Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Lúc này, Tiêu Tử Lăng chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Sở Chích Thiên ôm mình, ánh mắt băng lãnh, chính như nhìn một người xa lạ vậy.

“Tiểu Lăng. . .” Sở Chích Thiên nhìn đôi mắt không có nhiệt độ đó, tim của anh thoáng cái rớt vào hầm băng.

Đột nhiên trước mắt chợt lóe ánh đao, một thanh đường đao đột nhiên xuất hiện trong tay Tiêu Tử Lăng, mắt cậu không hề chớp một chút liền trực tiếp đâm tới.

Sở Chích Thiên một phen cầm lấy lưỡi đao, máu từ kẽ ngón tay chảy ra, anh không cảm thấy tay đau, bởi vì tim anh còn đau hơn.

“Em muốn giết anh?” Sở Chích Thiên rất xác định, một đao kia là đâm thẳng trái tim anh, không có nửa điểm lưu thủ, sát tâm của Tiêu Tử Lăng rất kiên quyết.

Một kích không trúng, Tiêu Tử Lăng trực giác muốn thối lui, lại không ngờ thắt lưng của cậu bị Sở Chích Thiên ôm gắt gao, cho dù Tiêu Tử Lăng đâm anh một đao, Sở Chích Thiên cũng chưa từng nghĩ sẽ buông ra cánh tay ôm cậu.

Tiêu Tử Lăng không cách nào rời khỏi đột nhiên cười, lúc này, khuôn mặt mang vẻ thành thục thế mà trở về lại vẻ hồn nhiên, khiến cho trái tim của Sở Chích Thiên đột ngột rung động kịch liệt vài lần, vô ý thức hô: “Tiểu Lăng. . .”

Tiêu Tử Lăng dường như không nhận thấy lời kêu gọi thâm tình của Sở Chích Thiên, cậu lãnh tĩnh chậm rãi rút chuôi đường đao bị Sở Chích Thiên cầm ra, chuyên chú nhìn đường đao cắt ngang lòng bàn tay Sở Chích Thiên, nhìn máu tươi nơi đó chảy ròng, dường như đang thể hội khoái cảm khi lưỡi đao cắt qua máu thịt.

Lúc này ánh mắt của Tiêu Tử Lăng không còn băng lãnh nữa mà thêm một vẻ trêu tức, dường như đang hỏi, bị người mà mình yêu thương tổn, có phải ấn tượng rất sâu sắc hay không.

“Cậu là ai?” Sở Chích Thiên không cảm thấy sự đau đớn khi bàn tay bị lưỡi đao sắc bén thiếu chút nữa cắt đứt, anh lãnh liệt nhìn người khiến cho anh cảm thấy xa lạ trước mắt, Tiểu Lăng của anh đến tột cùng đã đi đâu rồi?


Tiêu Tử Lăng thu hồi đường đao, tuyệt không nói gì trái lại mặt mày thoáng nhếch, vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu của Sở Chích Thiên lưu lại trên lưỡi đao. Ánh mắt đó mang theo mấy phần mê hoặc, khiến cho miệng lưỡi Sở Chích Thiên phát khô, thân dưới thoáng căng, dục vọng bừng bừng phấn chấn.

Sở Chích Thiên hít sâu một hơi, thật vất vả áp xuống luồng động tình này, không ngờ lực ý chí của anh kém như vậy, chỉ cần Tiêu Tử Lăng hơi khiêu khích một chút anh đã tan rã quân lính.

Một ánh đao đáng sợ chém thẳng xuống, lúc này Sở Chích Thiên không còn cách nào ôm Tiêu Tử Lăng không buông, anh thoáng xuất Cấm Không trực tiếp đẩy Tiêu Tử Lăng rời khỏi ba mét bên người, đao phong hiểm hiểm sát qua căn mệnh của anh, điều này làm cho anh nghĩ mà sợ không thôi, nếu như phản ứng trễ, anh sẽ thành đệ nhất đại thái giám ở mạt thế.

Tiêu Tử Lăng tiếc nuối sấc một tiếng, thiếu chút nữa đã có thể giải quyết mầm tai hoạ phát tình bậy bạ này rồi. Phản ứng dục vọng cường liệt của Sở Chích Thiên đương nhiên không thể gạt được Tiêu Tử Lăng gần trong gang tấc, cậu phản ứng đầu tiên chính là giải quyết nó, tiềm thức nói cho cậu làm như vậy về sau sẽ tương đối có lợi đối với cậu, bản năng khiến cho Tiêu Tử Lăng trực tiếp hạ độc thủ, cũng khiến cho Sở Chích Thiên cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Một kích đó của Tiêu Tử Lăng tuyệt đối đã bước qua điểm mấu chốt của Sở Chích Thiên. Sở Chích Thiên quyết định không thể tiếp tục bỏ mặc Tiêu Tử Lăng phát cuồng, cái đó quan hệ đến tính phúc của hai người bọn họ đó, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Tử Lăng, em đã muốn chiến, tôi sẽ chiến với em, theo tôi đi đấu trường.”

Lời mời chiến của Sở Chích Thiên vừa vặn hợp kỳ vọng ngay từ lúc đầu thức tỉnh của Tiêu Tử Lăng, chỉ lệnh trong đầu cậu cho ra chính là giết nam nhân này, vì vậy cậu không hề sợ hãi theo qua.

Trong đấu trường, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng mỗi người chiếm một bên, hai bên nhìn nhau, khí thế của hai người khai hỏa toàn bộ, uy áp của hai bên đè ép va chạm lẫn nhau, chiến đấu vừa chạm liền phát.

So với thân đao hợp nhất, sát tâm kiên định của Tiêu Tử Lăng, trong lòng Sở Chích Thiên lại dày nặng tạp niệm, nếu không phải áp chế được Tiêu Tử Lăng trên cấp bậc, sợ là sớm đã bị Tiêu Tử Lăng bắt lấy sơ hở, một đao kích sát. Anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh sẽ rút đao đấu nhau với Tiểu Lăng mình tâm ái, tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đi tới một bước này.

“Cậu đến tột cùng là ai?” Sở Chích Thiên cảm nhận được một luồng khí tức hoàn toàn tương phản với Tiêu Tử Lăng, nếu nói Tiêu Tử Lăng vốn dĩ mang theo ánh nắng, Tiêu Tử Lăng hiện tại thì hắc ám một mảnh, anh rất khẳng định người trước mắt không phải là Tiêu Tử Lăng cùng anh sớm chiều ở chung.


Tiêu Tử Lăng đứng ở nơi đó, nhàn nhạt nói: “Tiêu Tử Lăng là tôi, tôi là Tiêu Tử Lăng.”

“Song trọng tính cách?” Sở Chích Thiên suy đoán.

“Không, tôi là sự thể hiện của hắc ám trong nội tâm cậu ta, anh có thể gọi tôi là Lăng hắc hóa.” Tiêu Tử Lăng nói như thế.

Lời nói của Tiêu Tử Lăng đã giải được nghi hoặc của Sở Chích Thiên, nói cách khác, Tiêu Tử Lăng lúc này hẳn là sự thể hiện của năng lượng mặt trái trong nội tâm Tiêu Tử Lăng, anh không ngờ, Tiêu Tử Lăng rực rỡ dương quang, đáng yêu hồn nhiên vậy mà có năng lượng hắc ám cường đại như thế, chẳng lẽ sự đả kích của cái chết của Tiêu Tình Vân đối với cậu ấy thực sự lớn như vậy? Vậy mà có thể đắp nặn ra một Lăng hắc hóa, anh không cách nào lý giải.

Sở Chích Thiên đương nhiên không cách nào lý giải, sở dĩ sẽ có Lăng hắc hóa, hoàn toàn là bởi vì trong lòng Tiêu Tử Lăng có mười năm từng trải hắc ám giãy dụa sinh tồn trong mạt thế, những oán khí lệ khí đó chồng chất thành tật, tuy rằng bình thường Tiêu Tử Lăng áp chế rất tốt, nhưng lần này Tiêu Tình Vân tử vong, khiến cho nội tâm Tiêu Tử Lăng xuất hiện vết nứt, lúc này mới để cho Lăng hắc hóa bị áp chế ở sâu trong nội tâm tìm được cơ hội, thành công khống chế thân thể xuất hiện ở trước mặt Sở Chích Thiên.

“Cậu vì sao muốn giết tôi?” Sở Chích Thiên không hiểu rõ còn có điều này, trình độ cừu hận của Lăng hắc hóa đối với mình khiến cho anh hoài nghi có phải bình thường mình quá ngược đãi Tiêu Tử Lăng hay không, khiến cho tiềm thức Tiêu Tử Lăng thống hận anh như thế, vì vậy Lăng hắc hóa vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên chính là muốn giết anh.

“Anh chết, đối với cậu ta tốt hơn.” Tôn chỉ của Lăng hắc hóa là giải quyết hết thảy tai hoạ ngầm bên người Lăng chính quy, mà trong lòng Lăng hắc hóa Sở Chích Thiên được xếp vào vị trí đầu bảng tai hoạ ngầm, cậu không giết Sở Chích Thiên thì giết ai?

“Hả?” Lời nói của Lăng hắc hóa khiến cho Sở Chích Thiên không rõ, rõ ràng bình thường mình đối với Tiêu Tử Lăng bảo vệ có thừa, vì sao Lăng hắc hóa sẽ cho rằng anh chết sẽ tốt hơn đối với Tiêu Tử Lăng chứ?


“Bởi vì, sự tồn tại của anh làm mềm yếu tâm trở thành cường giả của cậu ta. Còn có. . .” Khóe miệng Lăng hắc hóa lộ ra sự trào phúng, đường nhìn xem thường hung hăng lăng trì Sở Chích Thiên, “Hơn nữa, tư tưởng của anh rất xấu xa, hết thảy hành vi của anh chỉ phục vụ vì một mục đích, đó chính là lừa cậu ta lên giường của anh, cũng chỉ có cậu ta mới có thể tin tưởng những lời nói dối trăm ngàn chỗ hở của anh.” Lăng hắc hóa cũng không phải nói thật, Lăng chính quy cũng không phải thuần khiết, lời nói dối của Sở Chích Thiên cũng không thể lừa gạt được Lăng chính quy, chẳng qua Lăng chính quy lúc đó đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể theo hướng dẫn của Sở Chích Thiên diễn tiếp, sau cùng dựa vào giả thuần khiết giả ngu lơ qua những chuyện đó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Tiêu Tử Lăng nghe thấy Thanh Quân Trắc, cùng với việc Tiêu Tình Vân vì cậu mà chết, tâm linh sẽ có vết nứt, chính bởi vì trong lòng cậu biết rõ, cậu đã làm những gì. . .

“Anh khiến cho cậu ta ỷ lại anh, tín nhiệm anh, ung dung thản nhiên giam cầm cậu ta bên người, khiến cho thế giới của cậu ta đều quay xung quanh anh. . .” Lăng hắc hóa nhất nhất nói ra sự hắc ám trong nội tâm Sở Chích Thiên, sau đó tổng kết, “Sự tồn tại của anh, sẽ trở ngại cậu ta trở nên mạnh mẽ, vì vậy anh nhất định phải chết.”

Sở Chích Thiên bị bóc trần tâm tư, có loại cảm giác chật vật khó có thể che giấu, anh nhịn không được tranh luận: “Tôi không cho rằng theo đuổi vợ giở chút thủ đoạn có gì sai. . .”

“Cậu ta có con đường cậu ta phải đi, tư tâm của anh sẽ hủy cậu ta. . .” Đường đao trong tay Lăng hắc hóa thoáng chỉ, sát ý ngút trời, “Vì vậy, anh nhất định phải chết!”

“Cậu cấp năm, có thể giết được tôi sao?” Sở Chích Thiên đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cậu ấy cấp năm dùng cái gì để giết anh?

“Thử xem sẽ biết.” Lăng hắc hóa cười, khí thế cấp năm của cậu đột nhiên tăng lên kịch liệt, rốt cục trong nháy mắt đột phá giới hạn cấp sáu.

Sở Chích Thiên bảo trì không được sự bình tĩnh nữa, anh rốt cục nhịn không được dựng thẳng ngón giữa cho ông trời để biểu đạt tâm tình lúc này của anh. Biểu hiện của Lăng hắc hóa hoàn toàn không bình thường, không biết ông trời gian trá làm ăn kiểu gì, thế mà cho phép yêu nghiệt như vậy xuất hiện, cậu ấy đã hoàn toàn đánh vỡ phương thức tiến cấp bình thường, phải biết rằng Tiêu Tử Lăng vừa mới đến cấp năm, nhất định phải tu luyện dị năng tiến hành tích lũy, lượng dị năng không đến cơ số nhất định, muốn đột phá cấp sáu căn bản không có khả năng, thế nhưng vẫn nhất mực hiện tại, Lăng hắc hóa lại đánh vỡ điểm này, dễ dàng từ cấp năm thoáng cái nhảy lên tới cảnh giới cấp sáu.

“Cửu Tinh Liên Châu!” Đường đao trong tay Lăng hắc hóa chém về phía không trung, luồng năng lượng vượt qua cấp sáu này từ chỗ mũi đao phát tiết ra, liên tục chín lần, nối thành một chuỗi, hung ác nhào về phía Sở Chích Thiên.

“Thời Không Kết Giới!” Sở Chích Thiên hoàn toàn cảm nhận được lực lượng mà chín ngôi sao nối thành chuỗi kia ẩn chứa cường đại biết bao, cho dù là anh cấp sáu cố ăn một chiêu này cũng sẽ trọng thương, thoáng không khéo, tử vong cũng không phải không có khả năng, anh không dám tự đại, chỉ có thể thi triển ra kỹ năng lĩnh vực hệ không gian cấp sáu cường đại nhất - Thời Không Kết Giới.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chín ngôi sao năng lượng hung ác va chạm với Thời Không Kết Giới, đấu trường đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh cực đại, Sở Chích Thiên chỉ cảm thấy trước mắt trắng xoá một mảnh, một luồng năng lượng kinh khủng đang liều mạng dồn ép Thời Không Kết Giới của anh, anh cảm nhận được lượng thôn phệ của Thời Không Kết Giới của anh đã đạt tới điểm giới hạn, sắp bị luồng năng lượng kinh khủng kia ép nổ.

Sở Chích Thiên hét lớn một tiếng, đột ngột đề thăng chuyển vận dị năng không gian, trong nháy mắt đột phá cường độ cao nhất cấp sáu của anh. Tâm thần anh chấn động, một ngụm máu tươi phun ra, vì chống lại một chiêu Cửu Tinh Liên Châu này của Tiêu Tử Lăng, anh bị ép tiêu hao dị năng không gian của anh, khiến cho anh bị nội thương nghiêm trọng.


Từ sau khi bị thương nơi bến tàu, Sở Chích Thiên không còn bị thương nữa, thế nhưng ngày hôm nay anh lần nữa bị thương, thương trong tay Tiêu Tử Lăng, thương trong tay người anh yêu nhất. Thế nhưng, trong lòng anh không có tức giận, chỉ có vui sướng. Lần đầu tiên anh cảm thấy bị thương hóa ra cũng có cảm giác hạnh phúc, bị thương cũng có thể khiến cho tâm tình thập phần sung sướng, bị thương cũng có thể khiến cho anh có loại cảm giác tự hào.

Đây là người anh yêu, cường đại đến mức có thể đả thương được anh, người anh yêu quả nhiên là cừ nhất! Sở Chích Thiên biết khẳng định bản thân đã trúng một loại độc tên là Tiêu Tử Lăng, bất kể cậu ấy làm gì đối với anh, anh đều cam tâm tình nguyện. Ừm. . . Ngoại trừ chuyện thiến anh.

Rốt cục, dựa vào tiêu hao dị năng không gian, Sở Chích Thiên rốt cục đã thôn phệ sạch sẽ luồng năng lượng kinh khủng kia, anh thuấn di một cái qua, thừa lúc toàn bộ năng lượng của Tiêu Tử Lăng phát tiết hết, còn chưa khôi phục, nắm ngược tay cầm đao của Tiêu Tử Lăng, gác đường đao ở trên cổ bản thân Tiêu Tử Lăng.

Anh lạnh lùng thốt: “Cậu thua.” Ngụ ý, cậu có thể biến mất, trả Tiểu Lăng của anh trở về.

“Ha ha ha, tôi còn sẽ trở về, đừng cho tôi cơ hội. . .” Lăng hắc hóa biến mất trong một trận cười điên cuồng, sau đó ánh mắt của Tiêu Tử Lăng thoáng nhắm, trực tiếp ngã vào trong lòng Sở Chích Thiên, năng lượng mặt trái màu đen vốn bao phủ trên người cậu nhất thời biến mất không còn một mảnh. Sở Chích Thiên yêu thương vuốt ve mặt Tiêu Tử Lăng, kiên trì chờ đợi Tiểu Lăng của anh một lần nữa trở lại bên người anh.

Đương nhiên anh biết lần này khẳng định tâm linh của Tiêu Tử Lăng đã bị thương, anh nhất định phải tận tình an ủi một chút, thừa cơ chiếm luôn phần vốn thuộc về Tiêu Tình Vân. Được rồi, Sở Chích Thiên anh thực không phải người tốt, anh muốn thừa cơ mà vào.

Lúc này, một màn kỳ dị lại xuất hiện, thanh xuân vốn xói mòn của Tiêu Tử Lăng đã trở về, sau đó. . . Tiểu Lăng hồn nhiên ngây thơ đáng yêu cũng đã trở về.

Bên tai Sở Chích Thiên tựa hồ nghe thấy tiếng cười gian của Lăng hắc hóa. . . Tựa hồ muốn nói, tôi chính là muốn anh nghẹn chết.

Tâm tình Sở Chích Thiên rất phức tạp, anh thật vất vả mới đợi được Tiêu Tử Lăng lớn lên, cũng rốt cục đã quyết định hạ thủ, thế nhưng vẫn nhất mực có thứ kỳ quái đi ra quấy nhiễu anh. . . Không biết là ai lại biến Tiêu Tử Lăng trở về vị thành niên, chẳng lẽ thực sự muốn cho anh lần nữa đột phá hạn cuối vô sỉ, bước trên con đường tội ác biến thái dụ dỗ gian dâm vị thành niên?

Sở Chích Thiên cảm thấy hàm răng của bản thân có chút ê, đặc biệt muốn mài răng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui