Nơi đỉnh núi Mã Nhã cực bắc, trong Tử Lăng Cung âm lãnh, một bóng lưng gầy gò mặt đối diện tường, ngồi thẳng tắp, nhắm mắt dưỡng thần, hắn có một mái tóc dài màu bạc xõa vuông góc xuống, bởi vì rất dài, ngọn tóc đều rải trên mặt đất.
Hắn ngồi yên ở nơi đó nửa ngày, lại không nhúc nhích, nếu không phải ngực hơi hơi nhấp nhô hô hấp, chứng minh đó là một người sống, thì gần như sẽ khiến người ta cho rằng đó chỉ là một bức tượng mà thôi.
Lúc này, trong cung trống trải tĩnh mịch truyền đến tiếng bước chân, nơi chốn thực sự quá yên lặng, tuy tiếng bước chân rõ ràng đã cực nhẹ, nhưng vẫn có vẻ lớn như vậy vang như vậy.
Mà người kia bị tiếng bước chân này làm bừng tỉnh, hai mắt vốn rũ xuống bỗng nhiên mở ra, ánh mắt đó không có bất kỳ tâm tình nào, chỉ có sự tịch mịch cùng sương giá vô tận.
Tiếng bước chân rốt cục ngừng lại, một nam nhân lạnh lùng tuấn mỹ xuất hiện ở phía sau người đó, nhàn nhạt nói: “Sở ca, anh đã quyết định?”
“Tôi sống thống khổ chính là vì ngày hôm nay, cậu nên cao hứng cho tôi.” Người đó xoay người, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một nụ cười thoải mái, làm nổi bật vẻ tái nhợt kia, khiến cho trong lòng nam nhân tuấn mỹ kia nổi lên một sự bi thương.
“Sở ca, anh vẫn không quên được cậu ta. . .” Nam nhân tuấn mỹ quay đầu đi, sợ hãi tâm tình của mình bị người đó phát hiện.
“Quên cậu ấy?” Khuôn mặt tái nhợt của người đó bắt đầu nổi lên một luồng đỏ ửng, “Cậu ấy đã khắc vào trong linh hồn tôi, như thế nào quên được, trừ phi là khi sinh mệnh của tôi chung kết.”
Nam nhân tuấn mỹ lộ ra vẻ hối hận: “Nếu như trước đây không tiếp nhận sự quy phục của căn cứ Nam Lăng, Sở ca anh cũng sẽ không thống khổ cả đời. . .”
Người đó nghe xong lời này, cười: “Cảnh Văn, cậu sai rồi, tôi may mắn gặp được cậu ấy, cậu ấy đã để cho tôi hiểu được cái gì là yêu. Tôi chỉ hận, tôi hiểu rõ quá muộn. . .” Hắn thu lại ý cười, hai mắt lộ ra sự bi thương, “Vì sao vẫn nhất mực khi cậu ấy chết ở trong lòng tôi, mới lĩnh ngộ được tôi đã yêu cậu ấy. Không có bất kỳ ai sẽ ngờ đến Sở Chích Thiên lãnh khốc vô tình sẽ yêu một người. Ngay cả tôi trước đây cũng không ngờ đến.”
Hóa ra hai người này chính là người sáng lập thế giới mới, vương giả Sở Chích Thiên, với tự giả* Trần Cảnh Văn. (tự = thứ tự, có thể hiểu là người có quyền hành chỉ xếp sau vương giả)
“Thế nhưng, hiện tại phục sinh cậu ta thích hợp không? Anh còn chưa tới cấp mười hai trong truyền thuyết. Cấp bậc có được khả năng tái tạo.” Trần Cảnh Văn mang vẻ mặt lo lắng, vì đẩy nhanh đề thăng cấp bậc, Sở Chích Thiên không ngừng dùng cấm thuật, đã khiến cho thân thể anh bị tàn phá nghiêm trọng. Thấy thế nào cũng không thích hợp mạo hiểm thi triển năng lực vượt cấp.
“Không còn thời gian. . .” Sở Chích Thiên đưa tay ấn ngực, đó là ngọc trụy gia truyền nhà anh, một bảo bối thần kỳ. Trăm năm nay vẫn luôn treo nơi ngực anh, chỉ chốc lát cũng chưa từng rời khỏi người.
Trước đây anh vẫn luôn cho rằng ngọc trụy gia truyền này chỉ là một loại vật phẩm tượng trưng, thế nhưng khi người yêu của anh chết ở trong lòng anh, anh mới hiểu được ngọc trụy gia truyền nhà anh nghịch thiên ra sao, nó thế mà có thể thu dung linh hồn. Khi người yêu của anh chết, ngọc trụy gia truyền mà anh đưa cho cậu, vẫn luôn được người yêu của anh đeo trên cổ, đã thu nạp linh hồn sắp tán loạn của người yêu anh vào trong ngọc trụy ngủ say. Nói cách khác, người yêu của anh trong thời gian trăm năm, linh hồn của cậu thủy chung vẫn luôn ở cùng anh.
Sở Chích Thiên cười khổ than thở: “Cậu ấy chờ không được, tôi cảm nhận thấy lửa linh hồn của cậu ấy càng ngày càng tối đi, nếu như tôi do dự nữa, trên thế giới này sẽ không còn có Tiểu Lăng.”
“Vì cậu ta, đáng giá sao?” Trần Cảnh Văn nhìn lão đại của mình, nửa đời trước lãnh khốc vô tình, nửa đời sau lại vì một người mà nhốt mình vào trong Tử Lăng Cung này, ngày ngày sám hối, thừa nhận sự giày vò của tâm linh.
“Nếu như có cơ hội phục sinh Hạo Triết, cậu có nguyện ý trả bất cứ giá nào không?” Sở Chích Thiên không trả lời, chỉ ném ra một vấn đề.
Sắc mặt Trần Cảnh Văn đại biến, người đã ly thế nhiều năm đó, là cấm kỵ của anh. Khi cách mấy chục năm, lần nữa nhắc tới tên của anh ta, tim của anh vẫn đau như bị dao khoét. Đôi môi anh run run, lúc này mới nói ra sự mong đợi trong nội tâm anh: “Nếu như có cơ hội đó, mạng này tôi cũng nguyện ý trao đổi. . .”
Sau khi Đổng Hạo Triết chết, khi Trần Cảnh Văn bi thương chỉnh lý di vật của anh ta, mới hiểu được cảm tình của anh ta đối với anh, thế nhưng, lúc đó anh ta đã biến thành một thành viên trong quan tài băng, an nghỉ trong Mộ Anh Hùng. Mà anh cũng không thể tiếp nhận được cảm tình của bất kỳ ai khác nữa, bởi vì anh luôn sẽ nhớ tới cái tên vẻ mặt trung hậu thành thật, lại phúc hắc kia, lúc này anh mới hiểu được trong bất tri bất giác, tâm của anh sớm đã bị cái tên bề ngoài hàm hậu thực tế phúc hắc kia trộm đi rồi.
Sở Chích Thiên đắng chát nói: “Cậu xem, chỉ là một cơ hội không xác định, cậu cũng không để ý, huống hồ là tôi chứ?”
“Thế nhưng, thuật tái tạo chỉ là truyền thuyết, thoáng không khéo, anh với Tiểu Lăng sẽ đồng thời hồn phi phách tán.” Trần Cảnh Văn vẫn cảm thấy loại cấm thuật trong truyền thuyết đó quá không đáng tin, dù sao đó chỉ là một loại truyền thuyết, căn bản chưa có ai thấy qua, có lẽ chỉ là âm mưu của bên quân đội, mục đích là muốn chuyển tảng đá lớn Sở Chích Thiên này ra, để cho bọn họ trở thành người nắm quyền của thế giới mới.
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười trào phúng: “Ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn đó.” Trọng sinh? Thực coi bản thân là thần?
Trần Cảnh Văn nghe vậy sửng sốt, mê mang hỏi: “Sở ca, vậy anh muốn?”
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một vẻ điên cuồng: “Tôi muốn phá vỡ thời không, trở lại quá khứ. . .” Khi đến cấp mười một, anh đã mơ hồ cảm ngộ được khả năng phá vỡ thời không, nếu như thực tới cấp mười hai trong truyền thuyết, không ngoài dự liệu dị năng không gian của anh sẽ có được kỹ năng nghịch thiên đó. Cấp mười hai đích xác có được năng lực như thần, không phải cái gọi là khả năng tái tạo, mà là nhằm vào dị năng thức tỉnh.
“Nghịch thiên sửa mệnh!” Trần Cảnh Văn kinh hô!
“Không sai, tôi chính là muốn nghịch thiên sửa mệnh, tôi cho Tiểu Lăng của tôi một nhân sinh mới, cũng cho tôi và cậu một cơ hội bắt đầu một lần nữa, tôi hy vọng lúc này đây, cậu và tôi sẽ không mất đi người mà chúng ta quý trọng nhất nữa.” Sở Chích Thiên ngẩng đầu nhìn trời, biểu cảm bi thương, “Cái gì giang sơn cái gì vinh quang, đều không quan trọng bằng người tâm ái. Tôi dùng cái giá của máu mới nhận ra được điều này. . .”
“Mà lúc này đây, tôi không muốn bỏ qua nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng của tôi.” Ánh mắt Sở Chích Thiên kiên định, vì điều này, cho dù anh hồn phi phách tán cũng không tiếc.
Ánh mắt Trần Cảnh Văn lóe lóe, sau đó dần dần thanh minh: “Nếu đúng như Sở ca nói, như vậy tôi cũng liều một lần.” Làm lại một lần, anh nhất định phải cùng Đổng Hạo Triết nắm tay nhau cả đời.
“Như vậy đi theo tôi.” Sở Chích Thiên mang theo Trần Cảnh Văn đi tới đỉnh núi Mã Nhã, thoạt nhìn ánh trăng càng tròn càng lớn hơn so sới phía dưới.
Trần Cảnh Văn hiếu kỳ nhìn Sở Chích Thiên, không biết vì sao Sở Chích Thiên dẫn anh tới nơi này.
“Chờ lát nữa là ‘tam trọng hợp thể’ khó gặp, mặt trăng địa cầu mặt trời thành một đường thẳng, cũng là thời khắc lá chắn thời không bạc nhược nhất.” Vẻ mặt Sở Chích Thiên bắt đầu ngưng trọng, đây cũng là cơ hội duy nhất của bọn họ. Vì ngày này, anh đã tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân, để cho cấp bậc của anh vô hạn tiếp cận cấp mười hai trong truyền thuyết, cũng để cho cơ hội anh xuyên qua thời không nhiều hơn một chút.
Rốt cục, tam trọng hợp thể chính thức xuất hiện. Sở Chích Thiên rống to: “Cảnh Văn, chính là lúc này!”
Một ngụm máu tươi phun ra, một tay Sở Chích Thiên chém ra, không trung đột nhiên nứt ra một lỗ hổng màu đen. Sở Chích Thiên bỏ lại một câu: “Ổn định cửa vào cho tôi!” Sau đó cả người bước vào trong đó, biến mất không còn thấy.
“Thủy Chi Kết Giới!” Trần Cảnh Văn thấy Sở Chích Thiên biến mất, mà lỗ hổng màu đen lại chậm rãi khép lại. Biết việc này không nên chậm trễ, vội vã phóng ra một đạo Thủy Chi Kết Giới, đặt nó vào trong lỗ hổng màu đen, cố chống lại lỗ hổng khép lại.
Bất quá, áp lực của khe nứt thời không không phải dễ thừa nhận. Trần Cảnh Văn chỉ cảm thấy Thủy Chi Kết Giới của anh lung lay sắp đổ, dường như cũng bị luồng lực lượng đó kẹp nát. Anh không ngờ tới, lấy năng lực cấp chín của anh, cố kháng luồng lực lượng này thế mà có một loại cảm giác không thể bằng.
Anh duy chỉ hi vọng tốc độ Sở Chích Thiên nhanh chóng, bởi vì anh đối kháng lực lượng này không được bao lâu nữa.
.
Ngày diệt vong chưa giáng lâm, Thanh Minh ngày bốn tháng tư, Tiêu Tử Lăng tế bái xong cha mẹ mình, về lại trong nhà, nhìn cả phòng cô tịch, không cách nào nhẫn nại được nữa, rốt cục lấy rượu ra, trút say chính mình, cậu chỉ có hôm nay mới có thể làm càn một chút, phát tiết sự bi thương của bản thân.
Không hề nghi ngờ, Tiêu Tử Lăng say, nôn mửa xong bắt đầu mê man.
Lúc này, trên không trung trong phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một vết rạn, Sở Chích Thiên đi ra từ bên trong, đột ngột ho khan, anh che miệng mình, lại che không được máu tươi tràn ra nơi khe ngón tay.
“Một lần nghịch chuyển thời không đã làm cho trọng thương thế này sao? Quả nhiên là kỹ năng thần cấp, cho dù mình là người dùng cấm thuật tiến vào. Cấp mười hai, cũng không cách nào ngăn chặn được sự cắn trả của loại lực này, bất quá, một lần thành công đã có thể để cho mình làm được chuyện mình muốn làm.” Ngón tay Sở Chích Thiên búng ra, thanh trừ sạch sẽ vết máu trên tay, sau đó vứt nó vào trong không gian, làm xong điều này, mới đưa đường nhìn tới trên người Tiêu Tử Lăng trên giường, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia, điều này làm cho Sở Chích Thiên nhịn không được cười.
“Hóa ra hình dáng của Tiểu Lăng nhà ta là như vậy, quả nhiên tốt hơn gấp mấy lần so với thân thể em ấy mượn dùng kia.” Sở Chích Thiên yêu thương dùng tay chậm rãi vuốt ve mặt Tiêu Tử Lăng, ánh mắt vốn băng hàn dần dần có nhiệt độ.
“Lần này, sẽ không để cho em thừa nhận thống khổ mười năm kia nữa.” Sở Chích Thiên móc ra ngọc trụy từ trong lòng, vận dụng dị năng hướng dẫn linh hồn trong ngọc trụy ra, rất nhanh một ngọn lửa linh hồn nhu hòa chìm nổi ở trên tay Sở Chích Thiên, bất quá lửa linh hồn này có chút u ám, thậm chí có một loại cảm giác sai lầm rằng một khi không cẩn thận sẽ tắt.
Giữa lúc Sở Chích Thiên muốn đưa ngọn lửa linh hồn đó vào mi tâm Tiêu Tử Lăng, anh nghĩ tới điều gì nhất thời dừng tay: “Không thể như vậy, mình không thể để cho Tiểu Lăng mang theo hận ý đối với mình sống lại.” Anh trong nháy mắt làm ra quyết định, “Tiểu Lăng, đừng trách anh, người không vì mình trời tru đất diệt, vì tương lai của chúng ta, anh không thể không trừ đi đoạn ký ức mà em mượn xác hoàn hồn, anh không muốn em hận anh, không muốn em trục xuất anh ra khỏi sinh mệnh của em.”
Theo những lời này, Sở Chích Thiên chậm rãi trục xuất ra một ngọn nhỏ của ngọn lửa linh hồn trong tay, chính một động tác nhỏ này, khiến cho mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra trên trán Sở Chích Thiên, loại chia tách này nhất định phải cẩn thận, không thể phá hư chủ thể linh hồn.
Sở Chích Thiên làm xong một bước này, rốt cục dẫn ngọn lửa linh hồn kia vào mi tâm Tiêu Tử Lăng, bởi vì là lực lượng linh hồn tương đồng, nguyên linh hồn tuyệt không chống cự ngọn lửa linh hồn đó, hai bên rất nhanh dung hợp với nhau, không phân biệt được có nơi nào bất đồng nữa, khác nhau duy nhất chính là, lực lượng linh hồn của Tiêu Tử Lăng cường đại hơn tràn đầy hơn.
“Quả nhiên là chân thân của Tiểu Lăng, không có một chút bài xích.” Sở Chích Thiên rốt cục yên tâm, anh nhìn về phía ngọn lửa linh hồn nhỏ trong tay, muốn lần nữa dẫn ngọn lửa linh hồn nhỏ đó vào trong ngọc trụy của mình, thế nhưng khi anh vừa mới làm như vậy, ngọc trụy đột nhiên vỡ nát, biến thành bột phấn tiêu tán trong không khí, triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Sở Chích Thiên đối diện ngọn lửa linh hồn nhỏ kia, nặng nề thở dài một hơi: “Tiểu Lăng, em không muốn thiếu đoạn ký ức này? Vì vậy không cho anh mang nó đi?” Anh nên làm gì đây? Một khi Tiêu Tử Lăng có được đoạn ký ức này, tuyệt đối sẽ thoát khỏi anh, mà đó tuyệt đối không phải điều anh muốn nhìn thấy.
Thế nhưng, anh lại không muốn vi phạm ý nguyện của Tiêu Tử Lăng, châm chước một chút, Sở Chích Thiên rốt cục quyết định trả đoạn ký ức này cho Tiêu Tử Lăng, dù sao đó là điều anh thiếu nợ cậu.
“Đã như vậy, vậy xin tha thứ anh làm chút động tác nho nhỏ, hơn nữa, bộ dáng hồn nhiên ấu trĩ này của em cũng thực sự khiến cho anh lo lắng, anh nhất định phải nghĩ chút biện pháp bảo hộ em. . .” Vẻ mặt Sở Chích Thiên kiên quyết.
Chỉ thấy Sở Chích Thiên vươn ra ngón tay trống không, chậm rãi tới gần mi tâm của mình, bắt đầu hướng dẫn ra một ngọn lửa linh hồn. Động tác này khiến cho vẻ mặt anh dữ tợn, toàn bộ thân thể anh bắt đầu run rẩy kịch liệt, dường như đang ở trong sự đau đớn.
Thời gian đó rất nhanh, lại dường như rất chậm, khi Sở Chích Thiên dẫn ra một ngọn lửa linh hồn sáng vô cùng, trên dưới toàn thân anh đều đã ướt đẫm, có thể thấy được sự thống khổ mà anh thừa nhận to lớn ra sao.
Sở Chích Thiên chậm rãi hòa hoãn linh hồn đau đến sắp chết lặng của mình, anh không phải linh hồn thể đơn thuần, vì vậy sự phân cách linh hồn sẽ khiến anh sản sinh đau đớn kịch liệt, nhưng vì bảo hộ sự an toàn của Tiểu Lăng nhà anh, loại đau đớn này anh cam nguyện.
Linh hồn thể mà Sở Chích Thiên tách ra là cực nóng mà cường đại, có lẽ lực lượng linh hồn tràn đầy khiến cho ngọn lửa linh hồn trên tay anh bắt đầu phản ứng kịch liệt, Sở Chích Thiên đưa hai bên dựa vào nhau, ngọn lửa linh hồn ảm đạm kia tựa như nhận được năng lượng bổ sung, thế mà bắt đầu sáng rực hơn, không còn loại ảm đạm lúc đầu nữa.
Sở Chích Thiên hài lòng cười: “Xem ra ký ức thể của Tiểu Lăng rất thích ký ức thể của anh.” Anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng trên giường, rốt cục lựa chọn mắt phải của cậu làm nơi sống nhờ cho hai luồng ký ức thể này.
“Đây là ký ức thể có được kinh nghiệm trăm năm mạt thế của anh, tin tưởng nó có thể cho em sự trợ giúp nhất định, còn có ký ức thể của em, anh cũng đặt nó vào trong mắt phải của em.” Sở Chích Thiên phong ấn hai luồng ký ức thể vào trong mắt phải Tiêu Tử Lăng, thiết lập mệnh lệnh giải phong ký ức thể: “Chờ khi em tới cấp mười, chính là thời khắc hai người giải phong, anh trả ký ức thiếu đi lại cho em.” Hy vọng khi đó mình với Tiểu Lăng đã tương thân tương ái, như vậy phần ký ức này sẽ không tạo được sóng gió gì.
Sở Chích Thiên làm xong hết thảy việc này chậm rãi hôn lên đôi môi Tiêu Tử Lăng, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt: “Tiểu Lăng, đừng trách anh đê tiện, anh muốn làm lại một lần, trước khi anh còn chưa biến thành nam cặn bã, em phải tìm đến anh, cứu vớt anh, một đời này, anh nhất định sẽ trung thành với em, không còn có bất kỳ nữ nhân nào chen chân giữa anh với em nữa. . .”
Lúc này, khe nứt trên không trung đột nhiên rung lên kịch liệt, Sở Chích Thiên cảm nhận được luồng lực hấp dẫn cường đại đó, biết là thời khắc rời đi đã tới, anh ngẩng đầu vuốt vuốt tóc Tiêu Tử Lăng, tâm thần anh khẽ động, ngón tay hơi dùng sức, liền cắt đứt một sợi trong đó: “Tiểu Lăng, để cho tóc của em thay thế em theo anh, để giải nỗi khổ tương tư của anh!”
Khi Sở Chích Thiên bước vào khe nứt không gian, lại một lần nữa quay đầu lại, si ngốc nhìn Tiêu Tử Lăng đang trong mê man, để lại một câu: “Chỉ có Sở Chích Thiên anh, mới là người yêu của em, em nhớ kỹ điều này cho anh, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt cho anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...