Hai mươi phút trôi qua, đội viên Luân Hồi thân thể gọn gàng, động tác linh hoạt lặng lẽ men theo bờ tường tới kho số 35, Phương Hách cũng ở trong đó.
Hạ Tử Trọng vốn muốn tự đi, hai người bọn họ một người hành động, một người tham dự bàn kế hoạch là cách hay, nên Phương Hách là ứng cử viên đi làm việc tốt nhất. Hạ Tử Trọng chỉ có thể lo lắng trong lòng, nhìn theo Phương Hách cười với mình, quay người nhẹ theo sát phía sau đội viên Luân Hồi. Hắn biết Phương Hách cũng cần trưởng thành, vẫn luôn giữ cậu bên người không phải điều tốt cho cậu, huống chi hiện tại cậu cũng có thể tự do ra vào không gian.
Thế nhưng, lo lắng vẫn là lo lắng.
Tốc độ dị năng không chỉ có tốc độ chạy nhanh hơn, ngay cả những động tác khác cũng nhẹ đi rất nhiều. Phương Hách vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, khi còn bé tuy rằng đã trèo tường nhưng chưa từng trèo cây, vốn cậu còn lo lắng động tác leo tường của mình chậm chạp sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Lúc đi theo bọn họ đến chân tường mượn bàn đạp nhảy lên, cậu mới bất ngờ phát hiện mình vậy mà tự học được kỹ năng mới – Kỹ năng leo tường!
Khụ khụ, đương nhiên, leo trường này cũng không phải loại ‘leo tường’ kia, đời này cậu sẽ không cho Tử Trọng đội nón xanh đâu!
Xác nhận kho hàng này không có vật gì đặc biệt, nơi này chỉ có mấy cái ống nhựa pvc, đội viên dẫn đầu dùng điện thoại vô tuyến liên lạc với Quách Binh, hai đội viên động tác hết sức nhẹ nhàng mở cửa lớn kho số 35, đội viên dẫn đầu xác nhận người đi mở cửa đã đến nơi an toàn, từ trong túi đeo lưng lấy ra đồng hồ báo thức…
Trong nháy mắt tiếng chuông sắc bén liên miên reo lên không dứt, tang thi vây quanh cửa kho số 31 đồng loạt quay đầu lại, cảnh tượng kia làm mấy người đứng trên tường không tự chủ được mà rùng mình – thật dọa người!
Tang thi vòng ngoài duỗi hai tay loạng chạng đi tới nơi phát ra âm thanh, người cầm đồng hồ báo thức tố chất tâm lý rất tốt, nhẫn nhịn cảm giác rợn cả tóc gáy, chờ đám tang thi đó đến gần một chút rồi mới dẫn chúng vào cửa kho số 35.
“Mấy con tang thi kia sao vậy? Sao vẫn còn một nửa ở chỗ đó?” Trần Ninh cầm kính viễn vọng nhíu mày.
“Lẽ nào trong đó có nhiều người? Mùi vị giống nhau? Cho nên chúng nó mới không muốn đi?”
Hạ Tử Trọng bỗng nhiên nghĩ tới một việc khả thi, chân mày cau lại: “Còn có một loại khác.”
“Loại gì?”
“Mùi máu.”
Mấy người bọn họ sửng sốt một chút, lần thứ hai nhìn về phía tang thi bên ngoài kho số 31 đang kích động không ngừng, trong lòng dâng trào một loại cảm giác ngột ngạt không rõ.
Đến khi đa số tang thi đều tụ tập ở cửa lớn, mấy đội viên chờ trên nóc nhà cũng mở đồng hồ báo thức mang theo, người đứng trên tường kia tắt đồng hồ, quay người chạy men theo bờ tường khác, vài bước nhảy lên nóc nhà kho.
Mùi vị nhân loại cộng với âm thanh đồng hồ báo thức, nhóm tang thi lục tục tiến vào cửa kho. Từ điện thoại vô tuyến lại truyền ra: “Lão đại, dẫn vào rồi, chờ cơ hội đóng cửa!” Phương Hách bọn cậu lúc này đều đứng ở trên nóc nhà, vách tường kho tương đối rắn chắc, mấy con tang thi cấp một vỗ một hồi cũng không sụp được.
“Làm sao bây giờ? Còn mấy con tang thi kia nữa.” Trần Ninh nhìn về phía Quách Binh, hiện tại trước cửa kho số 31 còn ít nhất năm, sáu chục con tang thi không chịu đi.
“Đóng cửa!” Mấy con tang thi đó bị vật hấp dẫn hơn chú ý, cho dù đợi thêm một hồi cũng sẽ không lại đây. Hắn không thể để cho các đội viên trên nóc chết vô ích. Mấy thành viên nhanh chóng chạy tới đóng cửa, dùng một thanh thép dài chặn ổ khóa phòng ngừa tang thi thoát ra.
“Trở về, cẩn thận, đừng để rơi xuống.” Quách Binh thấy cửa đã khóa kín, thở phào nhẹ nhõm cầm lấy điện thoại.
Vài thân ảnh nhẹ nhàng từ nóc nhà nhảy lên tường rồi từng người nhảy xuống, còn cái đồng hồ báo thức vẫn vang kia? Vẫn đang đặt ở trên nóc nhà kho, hấp dẫn lực chú ý nhóm tang thi.
Mọi người đau đầu nhìn muốn toét mắt với mấy con tang thi vẫn còn bu ngoài kho 31, đồng loạt nhìn đội trưởng Quách Binh.
Quách Binh nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Chuyện đến nước này chỉ có thể giết sạch mấy con đó mới đi qua được!”
Trần Ninh nheo mắt lại, chủy thủ dài trong tay hắn xoay xoay hai vòng: “Tôi ngược lại muốn xem xem trong kho hàng số 31 có vật gì tốt, vậy mà làm cho mấy con tang thi đó không nỡ rời đi.” Mọi người chia làm mấy phần bao vây kho 31 lại, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận tiếp cận tang thi, sau đó từ ngoài bắt đầu chém giết!
Bởi vì lưng tang thi hướng về phía mọi người, cho nên người xông lên ban đầu đều thành công chém chết mục tiêu. Bất quá khi chém giết phát ra âm thanh, cho dù mấy con tang thi đó không có trí tuệ nhưng cũng nhận ra uy hiếp đến từ đằng sau.
Mấy con tang thi gần cửa nhất quay đầu lại, gào thét vọt tới đám nhân loại đang tập kích đồng bọn phía sau mình.
“Tang thi biến dị!” Bây giờ mọi người cũng không biết tang thi có còn tiếp tục tiến hóa nữa không, bởi vậy đều gọi những cón tang thi bất thường là tang thi biến dị.
Những con đứng ở trong cùng không thể nghi ngờ đều là tang thi biến dị!
Trên móng vuốt đen kịt tóe ra tia lửa, hướng người gần nhất vồ một cái!
“Đệt! Tang thi còn có dị năng?!” Người kia vội vàng né tránh, sợ hãi mắng một tiếng, tóc của hắn bị lửa quẹt một chút, phát ra mùi khét hôi thối. Hạ Tử Trọng và Phương Hách khi vừa bắt đầu cũng không xông lên ngay, hai người bọn họ giá trị vũ lực cao, được Quách Binh an bài ở phía sau để ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại phát hiện bên trong bầy tang thi có lẫn những con tang thi kỳ quái, đây là lúc tới phiên bọn họ.
Xoay con dao quắm trong tay, lưỡi dao trong nháy mắt dát lên một tầng màu vàng tinh tế, như ánh mặt trời phản quang. Chỉ là, từ khi tận thế đến, trên bầu trời này đã không còn mặt trời xuất hiện, cho nên không thể là khúc xạ của ánh mặt trời.
Như một cơn gió mát lướt qua, mọi người liền thấy Hạ Tử Trọng vọt tới, lập tức, con tang thi có dị năng hệ hỏa đầu lìa khỏi cổ.
“… Lực chiến đấu này, thực sự là…”
Quách Binh theo bản năng lôi ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, cầm bật lửa muốn quẹt, chợt nhớ tới những ngày tháng này sau không biết còn có thể tìm được điếu thuốc nào hay không? Làm sao có thể hút bậy bạ? Liền vội vã cất điếu thuốc đi.
Phương Hách theo sát Hạ Tử Trọng, ngay khi hắn chém đứt cái đầu tang thi kia, lập tức giơ tay chém thẳng vào não một con khác định cào Hạ Tử Trọng.
Mấy ngày nay rèn luyện làm hệ số chính xác của Phương Hách tăng lên, lần này đâm trúng tang thi, vậy mà có thể đâm thủng đầu nó, chọt trúng tinh thạch!
Năng lượng hoạt động của tang thi đều bắt nguồn từ tinh hạch trong đầu, bị Phương Hách đâm thủng, tinh hạch từ một hướng khác rơi ra ngoài, con tang thi này liền mất đi khí lực, ngã xuống đất.
Thời khắc hai người hỗ trợ cho nhau, bên người họ đã xuất hiện một đoàn trong suốt không hẹn mà tới, nhảy đúng ngay cái đầu Hạ Tử Trọng vừa mới chém xuống…
Tao nói mày thích ăn vật này như vậy sao? Muốn ăn cũng phải chờ đến khi tụi tao cho mày có được không? Sao lại quang minh chính đại đi cướp như thế, gia trưởng của mày biết ăn nói làm sao với người ta đây hả?
Bước chân Hạ Tử Trọng dừng lại, suýt chút nữa đã đụng phải tang thi bên cạnh, đến khi giết con đó xong nhìn lại cái đầu tang thi cấp hai với bạch cầu đã biến đâu mất rồi, mà Phương Hách bên cạnh cũng đang kinh ngạc nhìn nơi lẽ ra phải có cái đầu ở đó. Xem ra bạch cầu đã mang cái đầu đó vào không gian ‘hưởng dụng’ rồi? Tình cảnh này phát sinh ở thời khắc lửa điện xèn xẹt, trừ bọn họ hai người động tác nhanh cũng không có ai nhìn thấy đầu tang thi mất tích. Ngay sau đó Phương Hách cũng vọt đến bên cạnh hắn nhanh chóng dứt khoát giết chết một con khác, hai người bất đắc dĩ tiếp tục làm việc.
Tang thi cấp một đối với người không học qua công phu tay chân rất khó giải quyết, may mắn là tất cả người tiểu đội Luân Hồi đều đã học qua, phần lớn là quân nhân xuất ngũ, cho dù kỹ năng vật lộn thường thường nhưng ít nhất sức mạnh, động tác cũng tốt hơn người bình thường. Hơn nữa có hai tên biến thái Hạ Tử Trọng và Phương Hách hỗ trợ, không bao lâu sau, năm mươi sáu mươi con tang thi đều bị bọn họ giết hết.
Mọi người thở phào, Phương Hách và Hạ Tử Trọng cũng nhẹ nhõm – bề ngoài tang thi cấp hai có dị năng hệ hỏa cùng với mấy con tang thi bình thường không khác nhau, không giống như cái con tối hôm qua hoàn toàn khác loài. Cho nên mất vài cái đầu cũng không ai biết. Các đàn em phụ trách xử lý tinh hạch trong đầu tang thi, mấy người Quách Binh lại chuyển lực chủ ý lên cái kho bị tang thi vây quanh.
“Vào xem thử?” Trần Ninh xoay xoay chủy thủ trong tay hai vòng hỏi Quách Binh.
Quách Binh gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
“Đi.” Trần Ninh vẫy tay, những đội viên bên người cấp tốc đuổi tới.
Một người móc con dao cạy khóa cửa, mọi người động tác cẩn thận khom nửa người lẻn vào trong viện. Trong sân hàng này để không ít bao vật liệu xây dựng chống thấm nước, còn có một dãy phòng ốc sắp xếp giản dị.
Hạ Tử Trọng thấy những người kia chạy tới cửa một phòng, bỗng nhiên giơ chân đá văng cửa, liền có tiếng thét vang lên.
“Là người sống.” Tang thi sẽ không hét chói tai như một đứa con gái bị người ta sờ soạng thế này.
Tiếng hét vang lên làm mấy người đứng canh ở cửa hoặc đang đào tinh hạch bên ngoài đều đình chỉ động tác, nhìn chăm chú qua bên này.
Mấy người đứng trước cửa thần sắc kinh ngạc đứng sững ở đó không vọt vào trong. Một khắc sau Trần Ninh mới đi vào trước, chừng năm phút sau mặt mũi tối sầm lôi ra một gã đàn ông.
“Có chuyện gì vậy?” Quách Binh thấy sắc mặt Trần Ninh bất thiện đẩy người kia, nghi hoặc hỏi.
“Bên trong có ba khối thi thể.” Trần Ninh hít một hơi. Cười lạnh nói: “Đất đầy máu, thịt trên thân người chết cũng biến mất, tất cả đều là phụ nữ, thân thể trần truồng. Chính là do mùi máu tanh này nên tang thi mới không chịu rời đi.”
Người kia bỗng nhiên nhào tới dưới chân Quách Binh dập đầu, khóc lớn nói: “Đại, đại ca cứu mạng! Tôi, tôi là ông chủ công ty sản xuất vật liệu xây dựng Thần Thông, các người mang tôi đi đi, tôi, tôi sẽ trả thù lao cho các người…”
Trần Ninh một cước đá văng người kia nhìn về phía Quách Binh: “Vừa nãy em có hỏi, ba người phụ nữ kia đều bị gã giết để ăn…”
Đang nói, các đội viên khác đi kiểm tra những phòng còn lại cũng chạy trở về: “Lão đại, tổng cộng tìm thấy bảy khối thi thể, hai thi thể tang thi, năm thi thể người còn lại thì thịt trên cánh tay, đùi mất hết rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...