Cảm nhận được Sở Chích Thiên ngồi ở trên giường đã tiến vào cảnh giới tu luyện sâu, Tiêu Tử Lăng vẫn luôn vận chuyển Thanh Tâm Thuật nhắm mắt tu luyện mở mắt ra, bắt đầu tự kiểm điểm hành vi cử chỉ của mình ngày hôm nay.
Cậu lập chí tranh thủ lưu lại ấn ký quan trọng ở trong lòng Sở Chích Thiên, để cuối cùng thu hoạch được bảo tọa đàn em đắc lực, vì vậy khi ở chung với Sở Chích Thiên chốn chốn bán manh, thậm chí sẽ có chút càn quấy. Sở dĩ lớn mật như vậy, là bởi vì nhìn thấu ở bên cạnh anh ta đều là những người tôn kính anh ta, bội phục anh ta, lại có chút e ngại anh ta, bao gồm cả hai người bạn thân của anh ta, đều có một loại tâm lý kính ngưỡng. Nếu như biểu hiện giống như bọn họ, cuối cùng cũng chỉ có thể bị dập tắt trong đại chúng, căn bản không cách nào lấy được bảo tọa đàn em mà cậu tâm tâm niệm niệm.
Bởi vì, các phương diện của cậu đều không bằng người khác, so thực lực, cậu so không qua được hai vị phó đội, ngay cả mấy đội viên gia nhập trước đó đều lợi hại hơn nhiều so với cậu, nếu không phải khi thi triều bất ngờ nhận được sự trợ giúp của Sở Chích Thiên mà đột phá cấp ba, thực lực hiện tại của cậu sợ rằng chỉ có thể bồi hồi ở trên dưới top mười của tiểu đội, cho dù như thế, cậu cũng không cách nào khẳng định cậu có thể vẫn luôn bảo trì được ưu thế này, lần đột phá này của cậu có cơ duyên xảo hợp nhất định, lần sau chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy, cậu có thể dự liệu được, rất nhanh những người khác sẽ vượt qua, ưu thế của cậu sẽ không còn sót lại chút gì.
So thời gian đi theo, so cảm tình, cậu cũng tới chậm hơn so với mấy người khác, chốn chốn đều là hoàn cảnh xấu. Vì vậy nếu muốn chiếm được vị trí nhỏ nhoi ở bên cạnh Sở Chích Thiên, nhất định phải ‘kiếm tẩu thiên phong’ (nghĩa là không đi theo thường quy, tìm một số biện pháp mới, khác với dĩ vãng để giải quyết vấn đề).
Vì vậy cậu lựa chọn một loại biểu hiện khác với những người khác để hiển lộ bản thân, đó cũng là do may mắn ông trời cho cậu một khuôn mặt hoà nhã, có thể để cho cậu thuận lý thành Chương bán manh, giả ngây thơ chất phác, giả đáng yêu, giả ngốc nghếch, thường thường chọc chút phiền toái nhỏ, để cho Sở Chích Thiên đau đầu. Cứ như vậy chậm rãi để cho Sở Chích Thiên khắc sâu nhớ kỹ rằng anh ta có một đàn em rất phiền phức. . . Khi phiền phức trở thành thói quen, cậu tin tưởng Sở Chích Thiên sẽ không có khả năng xem nhẹ cậu.
Nhưng biểu hiện ngày hôm nay lại không phải chủ ý của cậu. Thịt kho tàu bị ăn, tuy rằng cậu phiền muộn, nhưng cũng không phải thực sự bốc lửa như vậy. . . Tranh luận với Sở Chích Thiên cũng là có chút cố ý. Nhưng vì sao sau đó liền mất khống chế chứ?
Tiêu Tử Lăng cảm thấy là một bản thân khác ảnh hưởng cậu, sự phẫn nộ đột nhiên bùng nổ lúc đó, triệt để ràng buộc lý trí của cậu. ‘Cậu’ đột nhiên xuất hiện đó cừu thị cực đoan hết thảy người bá quyền, có lẽ thái độ lúc đó của Sở Chích Thiên đã dẫn nổ cậu. Oán khí với lửa giận tận trời đó, cùng với sự bất lực sau khi bị Sở Chích Thiên khống chế, khiến cho cậu triệt để biến thành một dã thú công kích theo bản năng.
Loại phẫn nộ với oán khí đó, Tiêu Tử Lăng rất quen thuộc. Là tâm tình khi cậu bị cường giả cao cao tại thượng áp bách ở kiếp trước, vốn tưởng rằng mình sống lại đã quên hết thảy những điều đó, không ngờ tới cậu vẫn luôn ẩn giấu sâu trong nội tâm của bản thân, chờ đợi bùng nổ.
May mắn cậu cực lực khống chế, cuối cùng đúng lúc khống chế được thân thể. Nhưng cũng đã chậm, cậu đã cắn Sở Chích Thiên. Lúc đó cậu mê mang, vậy mà không biết phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ có thể chạy trối chết, cậu không có biện pháp giải thích với Sở Chích Thiên, vì sao cậu sẽ mất khống chế đến như thế.
Tuy rằng bởi vì có chuyện của Lý Dũng Quân làm giảm xóc, hơn nữa sau cùng bản thân đã cố ý bán manh giả ấu trĩ giả đáng yêu che giấu qua, nhưng hiện tại nghĩ lại, loại biểu hiện đó kỳ thực có chút giấu đầu hở đuôi, vô cùng gượng ép. Duy nhất cảm thấy may mắn chính là, Sở Chích Thiên tuyệt không quá hoài nghi, có lẽ bán manh đoạn thời gian trước vẫn có hiệu quả, để cho Sở Chích Thiên không suy nghĩ sâu xa.
Tiêu Tử Lăng thầm thở dài một hơi trong lòng, dù sao không phải thiếu niên mười bốn tuổi chân chính, làm không được kín không kẽ hở chân chính. Bất quá bản thân khác đột nhiên xuất hiện kia đến tột cùng là chuyện gì? Về sau cậu ta còn có thể tiếp tục xuất hiện ảnh hưởng lý trí của mình nữa không?
Trong lòng Tiêu Tử Lăng lo lắng trọng trọng. Cậu tuyệt không muốn vì vậy mà hủy tình thế tốt do cậu đã khổ tâm xây dựng ra, không có ai sẽ cho phép một người bình thường không khống chế được ở lại bên cạnh để uy hiếp sự an toàn của người đó, cho dù bản thân Sở Chích Thiên thấy không quan trọng (Thực lực anh siêu cường, dù Tiêu Tử Lăng mất khống chế thế nào cũng không thể làm gì được anh), phó đội tiểu đội Trần Cảnh Văn cũng không có khả năng để cho cậu ở lại, tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, nhưng chuyện Trần Cảnh Văn không hy vọng cậu ở lại bên cạnh Sở Chích Thiên cậu vẫn rất rõ ràng. Chỉ cần có cơ hội, khẳng định Trần Cảnh Văn sẽ ra tay, hơn nữa để cho Sở Chích Thiên khó có thể cự tuyệt.
Miên man suy nghĩ một trận, Tiêu Tử Lăng rốt cục đã trầm lại được tâm tư, tiếp tục tu luyện Thanh Tâm Thuật. Bán manh gì gì đó đều là phụ trợ, có thể leo lên được bảo tọa đàn em đắc lực hay không, then chốt nhất vẫn phải xem thực lực bản thân. Tố chất thân thể của cậu không tốt, nhất định phải nỗ lực gấp bội, thế nào cũng không thể để cho bản thân rớt ở tút phía sau, bằng không cho dù Sở Chích Thiên sủng tín mình thế nào, cũng sẽ không để cho cậu trở thành đàn em đắc lực. . .
Sở Chích Thiên là một người rất lý trí rất tuân quy củ. Mà cậu tuyệt không hy vọng bản thân lưu lạc thành một con chó săn chỉ biết nịnh nọt, Tiêu Tử Lăng tự nhận bản thân vẫn là một thanh niên có chí lớn đầy hứa hẹn.
Tiêu Tử Lăng tiến hành xong suy nghĩ, khi tu luyện Thanh Tâm Thuật thì hiệu quả vậy mà tốt hơn nhiều so với trước đây, khó trách nói tu tiên chú ý tâm tình, quả nhiên không sai. Tiêu Tử Lăng mừng rỡ trong lòng rất nhanh chuyên chú tu luyện, một lát sau đã lâm vào trạng thái không minh. . .
‘Thình’ một tiếng giòn vang, kỹ năng hệ thủy cấp hai Xuyên Lưu Bất Tức vốn vẫn luôn học không được nhất thời nước chảy thành sông, liền thấy bên người Tiêu Tử Lăng đột nhiên ngưng tụ vô số rồng nước nhỏ bé điên cuồng xoay tròn, vây quanh lấy cả người cậu, như ẩn như hiện.
Sở Chích Thiên nghe thấy tiếng vang bên cạnh, hơi hơi mở mắt, thấy loại tình huống này của Tiêu Tử Lăng, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng nhàn nhạt, sau đó lần nữa nhắm mắt trầm tĩnh vào trong tu luyện.
Lần tu luyện này rất có thành quả, khi Tiêu Tử Lăng tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng rõ, cậu đột nhiên nhớ ngày hôm nay Sở Chích Thiên muốn cậu đi lên tuyến tiên phong áp trận. Cậu cuống quít nhanh chóng đứng dậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, thiếu chút nữa lại cắm đầu trở lại, mà bụng lại vang loạn ùng ục ục, cả người đói đến mức đi đứng như nhũn ra. Chẳng qua chỉ là một buổi tối, vì sao đói thành như vậy?
“Tỉnh rồi?” Lúc này Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha đang nghiên cứu địa đồ nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại hỏi.
“Tỉnh rồi, Sở ca, em lập tức đi lên tuyến tiên phong áp trận.” Tiêu Tử Lăng leo xuống giường. . . Giường? Vì sao cậu sẽ chạy đến trên giường? Đó không phải là chỗ Sở Chích Thiên nên ngồi sao?
Giờ cậu mới phát hiện vị trí của cậu với Sở Chích Thiên đã đổi một chút.
“Không cần, cậu ăn cơm trước đi.” Sở Chích Thiên chỉ chỉ mấy phần thức ăn trên bàn cơm phía trước, tỏ ý chuyện Tiêu Tử Lăng hiện tại nên làm.
Tiêu Tử Lăng sờ cái bụng đói bẹp chạy đến bên bàn ăn, vậy mà thấy có bốn phần cơm nước, nhịn không được kinh ngạc nói: “Thế nào nhiều như vậy? Chẳng lẽ bọn Vân Đào ca cũng hổng có ăn cơm?” Chẳng lẽ thời gian không muộn như cậu tưởng tượng?
“Đều là của cậu.” Câu trả lời của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng lâm vào hoang mang, chẳng lẽ lượng thức ăn của tổ công kiên đã gia tăng? Một người bốn phần?
Thấy bộ biểu tình manh đến mức tận cùng đó, Sở Chích Thiên không lưu tình chút nào búng một ngón tay qua: “Cũng không xem xem là ngày mấy rồi, cậu đều đã tu luyện một ngày một đêm. . .”
A! Vậy mà dài như vậy, ngoại trừ một ngày khi bắt đầu mạt thế, cậu vẫn là lần đầu tiên tu luyện dài như vậy, khó trách các phương diện thân thể của mình đều có sự tiến bộ nhảy vọt, một lần tu luyện trình độ cao đúng là không tầm thường. Xoa trán bị búng đau, trong lòng Tiêu Tử Lăng lại vui rạo rực.
Nếu đều là của mình, vậy tha hồ ăn rồi. Tiêu Tử Lăng không chút khách khí cứ như sói đói, rất nhanh thanh lý trống toàn bộ cơm nước trong hộp cơm, sau cùng sờ cái bụng tròn tròn của mình, thỏa mãn nằm trên sô pha bên cạnh, vẻ mặt biếng nhác như một con mèo, còn thiếu chút nữa không kêu vài tiếng để hợp cảnh luôn.
Sở Chích Thiên ghét bỏ nhìn hộp cơm bị liếm sạch sẽ không để lại một hạt cơm, tên nhóc này, biểu hiện này chẳng lẽ là lên án anh chưa từng cho cậu ăn cơm no sao? Quá mất mặt tổ công kiên của anh rồi.
Tiêu Tử Lăng nằm trên sô pha rất nhanh cảm giác thấy thức ăn trong bụng đang chuyển hóa thành một loại năng lượng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, chúng nó đang thấm nuôi thân thể cậu, khiến cho thể chất vốn bạc nhược vậy mà đề cao hơn một chút. Tuy rằng nhỏ đến mức cơ hồ không thể tra, nhưng vẫn là đề cao không phải sao?
Tiêu Tử Lăng kinh hỉ lập tức nhớ tới một câu nói trong tổng Chương của Thanh Tâm Thuật: Khi Thanh Tâm Thuật đạt tới một cảnh giới nào đó, là có thể hấp thu năng lượng của thức ăn để cải thiện thể chất bản thân, cảnh giới này cần cơ duyên xảo hợp, có thể gặp mà không thể cầu.
Chẳng lẽ cậu thực sự đã có thể hấp thu năng lượng trong thức ăn? Cậu vẫn luôn cho rằng cảnh giới này không có quan hệ gì đến cậu, đều đã nói có thể gặp mà không thể cầu, cậu là một người phế tài như thế, khẳng định loại cảnh giới trong truyền thuyết đó không có duyên phận với cậu. Không ngờ tới nhân phẩm của cậu vậy mà tốt đến mức này, một lần tu luyện trình độ cao đã để cho cậu tông vào được cảnh giới này như tông trần nhà. . .
Tiêu Tử Lăng nhịn không được miên man suy nghĩ, chẳng lẽ là đại thần sống lại nhìn không nổi nữa, bởi vì các loại lỗ thủng bên cạnh quá nhiều, đối thủ quá cường đại, không muốn để cho mình trở thành một vật hy sinh, vì vậy lặng lẽ cho cậu bàn tay vàng này?
Xem ra, vì đề cao thể chất của bản thân, về sau cậu phải trở thành một cái thùng cơm bự rồi. Cậu có chút lo lắng, Sở Chích Thiên có thể bởi vì cảm thấy nuôi cậu quá phí lương thực, trả giá với thu hoạch không tỉ lệ thuận mà vứt bỏ cậu hay không?
Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng liền 囧, mở bàn tay vàng này cũng quá vãi đạn, nếu như bị Sở Chích Thiên ghét bỏ, thể chất cậu tốt thế nào thực lực cao tới đâu thì có tác dụng cái mông. . .
Ngồi trên một sô pha khác, Sở Chích Thiên đang khổ tâm nghiên cứu lộ tuyến đi lại của đoàn xe bọn họ trên địa đồ, vừa ngẩng đầu thì thấy biểu tình hưởng thụ bộ dáng biếng nhác của Tiêu Tử Lăng, trong lòng nhất thời khó chịu. Lão đại anh đây vẫn còn vất vả làm việc, làm đàn em thế mà trốn ở một bên hưởng thụ. . . Đàn em nhà ai lại thoải mái như thế?
Anh dùng chân đá đá Tiêu Tử Lăng đối diện, lạnh lùng thốt: “Đừng quên xử phạt của cậu, ngày hôm qua bởi vì tình hình đặc thù, tôi liền khai ân ngoài định mức không tính toán với cậu, nhưng ngày mai cậu nhất định phải đi lên tuyến tiên phong, không nên quên.”
Sở Chích Thiên có chút hối hận xử phạt này quá nhẹ, ừh, hẳn nên để cho tên nhóc này nấu cơm tối liên tục một tháng cho anh, một tháng hình như cũng có chút ít. . . Nửa năm? Một năm? Nói đến ngày hôm qua ăn cơm nước tập thể một ngày, thật là có chút tưởng niệm thịt kho tàu Tiêu Tử Lăng làm tối hôm trước. . .
“Vâng, Sở ca!” Tiêu Tử Lăng vì bản thân sắp sửa trở thành thùng cơm bự, sợ bị lão đại nhà mình ghét bỏ nên hữu khí vô lực nhấc tay đáp. Cậu tuyệt không ngờ tới lão đại nhà cậu hiện tại vậy mà có dụng tâm hiểm ác để cho cậu trở thành bà nội trợ chuyên thuộc cho anh ta. . .
Tiêu Tử Lăng nằm một hồi, đột nhiên nghĩ đến không phải ngày hôm qua đã đưa một bộ phận người sống sót đến căn cứ Nam Đô rồi sao. . . Hiện tại đoàn xe có thể ít đi rất nhiều xe hay không a.
Tiêu Tử Lăng lười nhúc nhích, trực tiếp mở ra Linh Nhãn. . . Vì vậy lấy cậu làm trung tâm, tình cảnh phạm vi 500 mét rõ ràng hiện ra ở trước mặt cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...