Trong cửa truyền đến một trận tiếng chạy băng băng dồn dập, cửa biệt thự rốt cục mở ra, ánh vào trong mắt Tiêu Tử Lăng chính là một khuôn mặt quen thuộc, chính là tiểu cô Tiêu Tình Vân, lúc này cô đã mất đi thần thái phấn chấn vốn có, hình dáng tiều tụy không thấy nửa điểm sinh cơ, cô rũ mắt vẻ mặt mệt mỏi đứng ở cửa.
Tiêu Tử Lăng đau lòng nhìn tiểu cô của mình, tuy rằng tiểu cô đã 37 tuổi, nhưng cô bảo dưỡng vô cùng tốt thoạt nhìn trẻ hơn mười tuổi, mà hiện tại, cô vậy mà còn già hơn so với tuổi tác thực tế của cô, Kiều Tân Vũ không phải người dị năng hệ phong sao? Vì sao không thể chiếu cố tốt tiểu cô của mình, tức giận kịch liệt dâng lên trong lòng cậu, nhưng vẫn nhẫn nại, dù sao trước mắt không rõ tình hình. Yết hầu cậu động hai cái, rốt cục khàn khàn kêu lên: “Tiểu cô!”
Thanh âm quen thuộc khiến cho Tiêu Tình Vân thoáng cái ngẩng đầu, thấy khuôn mặt luôn nhớ thương trong mơ lẫn trong linh hồn kia, nước mắt nhất thời rớt xuống: “Là Tiểu Lăng, Tiểu Lăng của cô. . . Cháu còn sống, quá tốt rồi!” Nói xong gắt gao ôm Tiêu Tử Lăng vào trong ngực, sợ hãi giây tiếp theo cậu sẽ biến mất không còn thấy nữa.
“Ai tới? Tiêu Tình Vân, cô đến tột cùng đang làm gì? Thế nào không mang người vào?” Thanh âm trong cửa bắt đầu không kiên nhẫn, cô ta đi ra, thấy hai người ôm nhau ở cửa, nhất thời cười lạnh: “Tôi còn tưởng là ai chứ, không ngờ bà cô già như cô còn có tình nhân, chậc chậc, sớm nên cút đi, quấn quít chết lấy Kiều đại ca, thực sự là không biết xấu hổ.”
Lời nói chói tai khiến cho Tiêu Tử Lăng nhẹ nhàng buông Tiêu Tình Vân ra, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, là một cô gái ước chừng trên dưới hai mươi hai tuổi, son phấn đậm đà, ăn mặc cực kỳ gợi cảm, đang vẻ mặt khinh bỉ nhìn bọn họ.
Dung mạo của Tiêu Tử Lăng khiến cho biểu tình của cô gái đó cứng đờ, bất quá cô ả rất nhanh phản ứng lại, lần nữa cười lạnh nói: “Tiêu Tình Vân, đây sẽ không phải là con rơi của cô đấy chứ, tôi đã nói mà, bà cô già như cô thế nào có thể có người thích chứ, bằng không cũng sẽ không ỷ lại chết dính Kiều đại ca.”
Tiêu Tử Lăng lạnh mặt, thấp giọng hỏi tiểu cô trong lòng: “Tiểu cô, cô ta là ai?”
Tiêu Tình Vân ngẩng đầu, tuyệt không đáp lại, vẻ mặt thoáng cái mờ ảo lên. Cô thấp giọng nói: “Tiểu Lăng, nếu không phải cháu trước khi ngày diệt vong nói muốn cô chờ ở trong căn cứ, chờ cháu tìm đến cô, cô đã sớm rời đi. Tiểu Lăng, thứ như lòng người, quá khó lường. . .”
Vừa nghe lời nói của tiểu cô, Tiêu Tử Lăng còn có thể không rõ điều gì nữa? Khẳng định Kiều Tân Vũ đã làm chuyện có lỗi với tiểu cô. Không đợi an ủi tiểu cô, nữ nhân kia lại bởi vì lời nói của tiểu cô mà nổi trận lôi đình: “Tiêu Tình Vân, cũng không xem xem cô là mặt hàng gì, có thể được Kiều đại ca thu lưu đã là không có lỗi với cô rồi, hiện tại chính là mạt thế, nam nhân có năng lực nuôi mấy nữ nhân đó là chuyện hiển nhiên, cô khó chịu thì cô cút đi a, mặt dày mày dạn ỷ lại ở chỗ này, còn một bộ giả thanh cao, tôi nhổ vào!”
Lời này vừa ra, Tiêu Tử Lăng đã biết nữ nhân này là mặt hàng gì, hóa ra chính là tân hoan của Kiều Tân Vũ, tức giận trong lòng không cách nào khống chế được nữa, trước đây nếu không phải bởi vì chiếu cố cha mẹ của Kiều Tân Vũ, tiểu cô cũng sẽ không dừng lại ở chỗ này, lại càng sẽ không khiến cho mình thời khắc ở vào trong lo lắng, mà hiện tại, Kiều Tân Vũ lại đối đãi tiểu cô của mình như vậy, hiện tại Tiêu Tử Lăng thầm muốn giết nam nhân phụ lòng đó.
Tiêu Tình Vân hiểu Tiêu Tử Lăng rất rõ, tuy rằng trên mặt Tiêu Tử Lăng không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng cô cảm thụ được chính xác sự phẫn nộ phía dưới sự yên bình lặng sóng của Tiêu Tử Lăng. Nhanh chóng ôm lấy Tiêu Tử Lăng nói: “Tiểu Lăng, mang cô rời khỏi nơi đây, cô không muốn tiếp tục ở lại cái nơi dơ bẩn này nữa.”
Tiêu Tử Lăng thế nào sẽ không biết suy nghĩ của tiểu cô, cô rõ ràng sợ mình khống chế không được phẫn nộ, mà xung đột với Kiều Tân Vũ, cô tuyệt không phải lo lắng cho Kiều Tân Vũ mà là lo lắng cho cậu, sợ cậu không phải đối thủ của Kiều Tân Vũ.
Tuy rằng rất muốn nói với tiểu cô, nam cặn bã như Kiều Tân Vũ cậu căn bản không để vào mắt, bất quá Tiêu Tử Lăng biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, khẳng định tiểu cô sẽ cho rằng cậu chỉ là đang an ủi cô. Vì vậy, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể gật đầu, chuẩn bị dẫn Tiêu Tình Vân đi.
Lúc này, ngoài biệt thự truyền đến một trận tiếng vang, một thanh âm ngọt ngán vô cùng vang lên: “Kiều đại ca, lúc nào đổi cho em bộ đồ trang điểm em nhìn trúng kia a?”
Một tiếng cười nhẹ truyền đến: “Vậy phải xem biểu hiện đêm nay của em.”
“Kiều đại ca, anh thật là xấu.” Thanh âm ngọt ngán bắt đầu nũng nịu.
Cứ như vậy, một đôi thân ảnh dính liền nhau như trẻ sinh đôi xuất hiện ở cửa hoa viên, chính là Kiều Tân Vũ đã trở về, một nữ nhân xinh đẹp dựa vào khuỷu tay của gã, khoảng chừng 24, 25 tuổi.
Kiều Tân Vũ thấy mấy người đứng sừng sững ở cửa, gã nhìn lướt sơ qua, thấy Tiêu Tình Vân đứng ở cửa, trên mặt lộ ra một vẻ không thích, nhất thời lạnh mặt nói: “Cô thế nào ở bên ngoài? Cơm làm xong chưa?” Gã rất kiêng kỵ Tiêu Tình Vân xuất đầu lộ diện, cho rằng sẽ làm mất thể diện của gã.
Kiều Tân Vũ vênh váo tự đắc một bộ dáng ghét bỏ Tiêu Tình Vân, khiến cho Tiêu Tử Lăng muốn đánh bẹp khuôn mặt vô sỉ đó ngay tại chỗ.
Tiêu Tình Vân gắt gao túm lấy Tiêu Tử Lăng, chỉ sợ cháu trai của mình nổi sung, cô rất rõ, Kiều Tân Vũ là một cường giả sắp cấp hai, ở trong căn cứ cũng có địa vị nhất định.
Nữ nhân xinh đẹp trong khuỷu tay Kiều Tân Vũ cũng mặt mang trào phúng nói: “Cái bộ da mặt của cô thì nên đứng ở trong nhà bếp, đi ra làm mất mặt xấu hổ làm gì.”
Tiêu Tử Lăng hung hăng xiết chặt nắm tay của mình, cố nhịn xuống luồng tức giận ngập trời, cậu nghiêm mặt nói: “Kiều Tân Vũ, ngày hôm nay tôi đến đưa tiểu cô đi, sự chiếu cố trước đây, tôi nhớ kỹ.”
Hai mắt Kiều Tân Vũ thoáng híp lại, hắc hắc cười lạnh nói: “Cậu chính là cháu trai trong miệng Tiêu Tình Vân a, chậc chậc, trông bộ dáng này của cậu, đã biết cậu sống cũng chẳng ra gì, thôi đi, vẫn nên ở lại chỗ này đi, tôi không ngại nuôi thêm một người.” Bọn Tiêu Tử Lăng trên đường đi tới chém giết không ít tang thi, trên quần áo khó tránh khỏi bị bắn lên một số vết máu, vì vậy thoạt nhìn hình như có chút nghèo túng.
“Không cần.” Tiêu Tử Lăng lạnh mặt, kéo Tiêu Tình Vân chuẩn bị rời đi, Tiêu Tình Vân dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói: “Cô đi lấy chút quần áo.”
Tiêu Tử Lăng gật đầu, để Tiêu Tình Vân đi vào thu thập quần áo, lúc này nữ nhân vốn ở trong biệt thự kia đi ra kéo cánh tay còn lại của Kiều Tân Vũ nói: “Cứ để cho cô ta đi như thế? Phải biết rằng chúng ta đã nuôi không công cô ta đến bây giờ nga.” Cô ả cũng không muốn để một người hầu chịu la mắng chịu làm việc như thế rời đi, về sau không phải không còn ai hầu hạ sao.
Ánh mắt của Kiều Tân Vũ lóe lóe, dung mạo của Tiêu Tình Vân so không bằng nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo, đây là điểm chính yếu khiến cho gã di tình biệt luyến, nam nhân luôn thích mới mẻ. Thế nhưng ngoại trừ điểm đó, mọi thứ khác Tiêu Tình Vân đều làm được, nếu như rời đi như thế, gã đã quen Tiêu Tình Vân lo liệu hết thảy trong nhà ngược lại có chút không nỡ.
Gã trầm mặc không nói khiến cho nữ nhân đó càng thêm lớn mật, cô ả quay đầu cười lạnh nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiêu Tình Vân trong thời gian tháng rưỡi nay đã tốn hao không ít, bất kể ăn dùng, đều là của Kiều đại ca chúng tôi, muốn mang cô ta đi, nhất định phải trả giá lớn đó.”
Lục Vân Đào với Tào Dương xem thường nhìn nam nhân trái ôm phải ấp trước mắt, cặn bã thối nát không có điểm mấu chốt đạo đức vậy mà còn không biết xấu hổ đề xuất điều này, chẳng lẽ coi bọn họ đều là đứa ngốc sao, người sáng suốt đều biết rõ Tiêu Tình Vân đã trải qua sinh hoạt thế nào, một nữ nhân vậy mà bị bạn trai của cô sai khiến như một người hầu, còn phải hầu hạ nhóm tân hoan của bạn trai, đây không chỉ là sự cực nhọc trên thể lực, lại càng là sự vũ nhục trên tâm linh. Bất quá mạt thế giáng lâm, thì tựa như giải phóng gông xiềng trong lòng, ma quỷ giấu trong đó được phóng thích ra toàn bộ, có biểu hiện như vậy cũng không quá kinh ngạc, ở mạt thế, vô sỉ hơn bọn họ cũng đã từng thấy qua, Lục Vân Đào Tào Dương cảm thấy bản thân đã rất bình tĩnh.
Không đợi Tiêu Tử Lăng mở miệng, Lục Vân Đào nhàn nhạt nói: “Vậy mấy người muốn gì?” Không muốn tiếp tục dây dưa với mấy thứ cực phẩm này nữa, còn không bằng thừa lúc màn đêm chưa đến, sớm dẫn Tiêu Tình Vân rời khỏi nơi đây một chút, có lẽ có thể chạy tới được chỗ của Hứa Tấn Dương ở một đêm, sáng mai là có thể trở về, như vậy có thể đúng lúc chạy về đại bản doanh.
“Một ngày tính là mười tinh hạch cấp 0, tổng cộng năm mươi ngày, cho chúng tôi 500 tinh hạch cấp 0, mấy người có thể mang Tiêu Tình Vân đi.” Nữ nhân đó công phu sư tử ngoạm.
Lục Vân Đào với Tào Dương hai mặt nhìn nhau. . . Hóa ra vô sỉ là không có hạn cuối. . . Bọn họ xem như đã kiến thức được. Mấy tên SB (shǎbī = ngốc bỉ = ngu ngốc lưu manh) cặn bã thối nát này thật đúng là không biết xấu hổ a, vốn 30 tinh hạch đã có thể trụ ở chỗ này được một tháng, lượng thức ăn một ngày một tinh hạch đã là dư dả rồi, dù tính thế nào, một trăm miếng tinh hạch cũng đã là nhiều, không ngờ tới bọn chúng cũng dám mở miệng đòi 500 miếng, chẳng lẽ thoạt nhìn bọn họ dễ khi dễ như vậy? Trong lòng hai người hừng hực dấy lên một luồng lửa không tên.
Lúc này Tiêu Tình Vân vừa vặn chỉnh lý đồ đi ra, nghe câu đó, thoáng cái phẫn nộ, chỉ vào mũi Kiều Tân Vũ mắng: “Kiều Tân Vũ, anh thực khốn nạn, anh quá vô sỉ.”
Kiều Tân Vũ vốn còn có chút chần chừ, nghe thấy lời nói của Tiêu Tình Vân, lập tức lạnh mặt xuống: “Cô muốn đi? Không có cái giá đắt đó tôi xem ai dám mang cô đi khỏi chỗ tôi?”
Tiêu Tử Lăng giận dữ ngược lại cười: “Kiều Tân Vũ, 500 miếng tinh hạch cấp 0 có phải không? Ông nói có giữ lời?”
Kiều Tân Vũ ngạo nghễ nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Quân tử? Gã còn dám tự xưng quân tử? Khóe miệng ba người lộ ra nụ cười xem thường. Tiêu Tử Lăng nói với Lục Vân Đào: “Vân Đào đại ca, phiền anh cho em ba miếng tinh hạch cấp một.” Trong tay Tiêu Tử Lăng chỉ có hai miếng tinh hạch cấp một, chỉ có thể mượn ở chỗ Lục Vân Đào trước.
Lục Vân Đào không nói hai lời, trực tiếp móc ra ba miếng tinh hạch cấp một từ trong bao giao cho Tiêu Tử Lăng. Tiêu Tử Lăng lấy ra hai miếng tinh hạch cấp một sau cùng từ trong ba lô, thực tế là từ trong không gian. Cậu vứt năm miếng tinh hạch cấp một cho Kiều Tân Vũ, liền kéo tay tiểu cô Tiêu Tình Vân, không hề quay đầu lại đi ra khỏi biệt thự.
Nữ nhân thả công phu sư tử ngoạm kia nhịn không được lắc lắc cánh tay của Kiều Tân Vũ nói: “Chẳng lẽ thực sự để cho bọn chúng đi như thế?”
Kiều Tân Vũ nhìn năm miếng tinh hạch trong tay, trong lòng ẩn ẩn có loại bất an, giai đoạn hiện tại có thể lấy ra được 5 miếng tinh hạch cấp một, đều không phải là người yếu, chẳng lẽ bản thân đã bỏ lỡ điều gì? Lại đã đắc tội ai? Gã lo lắng trong lòng lãnh tĩnh không được mắng: “Chẳng lẽ còn có thể cưỡng chế lưu lại? Ngu xuẩn.”
Nữ nhân đó dẩu miệng, lại không dám chọc Kiều Tân Vũ nổi nóng, chỉ có thể xoay cái mông, bản thân đi vào trong biệt thự sinh hờn dỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...