Kỳ một trận, không nghĩ tới lại bị khi dễ trở về, uất ức này nuốt không trôi, hai người xem như là hoàn toàn xé rách mặt.
Đáy lòng Đường Mặc Kỳ trào phúng, nữ nhân này buồn cười chính là cô ái mộ Đường Kiếm Phong toàn bộ giới thượng lưu ai ai cũng biết, nhưng ở đời trước, sau khi mạt thế đến, cô ta lại tuyên bố cùng Đường gia đã suy thoái không có quan hệ, cũng tỏ vẻ căn bản không có hôn ước cùng Đường Kiếm Phong.

Quay người liền nhào vào lòng ngực của một thế gia công tử khác có thực quyền hơn.
Sau này Đường Mặc Kỳ bị bắt, bị cậu của Đường Kiếm Phong đem tiến vào viện nghiên cứu đều có bút tích của nữ nhân này.
Đường Mặc Kỳ đem những người này đều vẽ một nét trong đầu, dù sớm hay muộn cậu cũng sẽ tìm tới đòi nợ khiến bọn họ máu chảy đầm đìa.
Ba người bọn họ đều đã dậy, liền chuẩn bị cùng nhau xuống dùng điểm tâm sáng, Đường Mặc Kỳ không hề sốt ruột với chuyện vừa rồi, trước mắt quan trọng nhất chính là đem căn tứ hợp viên kia an bài chu toàn.

Ở khách sạn nhiều cũng sẽ bị hạn chế hành động, phi thường không thuận tiện.
Ăn sáng xong, Diệp Cẩn cùng Đường Mặc Kỳ cùng nhau ra ngoài mua một ít đồ điện, Diệp Trạch Việt ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc ở Hải thị chạy trốn cho đến bây giờ, trừ bỏ trên đường mua thêm ít vật dụng hằng ngày, hai anh em Diệp gia cái gì cũng không có, cho nên Diệp Trạch Việt phụ trách ở khách sạn đặt đồ trên mạng, Diệp Cẩn đặc biệt dặn dò y, chủ yếu mua những thứ quan trọng nhiều thêm vài phần, tranh thủ xử lý hết tiền để mua vật tư về.

Trước đó vốn dĩ Đường Mặc Kỳ an vị cả ngày trên xe, lúc sau lại lăn lộn trong không gian một đêm, lúc này đều là dựa vào ý chí chống đỡ.
Ở trên phố đi dạo một vòng, trên cơ bản là nhìn thấy cái gì quan trọng liền mua.

Diệp Cẩn hoàn toàn biến thành một tên đệ khống, mua tất cả mọi thứ đều nghĩ cho em trai mình.

Hắn cuối cùng cũng được kiến thức qua cảm giác làm tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng của một đại gia tộc nào đó.
Tứ hợp viện tổng cộng có mấy chục căn phòng, quá trình trang hoàng đồ gia dụng, đồ điện là điều tất yếu.

Nhưng các loại đồ đạc riêng tư như giường thì cậu muốn tự mình chuẩn bị.
Trong không gian kỳ thật có rất nhiều đồ đạc, bao gồm các loại giường lớn có các phong cách khác nhau, nhưng vì giấu đi tai mắt người khác, Đường Mặc Kỳ tạm thời không tính toán động vào đồ trong không gian.

Cho nên những vật dụng kia đều là dựa theo thiết kế mà kĩ sư kiến nghị để mua.
Sau đó hai người đi dạo quanh khu mua sắm, mua một đống các loại quần áo, viết địa chỉ để người giao tới tứ hợp viện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui