Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Lúc ba người bọn họ lên xe đã gần hai giờ rưỡi, bởi vì tin tức dự báo ở trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều người dân sôi nổi chạy khỏi nhà cùng văn phòng, mọi người đều ngồi ở trong xe hoặc ở những nơi trống trải chờ đợi.

Trên đường, xe càng ngày càng nhiều, cảnh sát cũng xuất hiện ngày càng nhiều.

Diệp Cẩn dừng đèn đỏ ở giao lộ, hạ cửa sổ xe xuống, âm thanh ồn ào từ bên ngoài ùa vào xe bên trong xe.

Hắn ló đầu ra nhìn bên ngoài, rồi lại lùi về bên trong, một bên thắt chặt dây an toàn, một bên nói: "Hai đứa đều thắt dây an toàn vào đi, bên ngoài làm sao lại nhiều người như vậy? Xe trên đường cũng càng ngày càng nhiều......"

Diệp Cẩn còn chưa dứt lời, phía sau xe bọn họ truyền đến một tiếng vang lớn, toàn bộ xe đều rung lên. Một mình Diệp Trạch Việt ngồi ở đằng sau, sợ tới mức cả người run lên.

Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn đều xoay người nhìn xuyên thấu qua cửa kính đằng sau. Phía sau ánh lửa ngập trời, khói đen nồng đậm nghi ngút, một chiếc xe bồn chở xăng cư nhiên lại xảy ra tai nạn xe cộ, nổ mạnh.

Người qua đường kêu lên sợ hãi bỏ chạy khỏi nơi đó.

Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn ngồi trở lại xe, lúc này đèn xanh vừa lúc sáng lên, Diệp Cẩn dẫm chân ga lập tức rời đi.

Xe trên đường ngày một nhiều, xe của bọn họ cũng bị kẹt lại, Đường Mặc Kỳ nhìn đoàn xe phía sau, quyết đoán chuẩn bị xuống xe.


"Đã qua hai giờ rưỡi, bây giờ có đi tiếp cũng không thể ra khỏi thành phố." Đường Mặc Kỳ cởi dây an toàn ra. Hai bên bọn họ đang đứng đều là kiến trúc tòa nhà cao lớn, một khi phát sinh động đất, cho dù có ở bên trong xe thì cũng rất nguy hiểm, đồ vật ở trên cao có thể rớt xuống xuyên qua xe.

Diệp Cẩn tuy rằng không thể xác định động đất có xảy ra hay không, nhưng trong lòng hắn cảm thấy nguy cơ càng ngày càng tăng, bản năng sinh tồn làm hắn không thể không lựa chọn tin tưởng, lập tức quyết định lựa chọn bỏ xe.

Đường Mặc Kỳ cõng Diệp Trạch Việt ở trên lưng, kỳ thật Diệp Trạch Việt đã mười sáu tuổi, nhưng bởi vì cơ thể đi đứng không tốt, lớn lên nhỏ gầy, thoạt nhìn như chỉ có mười ba mười bốn tuổi, thân thể cũng thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, dù Đường Mặc Kỳ có cõng đứa trẻ này trên lưng cũng có thể dễ dàng chạy.

Diệp Cẩn đem xe dừng ở bên ngoài một vườn hoa, cầm túi, xách theo xe lăn chạy theo sau Đường Mặc Kỳ xuyên qua làn xe.

Ba người bọn họ cắm đầu chạy gần mười phút, rốt cuộc cũng tới một công viên nhỏ. Lúc này trong công viên đã chật kín hết người.

Diệp Cẩn lấy xe lăn ra, để Đường Mặc Kỳ đặt Diệp Trạch Việt ngồi lên xe lăn, cong eo, hai tay cậu chống ở trên đùi, hồng hộc thở dốc. Cõng một người chạy mười phút, Diệp Trạch Việt tuy nhẹ, nhưng cũng khiêu chiến sức lực của Đường Mặc Kỳ.

Nhìn Diệp Cẩn phải xách theo bao lớn bao nhỏ, xách theo xe lăn, thời gian chạy lâu như vậy cũng không thở mạnh lấy một hơi, Đường Mặc Kỳ chỉ có thể hâm mộ ghen tị hận.

Diệp Cẩn mang theo hai người bọn họ tìm một chỗ ít người. Nơi này có rất nhiều quầy ăn vặt, có không ít người dân đang đứng xếp hàng mua đồ ăn, người vào người ra chật ních.


Nhờ phúc Diệp Trạch Việt, mọi người nhìn thấy một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, lại là một người khuyết tật, đều rất có tình thương mà nhường đường cho bọn họ. Thực mau ba người đã xuyên qua được đám người đông đúc, đi vào bên hồ nước. Nói là hồ, kỳ thực cũng là một cái ao nhỏ mà thôi.

Diệp Cẩn lau trán một chút, rồi lại nhìn đồng hồ, 2 giờ 46 phút. Diệp Cẩn cố định xong xe lăn của Diệp Trạch Việt, kế bên hồ là đất ẩm, Diệp Cẩn ấn vài cái, xe bánh xe lăn đâm sâu vào trong đất.

Đường Mặc Kỳ cũng đỡ xe lăn thở dốc, công viên có rất nhiều người, đa số người đều đang thảo luận về chuyện động đất. Đường Mặc Kỳ nhận lấy chai nước, uống ừng ực hơn nửa chai.

Diệp Cẩn híp mắt nhìn tòa nhà cao tầng cách đó không xa, nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, quay đầu hỏi: "Tiểu Kỳ, tôi như thế nào lại có cảm giác tất cả mọi người đều biết chuyện có động đất?"

Từ khi Đường Mặc Kỳ nói cho hắn biết chuyện động đất sắp xảy ra, một lòng của hắn đều đặt trên người Diệp Trạch Việt, đón được Diệp Trạch Việt rồi lại vội vàng tìm nơi an toàn để tránh thiên tai, còn chưa kịp xem điện thoại, cũng không biết tin tức đã nổ tung ở trên mạng.

Đường Mặc Kỳ nghiêng mắt nhìn về phía hắn, nói: "Tin tức trên mạng."

Hai người cũng không có thời gian để giao lưu thêm, bởi vì trên mặt đất đã bắt đầu xuất hiện địa chấn. Diệp Cẩn cảm thấy mặt đất rung lên, liền một phen bế lên chiếc xe lăn của Diệp Trạch Việt. Đường Mặc Kỳ ôm một gốc cây nhỏ kế bên.

Rất nhiều người đều kinh hoảng hét chói tai, các loại âm thanh nổ tung vang lên ở bên tai, Diệp Trạch Việt gắt gao ôm chặt Diệp Cẩn, toàn thân đều đang run rẩy.


Đường Mặc Kỳ buộc chính mình phải mở to đôi mắt để nhìn hết thảy mọi chuyện, mặt đất lay động, tòa nhà cao ốc trong nháy mắt sụp đổ, vô số sinh mệnh tiêu vong.

Thời gian động đất ở Hải thị cũng không có giống với đời trước được báo chí đưa tin vào lúc 2 giờ 50 phút, mà là xảy ra trước hai phút.

Địa chấn xảy ra khoảng hơn một phút, tất cả mọi người đều ôm đầu ngồi trên mặt đất, kinh hoảng hét chói tai từ đợt này đến đợt khác. Ánh lửa ở nơi xa nổ mạnh đến tận trời, khắp nơi trong thành phố đều bao trùm bởi khói đặc.

Đường Mặc Kỳ thả tay khỏi gốc cây nhỏ, bàn tay chà xát lên vỏ cây.

Diệp Trạch Việt được đặt ở trên xe lăn, một đôi mắt to ướt dầm dề, nghẹn ngào nói: "Dừng lại rồi sao?"

Diệp Cẩn cau mày nhìn về phía Đường Mặc Kỳ, bởi vì được Đường Mặc Kỳ dự đoán chính xác hai lần động đất, Diệp Cẩn không thể không tin tưởng Đường Mặc Kỳ.

Cậu hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng phun ra, chua xót nói: "Còn có không ít dư chấn, hiện tại còn chưa an toàn, chúng ta tốt nhất nên ngồi ở đây đừng di chuyển, đợi sáng mai rồi lại nói."

Bên ngoài, trừ bỏ thỉnh thoảng còn những tiếng nổ mạnh, thì chính là những tiếng còi xe cảnh sát. Toàn bộ thành phố vẫn còn bị dư chấn sau cơn động đất, người dân cũng kinh sợ la hét bỏ chạy khắp nơi.

Đường Mặc Kỳ dựa vào thân cây nhỏ, ngồi xổm dưới đất, ba người bọn họ trầm mặc mà quan sát, Diệp Trạch Việt giống như còn chưa có bình tĩnh lại, vẫn gắt gao nắm chặt tay anh trai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.


Điện thoại Đường Mặc Kỳ đột nhiên vang lên, cậu nhanh chóng nhận cuộc gọi, thanh âm từ tính trầm thấp của Đường Kiếm Phong phảng phất xuyên thấu qua ta của Đường Mặc Kỳ, nháy mắt làm cho đại não như tê giật.

"Mặc Mặc, em như thế nào rồi? Em đang ở đâu?" Giọng nói của Đường Kiếm Phong trước giờ vẫn luôn thanh lãnh, mà hiện tại thanh tuyến hỗn loạn cùng dồn dập, khẩn trương. Tâm thần hoảng loạn của Đường Mặc Kỳ lại kì dị mà chậm rãi ổn định lại.

Đường Mặc Kỳ duỗi tay che khuất đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Em không có việc gì, hiện tại em đang ở bên cạnh Diệp Cẩn."

Đường Kiếm Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Mặc Mặc, đêm nay anh sẽ tới Hải thị, chờ anh."

Nửa ngày sau Đường Mặc Kỳ mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Diệp Cẩn cũng không biết rõ ràng những quanh co khập khiễng của anh em Đường gia, lúc này nhìn thấy biểu tình của Đường Mặc Kỳ, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, bất quá cũng không có nhiều lời, biết được buổi tối Đường Kiếm Phong có thể đến Hải thị, Diệp Cẩn gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.

Sau khi ba người bọn họ ngồi ở bên hồ, Diệp Cẩn đẩy Diệp Trạch Việt đến một chỗ dưới bóng cây. Đứa nhỏ bị phơi đỏ cả mặt, lại ngại ngùng không nói một câu.

Đường Mặc Kỳ dùng khăn giấy thấm chút nước lau nhẹ trên mặt đứa nhỏ, thỉnh thoảng vẫn còn phát sinh chút dư chấn, nhưng uy lực đã nhỏ hơn rất nhiều. Khi tâm trạng lắng xuống thì cậu mới phát hiện ra là cậu rất đói bụng, từ buổi sáng đã bận rộn đi lấy xe, đến hiện tại cũng chỉ uống được một hớp nước.

Diệp Cẩn cùng Diệp Trạc Việt đã ăn từ buổi trưa. Nghe Đường Mặc Kỳ nói đói bụng, hắn từ trong balo lấy ra một bịch bánh quy đưa cho cậu, đồ vật trong balo đều là do Diệp Trạch Việt thu thập, phần lớn đồ vật trong túi đều là thức ăn, còn có không ít giấy tờ quan trọng cùng tiền mặt, vài bộ quần áo, cùng với một túi cứu thương khẩn cấp.

Đường Mặc Kỳ ăn xong bánh quy liền ngồi yên trên một tảng đá lớn, cũng không có để ý đến hai anh em Diệp gia, một mình ngồi đối mặt với cái hồ nước phát ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui