Trong nước có nhiều thành phố, chỉ có A thị khi tận thế vẫn còn cung cấp điện một thời gian dài, còn các thành thị khác trong vòng vài ngày bị cắt hết – ngoại trừ chỗ nào có nhà máy chạy bằng sức gió, sức nước. Bản thân M thị chỉ là một thành phố nhỏ hạng ba, đương nhiên điện nước đều đã ngừng cung cấp, lúc này trong khu triển lãm một mảnh đen kịt, bầu trời bên ngoài thì xám xịt toàn sương bao phủ không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Đoàn người cẩn thận chạy tới cửa khu triển lãm, cánh cửa thủy tinh vỡ nát, trên đất là những vệt màu khô đen kéo dài, rất có thể là máu.
Mãnh Tử và Lưu Giang Phong vọt vào cửa trước, mở thiết bị chiếu sáng trên đỉnh đầu, xác nhận gần cửa không có gì khác thường, liền vung tay lên, những người còn lại mới chen chúc đi vào.
Hình như tang thi chỗ này đã chạy ra ngoài nên tiền thính rộng rãi trống rỗng.
Một người trong tiểu đội nhanh chóng mở khóa đại sảnh, cả bọn cẩn thận vào bên trong thăm dò.
Có lẽ lần trước gặp phải thực vật biến dị là đã xài hết vận xui rồi, hành trình lần này đi vào đặc biệt thuận lợi. Trong tiền thính nồng mặc mùi thối rữa, là mùi vị hạt giống bị biến chất. Mỗi quầy hàng đều trưng bày hạt giống nhưng bây giờ đều đã thối nát, không thể dùng được nữa.
Bởi vì từng có kinh nghiệm lúc trước, cho nên trước khi vào đại sảnh mọi người đều chiếu đèn lên trần nhà và dưới sàn, Xác nhận tuyệt đối an toàn mới đi vào kiểm tra.
Tia sáng trong đại sảnh rất mờ, nhưng ít nhiều gì vẫn thấy được hình dạng mơ hồ. Bởi vì sau tận thế nơi này cũng không có người sống sót chạy tới, cho nên bên trong vẫn còn nguyên vẹn như trước.
“Từ bên này bắt đầu, tìm được bao nguyên liền mang ra ngoài, còn mấy thứ khác thì không cần quan tâm.” Trần Ninh bình tĩnh hạ lệnh, nơi này ánh sáng quá mờ, không thể xác nhận từng thứ, chỉ có thể lấy một phần ra ngoài rồi tính tiếp.
Không có gì ngăn cản, mọi người tốc hành di chuyển nhanh hơn không ít. Bọn họ chọn đều là cây nông nghiệp sản lượng cao, trong đó hạt giống lương thực làm chủ, ngoài ra còn lấy vài hạt giống rau dưa.
Mỗi người đều đeo một cái túi lớn, lựa mấy gói hạt giống ép chân không bỏ vào túi. Còn chưa đi hết hàng thì túi đã đầy, trên tay còn cầm không ít thứ. Không gian của Trần Ninh và Yên Nhạc cũng đầy bảy, tám phần.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!” Đinh Minh Cương cầm đèn pin bỗng nhiên chiếu tới một góc khác, mọi người lúc này mới phát hiện – ở cuối hành lang có một bóng đen to lớn, mà bóng đen kia cảm nhận đèn pin chiếu tới lại vặn vẹo mấy lần!
“Tắt đi, đừng chiếu nó!” Hạ Tử Trọng bỗng nhiên kéo cánh tay Đinh Minh Cương, thấp giọng nói.
Đèn pin liền bị tắt đi.
“Đèn trên đầu cũng tắt.” Vẫn là Hạ Tử Trọng đè thấp âm thanh: “Cẩn thận, lùi về phía sau.”
Tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng mọi người đều từ từ cúi người xuống, từng bước từng bước lui về phía sau.
“Đó là cái gì?” Quách Binh tiến đến bên người Hạ Tử Trọng, vừa lùi về sau, vừa thấp giọng hỏi.
“Hoa, nó nở hoa, cẩn thận, phấn hoa có thể có độc.” Hạ Tử Trọng cũng không xác định đó là hoa biến dị loại nào, nhưng một khi nó nở hoa, chính là lấy mạng người!
Lúc trước làm nhiệm vụ, Hạ Tử Trọng đã gặp phải một lần, lần đó số hắn rất may đứng ở đầu gió, trơ mắt nhìn những đội viên khác ngửi phấn hoa sau đó như bị trúng tà, mơ mơ màng màng đi về phía đóa hoa, mặc cho mấy sợi rễ đâm vào thân thể, xem mình như chất dinh dưỡng mà hút sạch sẽ!
Ngừng thở, mọi người từng bước một lui trở về cửa lớn, tận lực không phát ra âm thanh. Khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối trong phòng, tất cả mọi người đều có thể mơ hồ thấy được bóng đen cứ lẳng lặng chiếm giữ ở nơi đó, như vật trang trí trong đại sảnh.
Lúc đến gần cửa lớn, bỗng nhiên một tiếng ‘rầm’ vang lên! Không biết là ai đụng trúng bình hoa đặt ở trong sảnh.
“Chạy!” Trong bóng tối, cái bóng màu đen kia bỗng nhiên lớn gấp đôi, trong nháy mắt mở ra!
Một đám người nhanh chóng chạy ra cửa, trước khi bị bộ rễ đó bám lấy cấp tốc vọt ra ngoài.
Bên đoàn xe, mấy đội viên ở lại canh chừng đang thanh lý tang thi ngửi mùi đi tới, thấy bọn họ chạy ra liền tới nhận đồ trên tay họ.
“Chạy ra khỏi đây đã rồi nói sau!” Có bóng ma trong lòng, Quách Binh không dám ở lâu, vội vã kêu mọi người lên xe.
Ngay khi họ khởi động xe, từ trong điện thoại có ai đó thốt lên một câu:
“Trong triển lãm có thứ gì đó đi ra!”
Một cái sợi rễ thô to bỗng chui ra khỏi cửa, trên đó có mấy cái chỗ nhô lên, hình như là chồi cây, sau khi duỗi ra ngoài liền nở hoa!
Màu vàng nhạt, mấy túi phấn màu hồng tranh nhau mở ra, khiến cho thời mạt thế u ám nhiều thêm một chút phong tình. Nhưng loại phong tình này tuyệt đối không phải chỉ nở hoa cho người ta đơn giản ngắm như vậy. Bất kể là Hạ Tử Trọng, hay là thành viên tiểu đội Luân Hồi, mỗi người sau khi nhìn thấy cảnh này đều rùng mình, không tự chủ được mà nhanh chóng nhấn ga – chạy khỏi nơi này, cách thứ cổ quái này càng xa càng tốt!
“Cái gốc hoa hồi nãy… nó công kích như thế nào?” Chờ xe chạy ra xa khu triển lãm, không nhìn thấy cái gốc thực vật nở hoa kia, Phương Hách mới thở phào nhẹ nhõm, có chút sợ hãi hỏi Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Không riêng gì rễ của nó, hoa cũng rất nguy hiểm, chẳng hạn như phấn hoa, người sau khi hít phải sẽ hôn mê hoặc gặp ảo giác, vân vân.”
“Trời ạ… may mà chúng ta không có tới gần nó.” Phương Hách nhớ tới cảm giác vừa trải qua ở đó liền run rẩy.
“Không sao, loại biến dị thực vật này cũng rất cảnh giác, nếu ở bên ngoài nhìn thấy nó chúng ta có thể tránh từ xa, anh chỉ sợ ở nơi chật hẹp mà gặp phải nó…” Hạ Tử Trọng an ủi, tim của hắn vẫn còn đập bịch bịch chưa ngừng được. Tang thi tất nhiên là đáng sợ, tuy nhiên tập tính của nó giống con người, một khi thích ứng được liền dễ dàng đối phó. Nhưng loại biến dị thực vật này thì có rất nhiều kiểu tấn công, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đoàn xe một mạch chạy ra khỏi M thị, hiện giờ mới dừng lại tại một trạm xăng dầu ở ngoại thành nghỉ chân.
Thanh lý mấy con tang thi bên đường, mọi người tụ tập với nhau nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lần thứ hai mọi người lấy hạt giống ra nhìn thì trời cũng xế chiều, mấy người Luân Hồi đang làm cơm tối, Phương Hách cũng đi qua hỗ trợ, những người còn lại kiểm tra bao hạt giống lấy được, xem xem nó có mốc meo hay không.
“Cái cây kia thực quái lạ, sau lần này tôi thật không dám tới gần mấy chỗ có nhiều hạt giống nữa đâu.” Trương Tiểu Minh vừa nói, vừa cầm đèn pin khẩn cấp kiểm tra bao hạt giống trong tay.
“Yên tâm đi, không chừng sau này, loại nhiệm vụ như vậy, cũng sẽ không nhiều – đến khi nào căn cứ trồng ra được lương thực thì hết.” Quách Binh đau lòng xé bao, cực kỳ quý trọng mà chậm rãi rút ra từng hạt từng hạt: “Đám hạt giống này tôi định đưa ra một nửa, còn dư lại lưu trong không gian của Trần Ninh với Yên Nhạc. Tôi luôn có cảm giác mấy cái hạt giống này sẽ tăng giá, hoặc nếu không thì lỡ sau này chúng ta có dị năng giả hệ mộc, kêu hắn trồng lương thực cho chúng ta ăn cũng được.”
Mọi người nở nụ cười, cả ngày khẩn trương cuối cùng cũng thả lỏng.
Hạ Tử Trọng cũng cười gật đầu: “Tôi cũng thấy nó sẽ rất có giá trị, giữ lại cũng được.” Đương nhiên sẽ tăng tỉ giá đồng bạc, tận thế ban đầu trồng trọt vẫn dùng hạt giống thông thường, mùi Vị khi thu hoạch cũng thay đổi. Nhưng mấy lượt thu hoạch sau này… mùi vị đó thật, đúng là, cũng chỉ có thể miễn cưỡng uống nước nuốt xuống. Nếu như không phải hàm lượng dinh dưỡng của nó phong phú, có thể cung cấp cho người ăn, thì không ít người đều sẽ chọn chết đói cũng không ăn.
Quách Binh bỗng nhiên tới bên cạnh Hạ Tử Trọng, dùng cùi chỏ đẩy đẩy hắn, nhướn mày hỏi: “Aizz, thành thật nói đi, cậu và Phương Hách, có phải là cái này không?” Nói rồi, hai tay chúm lại chạm chạm vào nhau, vô cùng hèn mọn mà bày ra động tác hôn hôn.
Khóe miệng Hạ Tử Trọng co rúm nhìn hắn: “Em ấy là người yêu của tôi.”
“A?” Trương Tiểu Minh đang kiểm tra hạt giống nghe thấy liền ‘bẹp’ một tiếng làm rớt mất hạt giống trong tay, trừng mắt: “Người yêu, yêu yêu yêu…”
“Yêu cái đầu cậu.” Tiểu Tôn cũng đang kiểm tra hạt giống bên cạnh tát hắn một cái: “Không phải là đồng tính luyến ái sao? Cần chi phải kích động như thế?”
“Tui, tui chưa từng thấy qua.”
“Láo, khi đó đội trưởng của cậu với đội trưởng đội bảy là một đôi, sao chưa từng thấy?”
“Ai -?!” Trương Tiểu Minh chấn kinh rồi, anh ta cùng đội trưởng của hắn ở chung mấy năm, còn tưởng rằng đội trưởng và đội trưởng đội bảy là anh em thân thiết nữa đó, ai mà nghĩ rằng… Tam quan bị đổi mới lần nữa khiến đại não Trương Tiểu Minh chết máy, một lần nữa miễn cưỡng thông suốt.
Quách Binh sờ sờ cằm, hắn cũng là ngày hôm nay khi đánh xong biến dị thực vật đi tìm Hạ Tử Trọng thì nhìn thấy hắn ôm Phương Hách vào ngực mới nghĩ tới điều này, tuy nói hắn bình thường không kiêng kỵ bất cứ chuyện gì, mà nói thật, một người đàn ông thô như hắn làm sao có thể nhiều chuyện mà tỉ mỉ hóng bát quái xung quanh?
Ngược lại Trần Ninh cũng không quá mức kinh ngạc, trước kia hắn có chú ý trên tay hai người Hạ Tử Trọng mang nhẫn đôi, nhưng khi đó hắn cũng không nghĩ tới hướng này – bây giờ người mặc đồ gì, mang trang sức gì đều có.
“Nói thật, các cậu rất xứng đôi.” Muốn đùa giỡn một chút mà người ta không có bộ dạng ngượng ngùng nào, Quách Binh tự nhiên cũng không thể tiếp tục nữa, lúc Phương Hách giúp bưng cơm nước qua đây thì thuận miệng nói một câu như vậy, sau đó liền thấy Phương Hách đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía Hạ Tử Trọng, sau khi hiểu những lời Quách Binh nói liền… đỏ mặt.
Trời ơi, thời đại này cư nhiên còn có người bị chọc một chút liền đỏ mặt?
Quá hiếm có rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...