Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Khi cuối cùng đoàn người cũng đi vào phòng họp, nhìn thấy ngồi ở trong phòng họp, đoàn người của Diêm Tân bị mọi người coi thành thịt mỡ vừa tham lam vừa sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm, một người bỗng nhiên ngạc nhiên gọi: “Tiểu Diêm?”

Diêm Tân thoáng nhướn mày nhìn qua, sau khi nhìn thấy người đó đứng dậy thì quân lễ tiêu chuẩn: “Tống đại tá.” Lập tức đầy mặt kinh ngạc nhìn phía sau hắn, mắt đảo qua Tống Xảo Xảo ngũ quan cùng phụ thân cô ta cơ hồ không khác bao nhiêu, thần sắc không biến hỏi: “Tống tướng quân đâu?”

Người đó chính là Tống Hướng Hồng, sau khi nhìn thấy Diêm Tân thì tâm Tống Hướng Hồng buông lỏng, lập tức đầy mặt bi thống nói: “Cha… Qua đời rồi.” Người này năng lực không tồi, hắn hôm nay trở lại, nói không chừng dưới sự trợ giúp của hắn mình có thể cướp lại quyền chủ động của Tống gia cũng không chừng.

Qua đời?

Diêm Tân như trước biểu tình bất động, khẽ gật đầu: “Lát ta đi nhìn Tống tướng quân.”

Một người bỗng nhiên ho khan một tiếng: “Người đến đầy đủ rồi đi? Ngồi đi, ngồi đi.”

Phòng cũng không tính là nhỏ, lúc này một đám người đều ngồi vây quanh chiếc bàn lớn, đem cái phòng không nhỏ này chen chật cứng, mỗi một nhóm người thì chỉ có hai ba người ngồi được.


Diêm Tân bên cạnh mang theo Duẫn Đông cùng phó quan, lúc này ba người ngồi xuống. Mấy người Hạ Tử Trọng sắm vai bảo tiêu sắm đến nghiện, ngồi trên ghế phía sau bọn họ quan sát nghe ngóng sáu phương tám hướng.

“Diêm… Thiếu tá? Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước các ngươi rời đi căn cứ là vì nhiệm vụ trợ giúp căn cứ SH thị đi?” Người bên thế lực mới đương nhiên không biết rõ tình huống về bọn Diêm Tân, nhưng cũng có mấy thế lực của quân đội giống như Tống Hướng Hồng phải ở lại không thể rời đi. Càng có một ít nhóm dị năng giả lúc trước có cùng quân đội hợp tác, đương nhiên cũng biết một ít chuyện cơ mật.

Hơn nữa đội ngũ Diêm Tân mang đi nói trắng ra toàn là người vứt đi, không ít thế lực vì thanh trừ người của kẻ thù, hãm hại đối đầu, liên thủ với nhau nhét không ít người vào.

Không nghĩ đến, đám người bị vứt đi trở lại, nhìn vào mắt bọn họ – đừng nói bọn họ có hoàn thành nhiệm vụ hay không, chỉ bằng thực lực của bọn họ hôm nay, ai còn dám nhìn bọn họ như “Rác”.

Biết nhiệm vụ của Diêm Tân không ít người, tuy rằng không biết mục đích thật sự của bọn họ đi tới SH thị để làm gì, nhưng sau này sẽ có thời gian hỏi thăm, rối sẽ rõ không có gì phải che giấu.

Bên ngoài, bọn người Diêm Tân đi SH thị là để cứu viện căn cứ ở đó, hiện tại, Diêm Tân đã xác nhận hôm nay thế lực trong căn cứ A thị đã triệt để thay đổi, không ít lãnh đạo lúc trước vứt bỏ căn cứ rời đi. Càng có không ít người giống như Tống lão thập phần xui xẻo chết trong đợt tang thi vây thành.

Trong lòng cân nhắc, hắn liền dẫn đầu nói về tình huống nhiệm vụ: “Khi bọn ta tới nơi thì căn cứ SH thị đã bị phá hủy, toàn bộ căn cứ triệt để biến đổi, bị tang thi chiếm lĩnh hoàn toàn.” Nói xong, nhìn một vòng mọi người sắc mặt khác nhau: “Bọn ta tới chỗ ngục giam, căn cứ nhỏ mới thành lập gần với căn cứ SH thị tìm thấy thân nhân của Trịnh thiếu úy, nhưng không phát hiện lãnh đạo khác của căn cứ SH thị.”

Lời hắn nói tương đối mịt mờ, không trực tiếp nói rõ người tìm được chính là chú của Trịnh thiếu úy cũng là người nắm quyền quân sự. lúc này những người hiểu ý hắn chỉ có những người có thế lực trong quân đội, mặt khác tiểu đội dị năng giả nghe không hiểu, cũng không nghĩ tới, chỉ cho rằng tìm được người thân của ai đó – người thân không chừng là già yếu bệnh tật, hoặc vợ con gì đó, không đáng để họ chú ý.


Tống Hướng Hồng trong lòng tính toán một phen, rõ ràng bây giờ không thích hợp đưa ra vấn đề về mấy thiết bị kia – nếu đưa ra trước mặt mọi người, vậy thiết bị cuối cùng rơi vào tay ai còn chưa xác định? Đợi lát nữa một mình mình đi tìm Diêm Tân nói chuyện, một khi đàm phán ổn thỏa thì tương lai của Tống gia cho dù không thể trở thành thế lực lớn nhất, cũng tuyệt đối có địa vị có thể có đứng thẳng lưng trong căn cứ! Không giống như bây giờ? Trở thành một trong các thế lực nhỏ nhất. Không thấy bọn họ lần này có tin tức muộn sao?

Hắn nghĩ như vậy, mà thế lực quân đội cũng ôm ý tưởng đồng dạng, mấy người phụ trách âm thầm trao đổi ánh mắt, hạ quyết tâm – cho dù bọn họ là mấy thế lực quân đội bắt tay nhau chiếm bộ thiết bị, thì chỗ tốt mà bọn họ đạt được cũng lớn hơn những thế lực khác chia đều mấy thứ kia.

Một người đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ta có chú ý, thành viên đoàn xe của các ngươi chẳng lẽ đều là dị năng giả cấp ba sao?”

Người đưa ra vấn đề là một thành viên trong tiểu đội dị năng giả, mọi người đã sớm thấy được phần đông thành viên trên đoàn xe trong mắt đều có lưu quang khác nhau, quả thực muốn lóe mù mắt mọi người!

Nghe được cuối cùng cũng có người đưa ra vấn đề này, tất cả mọi người hai ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diêm Tân.

Diêm Tân hơi gật đầu: “Đại đa số đi.” Lưu quang trong mắt không thể che giấu, hơn nữa cũng không cần phải che – hai người Hạ Tử Trọng lúc trước sở dĩ phải mang kính sát tròng bất quá là vì lo lắng bị người có tâm chú ý tới rồi gây ra việc bất lợi với họ, âm thầm tính toán bọn họ. Nhưng bây giờ, toàn bộ đoàn xe đều đã lên cấp ba, sau khi có được thực lực cường đại thì không cần để ý như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút đừng để người khác mua chuộc mượn sức là được.

Diêm Tân tuy rằng nói là “Đại bộ phận”, nhưng thật ra trong đoàn xe hôm nay ngoại trừ chú của Trịnh thiếu úy, cùng với ba người thủ hạ của ông ra thì tất cả thành viên của đoàn xe đều là dị năng giả cấp ba – bao hàm dị năng giả ở bộ hậu cần.

Chú của Trịnh thiếu úy cùng ba binh sĩ kia không có dị năng, nhưng sau khi nhập vào đoàn xe, sau khi được dị năng giả hệ trị liệu hỗ trợ thì có được dị năng. Đến hiện tại, tốc độ nhanh nhất đã là dị năng giả cấp hai, chỉ là Trịnh tư lệnh niên kỉ khá lớn, tốc độ thăng cấp không bằng những người trẻ tuổi nên chưa lên được cấp hai, nhưng từ lượng tinh hạch tiêu hao cho thấy không lâu nữa sẽ lên được cấp hai.


Nhìn vào mắt là biết ngay có phải là dị năng giả cấp ba hay không, cho nên Diêm Tân không nhất thiết phải giấu diếm.

Những người khác rối loạn một chút, một người lớn tiếng hỏi: “Các ngươi làm sao thăng cấp? Làm sao lại nhanh như vậy?”

Tầm mắt Diêm Tân quét nhìn người nọ, mặt không chút thay đổi như trước, lời nói ra lại có chút bén nhọn: “Khi bọn ta ra ngoài làm nhiệm vụ hầu như không có ngày nào được nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày đều bị tang thi bao vây tấn công. Có lẽ là do duy trì chiến đấu trong thời gian dài, đánh nhiều, bất tri bất giác dị năng cũng thăng lên.”

Bỗng nhiên, Duẫn Đông ngồi cạnh hắn nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở miệng: “Bọn ta cũng không nghĩ tới, trong căn cứ bây giờ chỉ có một dị năng giả cấp ba.” Vừa nói vừa nâng tay đẩy mắt kính.

Phương Hách nghẹn cười, tựa vào Hạ Tử Trọng run run. Khóe miệng Hạ Tử Trọng cũng nhếch lên. Tên này tại sao đầu óc càng tiến hóa nói chuyện càng độc miệng như vậy? Này còn không phải cầm đao đâm vào ngực người ta sao?

Mọi người thần sắc khác nhau, không ít người sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Trước khi mọi người chưa triệt để bùng nổ chất vấn, tự tìm phiền toái thì Diêm Tân lại lần nữa mở miệng: “Thực ra dị năng rất dễ thăng cấp.” Lời nói của hắn thành công ức chế cơn bùng nổ của mấy người kia, khiến tầm mắt mọi người lại lần nữa nhìn hắn: “Theo kinh nghiệm trên đường đi của bọn ta, chỉ cần chiến đấu liên tục, không ngừng tiêu hao dị năng bản thân liền có thể nhanh chóng lên cấp ba, cấp bốn. Chung quy, trên đường bọn ta đến căn cứ SH thị được nửa đường thì vũ khí trên xe đã triệt để bị tiêu hao sạch sẽ, dị năng giả cấp thấp cũng chết sạch.”

Lời hắn nói không sai, dị năng tiêu hao càng nhanh, cần số lượng tinh hạch bổ sung càng nhiều, hấp thu càng nhiều tinh hạch, tốc độ thăng cấp cũng càng nhanh!

Hắn nói không sai nhưng lại không có nửa điểm tác dụng, mọi người bây giờ có căn cứ là chỗ dựa vững chắc, ai lại rảnh rỗi đưa bản thân họ vào trong nguy hiểm? Một khi dị năng bị tiêu hao sạch sẽ… Ai biết người bên cạnh có thừa cơ giết họ luôn không?

Tình cảnh khác nhau, tình huống khác nhau. Cho dù là bọn Diêm Tân không ra khỏi căn cứ, không có căn cứ để dựa vào, hắn cũng không dám ở bên ngoài triệt để tiêu hao sạch sẽ vũ khí cùng dị năng phòng thân, trừ phi bên cạnh hắn là người đáng để hắn giao cả tính mạng.


Bởi vậy, bọn họ lần này trở lại căn cứ chỉ sợ tốc độ thăng cấp cũng sẽ chậm lại. Nhưng chênh lệch hiện tại, rất khó có người có thể đuổi theo, nếu nói ngoại trừ hai người Hạ Tử Trọng ra còn có ai đã thăng lên cấp bốn mà nói, người đó tuyệt đối là thành viên trong đoàn xe.

Khi tất cả mọi người bị đề tài “Nhanh chóng lên tới cấp ba” này hấp dẫn, Tống Hướng Hồng cùng mấy người biết chuyện đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dị năng cái gì, thăng cấp cái gì, đều không quan trọng, dù sao bọn họ vốn từ lúc bắt đầu đã không dựa vào mấy thứ này để có một chân trong căn cứ, chỉ cần những người này không tiếp tục truy vấn Diêm Tân nhiệm vụ xuôi Nam, bọn họ sẽ đợi sau khi hội nghị kết thúc rồi đơn độc liên lạc.

Nhưng khi trong lòng Tống Hướng Hồng cùng đám người kia vừa buông lỏng, bỗng nhiên một thanh âm khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc vang lên – “Các ngươi đi đến SH thị rốt cuộc là có lấy được mấy bộ thiết bị kia hay không?”

Là ai? Ai lại không có đầu óc như vậy?

Ánh mắt mọi người đều nhất loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói, Tống Hướng Hồng đầy mặt càng tuyệt vọng cùng kinh ngạc, thanh âm này đương nhiên rất quen thuộc, nhắm mắt nghe tiếng liền có thể nhận ra là ai, đây là thanh âm mỗi ngày ông đều nghe! Còn người này thì hơn hai mươi năm qua vẫn luôn nhìn thấy…

Tống Hướng Hồng cứng ngắc nhìn qua bên cạnh, liền thấy Tống Xảo Xảo cau mày, đang đầy mặt khó chịu trừng Diêm Tân.

Diêm Tân như trước thần sắc bất động, ngược lại nghiêng đầu nhìn về phía cô ta, tựa hồ như đang nhìn sinh vật hi hữu vậy.

Thế lực bên dị năng giả bỗng nhiên có người đánh vỡ trầm mặc: “Tống tiểu thư nói là – Thiết bị gì?”

Tống Xảo Xảo ngẩng đầu lên, đầy mặt khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Đây là cơ mật quân đội, ngươi không được hỏi.”

“Phốc…” Phó quan ngồi sau Duẫn Đông cúi đầu gắt gao che miệng mình, cười đến bả vai không ngừng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui